Vương Gia, Ngươi Là Kẻ Lưu Manh!

Chương 3: Ngọc bội




“Ngươi là mỹ nhân ngư?”

Dùng giọng điệu của một đứa trẻ lên 5 hỏi, trong lúc đó, tay phải không khách khí ở trên gương mặt tuyệt sắc của nam tử này đảo qua đảo lại, sờ mó hết đông sang tây.

Nam tử nửa người trên để trần, lộ ra bộ ngực tinh tráng cùng làn da trắng đến mức không thể trắng hơn. Nhưng cái trắng này có chút không bình thường, rõ ràng đang ở trong ôn tuyền, một chút sắc hồng trên da cũng không có, đây chính là biểu hiện của người bệnh.

Thấy một cô nương không chút xấu hổ nhảy vào cùng một hồ tắm với nam nhân, lại không chút kiêng dè nhìn trên nhìn dưới ngó ngang ngó dọc thân thể một nam nhân đang trần truồng…nửa người trên, Long Hỏa Thiên giật giật mí mắt, cố gắng để cho bản thân mình bình tĩnh.

Hắn lúc này phần trên không mặc áo,…khụ, nhưng phần dưới hoàn hảo không lộ thịt nha!

“Ngươi gọi ta là gì”

“Mỹ nhân ngư! Ngươi chính là mỹ nhân ngư nha!”

“Ta là nam nhân!”

“Ta đương nhiên biết ngươi là nam nhân.”

“Vậy sao lại gọi là mỹ nhân?’’

“Bởi vì ngươi giống nữ nhân!”

“…”

Bởi vì ngươi giống nữ nhân. Bởi vì ngươi giống nữ nhân.

Hắn giống nữ nhân thế sao. Liền cúi đầu xem xét tình cảnh của bản thân, trong ôn truyền rộng, mặt nước trong vắt, hơi nước lượn lờ vờn nhẹ những cánh đào bị rơi xuống mặt nước, mặt nước có chút lay động, nhưng là cả 2 người nãy giờ đều không động đậy, vì vậy, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy bản thân qua làn nước trong kia.

Không phải bộ ngực 6 múi, không có màu da khỏe mạnh, nhưng mà ngực hắn làm sao giống nữ nhân. Về phần da,…nam nhân da trắng không được sao?

Lại nói, hắn có đủ tự tin về khuôn mặt của mình!

Vậy thì hắn giống nữ nhân chỗ nào, chỗ nào hả???

Long Hỏa Thiên cơ hồ muốn phát hỏa. Lần đầu tiên trong 19 năm hắn sống trên cõi đời này có người nói hắn giống nữ nhân. Hơn nữa, còn là một cô nương 17.

Hắn nghiến răng kèn kẹt: “Ta có điểm nào giống nữ nhân?”

Quách Uyển Hương nghe hắn hỏi, vẻ mặt đăm chiêu, lại nhìn hắn lại một lượt, lúc này mới gật gật đầu:

“Ừm. Xác thực không có điểm nào giống nữ nhân”

Tốt! Không tồi, nữ nhân này ít nhất còn biết thoái lui! Hắn tâm tình tốt hẳn lên, đang định mở miệng khen nàng vài câu thì nàng đã nhảy vào.

“…nhưng lại giống hoạn quan!”

Mặt hắn đen lại. Hoạn quan?

Hắn giống hoạn quan?

Đầu năm nay thời tiết không được tốt, có lẽ vì vậy nên hắn mới gặp chuyện không may liên tiếp như thế này!

Được rồi! Ngày mai nên đi lễ chùa thôi!

Nhìn nàng bằng nửa con mắt, con ngươi đen sậm của hắn tỏa ra lãnh ý.

“Sao ngươi biết ta là hoạn quan?”

“Trực giác của một nữ nhân cho ta biết, nam nhân nào được, nam nhân nào không được. Mà ngươi, thuộc loại thứ 2, vậy thì cũng giống hoạn quan rồi còn gì!”

Hắn muốn độn thổ, ngay, lập, tức!

Trên đời lại có nữ nhân như nàng không biết xấu hổ đi nói chuyện đó với nam nhân. Làm gì có cô nương gia nào mặt không đổi sắc nói ra chuyện này dễ dàng như thế. Hơn nữa, là nói với một nam tử như hắn.

Đầu hắn cơ hồ muốn bốc lên một làn khói.

“Ngư tỷ…”

“…” Không thèm để ý.

“Ngư tỷ tỷ…”

“…” Không nói chuyện với kẻ điên.

“Ngư…”

“Dừng lại!” hắn cắt ngang lời nàng.” Muốn gì mau nói”

Quách Uyển Hương lộ ra nụ cười ngây thơ, có điều, trong mắt hắn, lại thành nụ cười vô cùng giảo hoạt. Nháy nháy mắt vài cái, tâm tình phi thường tốt, liền nói:

“Tỷ, có thể nào…đưa ta ra khỏi đây được không?”

Lúc này Long Hỏa Thiên mới giật mình. Phải rồi, sao hắn lại có thể sơ suất như vậy được chứ. Rõ ràng đã đặt trận pháp rồi, mà nữ nhân này vẫn vào được, có thể hóa giải trận pháp của hắn, xem ra là người không tầm thường. Hơn nữa, người này,…

Trên mặt có vết bớt lớn trông rất khủng bố, đầu tóc rối bù, trên tay còn ôm khư khư một con búp bê xấu xí rách nát, quần áo cũ kĩ. Trông nàng không giống nha hoàn vương phủ, phủ của hắn làm gì có nha hoàn nào xấu kinh người như thế này chứ.

Nếu không phải là nha hoàn, vậy thì nàng ta là ai? Lại còn mang bộ dáng ngốc ngếch này nữa?

Long Hỏa Thiên trầm tư giây lát, hắn thực sự không nhớ ra trong phủ này có người nào như nàng. Mà nàng lại dễ dàng bước vào cấm địa vương phủ, không chút hư tổn.

“Có được không Ngư tỷ?”

Câu hỏi của Quách Uyển Hương đúng lúc kéo thần trí hắn về.

Long Hỏa Thiên đưa mắt nhìn nàng, chợt nói:

“Đương nhiên là được, nhưng mà Tiểu Hồ Ly, ngươi phải đáp ứng trả lời ta một câu hỏi.”

“Được, Ngư tỷ mau hỏi đi, ta sẽ trả lời hết.”Chân thành gật đầu.

“Làm sao ngươi vào được đây?”Hắn thực đau đầu với vấn đề này, hóa giải được trận pháp của hắn, xem ra hắn đã gặp đối thủ xứng tầm rồi.

“Là một hắc y nhân bịt mặt”Quách Uyển Hương vẻ mặt “thành thật” trả lời.

“Hắc y nhân bịt mặt? Hắn có đặc điểm gì đặc biệt không?”

“Không có” Vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy.

Long Hỏa Thiên nghi ngờ suy nghĩ. Là ai? Rốt cục là ai lại đêm hôm xông vào cấm địa Tĩnh Vương phủ,còn mang theo cả con tiểu hồ ly này. Hắn không phải là kẻ ngốc, nhìn là biết nữ nhân này bản chất tinh ranh.

Tinh ranh! Đúng, nàng ta rất tinh ranh, lúc mới chạy vào đây không hề biết hắn đang ở trong ôn tuyền, thế nên mới định nhảy vào, đến khi đã nhìn thấy hắn, chẳng những không bị sức quyến rũ của hắn thu hút, mà còn rất tỉnh táo cố tình làm hắn phân tâm.

Thông minh! Cơ trí! Xảo quyệt!

Hắn cần có những người như thế này. Nhưng hiện tại còn không biết nàng ta là ai, có ai đứng sau nàng ta hay không, vì thế không thể vọng động.

“Thật sự không có?”

“Ừm…thật sự, à mà không…”Quách uyển Hương đảo mắt suy nghĩ, chợt reo lên”Có, có nha”

“Có, thực sự, là gì vậy?”

“Lúc hắn mang ta đi, ta thấy trên người hắn có một miếng ngọc bội rất đẹp nha”

“Ngọc bội?”Long Hỏa Thiên nghi ngờ hỏi.

“Ừm. Là ngọc bội.”

“Trông như thế nào?”

“Là hình một con hổ rất oai hùng nha, lại còn màu đỏ, sờ vào rất mịn,láng bóng cựa kì a”Quách Uyển Hương vừa nói, mắt còn đưa lên trời, hai tay khua khua, làm bộ dáng như thực yêu thích miếng ngọc bội đó vậy.

Long Hỏa Thiên nghe nàng kể xong, trầm ngâm một lát rồi bay lên bờ, dùng tốc độ ánh sáng khoác áo ngoài vào rồi nhanh chóng đưa Quách Uyển Hương ra trước cổng Tầm Y Cư.

Trước cổng Tầm Y Cư…

“Tiểu Hồ ly, nhà nàng ở đâu, ta đưa nàng về”

“Ta sống ở đây a”

“Ở đây?” Không lẽ nàng là nha hoàn mới vào phủ?

“Ở Hương viên”

“Hương viên?”

~~~~~~~~~~~~~

Trong một căn phòng rộng lớn thoang thoảng mùi đàn hương, trên nhuyễn tháp, Long Hỏa Thiên nửa nằm nửa ngồi, mắt nhìn xa xăm.

Tẩm y trắng muốt,tóc dài không buộc thả tùy ý, vài sợi uốn éo trên vai, mặt mày như ngọc, đôi hắc mâu bình tĩnh không một gợn sóng, sâu thăm thẳm, hun hút tựa như nước hồ Bích Ba, mày kiếm nhăn lại, cái mũi cao gọn, mỗi một ngũ quan trên người hắn là một tác phẩm điêu khắc tuyệt diệu của nhân gian, tựa như hắn là nhân ảnh được các vị thiên tiên dùng pháp thuật tu luyện mấy ngàn năm để tạo nên. Thực là được ông trời ưu ái.

Trông hắn như một thiên tiên xuất trần, nhưng con ngươi u lãnh tựa như băng cốc vạn năm kia đã làm phản, khiến hắn từ một trích tiên không nhiễm bụi trần trở thành một bức tượng băng điêu khắc di động.

Môi nọ khẽ mấp máy:

“Nàng là ai?”

Nếu hắn không mở miệng nói, chắc cũng không ai biết phía trước hắn có một năm tử đang quỳ một chân, cúi đầu cung kính.

“Chủ tử, nàng là nhị tiểu thư phủ Tướng Quân Quách Uyển Hương, hai tháng trước được Hoàng Thượng ban cho người làm chính phi.”

Hắn trầm ngâm,”Thật?”

“Chủ tử, là thật”

“Phái người theo dõi!”