Vương Gia Ngốc, Vương Phi Phế Vật

Chương 11: Ngoại truyện Tiểu Thanh




Trước khi vào ngoại truyện mị muốn nói cho mấy thím biết một chuyện.Truyện này mị viết hồi năm lớp 8,khi mị mới biết đến santruyen đã quyết định sẽ giữ bản gốc tức là từ chương1 đến chương 10 đều là nguyên văn năm đó.Cho đến một ngày có người nhận xét rằng nó rất dở cho nên mị đã đọc lại từi đầu,được rồi không muốn công nhận nhưng hình như nó dở thật a cho nên cái hó bị mị bỏ rơi cách đây hai năm sẽ được mị lấp lại một cách hoàn chỉnh hơn,mong rằng cách hành văn bây giờ sẽ tốt hơn năm đó coi như là lời tạ lỗi cảu mị với đưa con tinh thần này đi.Không dài dòng nữa,vào ngoại truyện thôi

Cuộc đời rất không công bằng.

Giống như ta

Gió thổi mạnh,mưa lất phất,một cô bé tóc tai bù xù,cả người ốm gầy tong teo không có lấy một miếng thịt,khuôn mặt hốc hác,bàn tay vẫn ôm trọn đầu gối của mình co ro một góc trong hẻm nhỏ,mưa vẫn tạt vào mặt.Lạnh.Thật lạnh.

Có tiếng bước chân chạy tới.Ngước đầu nhìn,là một cô bé trạc tuổi ta,mặc dù có hơi lấm lem nhưng vẫn không che dấu được sự giàu sang của mình.Nhìn lại ta,cả người hôi hám,bẩn thỉu,quần áo rách tươm mảnh vá mảnh lành,lại...à mà thôi.một đưa bé đầu đường xó chợ như ta làm sao có thể so sánh với kẻ khác.

Quác mắt thấy ta ta cứ tưởng cô bé ấy nhất định sẽ tránh xa ta cả vạn thước nhưng thật không ngờ cô bé ấy lại tới gần ta,ngồi xổm xuống,cất tiếng nhỏ nhẹ

-Cùng trú mưa nhé!

Ta ngẩng đầu bất ngờ nhìn nhưng ngay sau đó lại tự cười giễu mình.Cùng trú mưa?cô bé này đang đùa với ta sao.

-Chúng ta làm bạn nha?

Một cánh tay trắng trẻo mập mạp đưa ra trước mặt ta.Cảm thấy ta không có ý định bắt lấy,cô bé khẽ hụt hẫng nhưng sau đó lại hào hứng nhìn ta

-Ngươi tên gì vậy?

Ngẫm nghĩ lại kể từ khi bị quăng ở một góc chợ tăm tối rồi lớn lên,ta hình như không có tên.

-Ta không có tên

Thấy trong ánh mắt cô bé có gì đó thoáng vụt qua,ta bất giác nhìn sâu vào đôi mắt ấy.

-Ta đặt tên cho ngươi nha,từ bây giờ ngươi tên là Tiểu Thanh được không?

Cứ lẩm bẩm trong miệng hai chữ này:Tiểu Thanh,Tiểu Thanh,...ta một hồi cảm khái.Tên rất hay nhưng ta xứng sao.

-Ngươi mọi ngày đều phải như vậy sao?hay ngươi theo ta đi,ta sẽ chăm sóc cho ngươi chỉ cần ngươi làm bạn ta là được,ta không có bạn a.Ngươi theo ta về phủ nha,nha,nha,..

Nhìn người con gái khả ái trước mặt,không có bạn,ha ha,thật khó tin.

Có lẽ ông trời cũng không công bằng với cô bé ấy.

Ta theo nàng ấy đến lúc nàng ấy được 16 tuổi,nàng ấy bị cha ép phải cưới tam vương gia.Đêm hôm đó ta thấy nàng ấy khóc

-Tiểu Thanh,có phải vì ta là phế vật nên không ai thương ta không?

Ta chấn động một hồi,có lẽ vậy,nhưng ta sẽ không làm nàng ấy đau lòng hơn nữa chi bằng nói dối lừa người lừa mình

-Không phải đâu còn có ta và phụ thân người nữa mà

Chỉ thấy nàng ấy cười lên ha hả nhưng lại đậm sự bi thương

-Đừng an ủi ta,ta hiểu rõ tình cảnh của mình mà

Trước ngày kết hôn,nàng ấy nói với ta

-Tiểu Thanh ngươi là người bạn tri kỷ duy nhất của ta,ta quý ngươi nhất đấy

-Tiểu Thanh,ta không muốn người kia cũng giống ta,phải chịu bất hạnh cả đời,chi bằng lúc đầu ta đừng tồn tại có phải tốt hơn không

Mãi đến khi ta thấy nàng ấy bước lên xe hoa vào vương phủ được mấy ngày,lại thấy nàng ấy treo cổ tự vẫn ta mới hiểu câu nói của nàng ấy.

Tiểu thư người hà tất phải làm vậy.

Tiểu thư,trong số những người ta gặp,người là người ngốc nhất.