Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 50: Định ra mục tiêu




Phía bên này các công nhân làm việc khí thế ngất trời, bên lều kia bếp lò đã khai lửa. Tần Ngọc cùng một đám trẻ con đang ở ngoài sông bắt cua. Từ sau một lần được ăn món cua chiên muối của Tần Tinh, mỗi ngày tiểu tử này đều xuống sông bắt cua, còn dẫn theo một đám trẻ con dưới sông mò bắt.

Mang hạt ớt về nhà xong, Trình thẩm lại cùng Tần Liễu thị vừa nói vừa cười vừa làm bánh bao.

Trải qua hơn nửa tháng tiếp xúc, Tần Tinh càng cảm thấy Trình quả phụ này là người có thể kết giao, nhanh nhẹn nhiệt tình, lại không thiện lương mù quáng, dám nói dám làm, yêu ghét rõ ràng. Làm việc cũng nhanh nhẹn, dạy dỗ tốt Viện Viện cùng Tú Tú.

Tần Liễu thị cũng chân chính cảm nhận được Trình quả phụ là người có thể kết giao, hai người ở chung rất vui vẻ.

Từ tính cách của Trình quả phụ, Tần Liễu thị ý thức được vấn đề mấu chốt của chính mình, mù quáng yếu đuối, gặp được chuyện thì chỉ nghĩ tới chuyện nhân nhượng, nghĩ mình lùi bước thì có thể đổi lấy an bình nhưng hóa ra lại càng làm cho người ta cảm thấy mình là người dễ bị bắt nạt, càng thêm lấn tới.

Còn Trình quả phụ thì lại thêm kính trọng nữ nhân ôn nhu, thiện lương này. Đối mặt với sự ức hiếp của nhà cũ mà không có oán giận, mất đi trượng phu rồi cũng không có oán trời trách đất, nuôi nấng dạy dỗ các con rất ngoan ngoãn giỏi giang, trong nhu nhược có khéo léo.

Trong lúc nhất thời, hai nữ nhân mất đi trượng phu, lại phải một mình chèo chống nuôi nấng con cái đều thương tiếc lẫn nhau, do đó ở chung càng thêm hòa hợp.

Tần Tinh rất thích Tần Liễu thị có thể có mấy người bạn tri kỷ riêng tư như vậy, vậy thì tốt lắm.

Trình Viện Viện cùng Tần Nguyệt lại thường thường cùng nhau xuống sông giặt quần áo, lên núi nhặt củi khô.

Mọi chuyện đều đang đi theo những ý tưởng Tần Tinh đã định sẵn.

Tần Tinh buông hạt ớt giống, đón gió nhẹ, nhàn nhã đi đến bờ sông, đứng ở trên bờ sông nhìn Tần Ngọc cực kỳ vui vẻ bắt cua dưới sông.

Thấy Tần Tinh đi đến bờ sông, cậu kêu lớn tiếng "Nhị tỷ, tỷ nhìn này, hôm nay đệ bắt được con cua rất lớn."

Tần Tinh nhìn theo con cua lớn trong tay Tần Ngọc giơ lên cao, cũng khá lớn so với trước nhưng ngoại trừ chiên cũng không thể làm gì khác, cũng có thể hấp chín nhưng loại cua này cũng chẳng có bao hiêu thịt, không đáng ăn.

Nhớ tới kiếp trước, Tần Tinh rất thích ăn cua, thích nhất là cua hấp, mỗi lần làm thì cả một đĩa lớn, một mình ngồi ăn từ từ có thể mất cả buổi sáng. Sư huynh cũng thích, lại như thể ngửi thấy mùi vậy, vừa làm xong thì sư huynh liền tới cửa.

Lúc không có nhiệm vụ, nàng cùng sư huynh đều không liên hệ với nhau. Đến bây giờ, nàng cũng không biết lúc bình thường khi không có nhiệm vụ thì sư huynh ở đâu.

Nghĩ tới đó, Tần Tinh hơi hơi nhíu mày. Nàng đã thật lâu không nghĩ tới sư huynh. Đến dị thế này hơn hai mươi ngày, nàng càng ngày càng thích nơi này, càng ngày càng thích người một nhà kia, càng ngày càng cảm thấy chính mình là một bộ phận trong gia đình đó. Nhưng...

Tần Tinh nhìn về phía sau núi, hình ảnh sơn động kia lóe qua trong đầu Tần Tinh. Không biết vì sao, nàng luôn muốn đi vào tìm tòi kết quả. Nhưng nàng lại chậm chạp không muốn đi, sau khi tới động lấy tổ yến về cho người trong nhà ăn, nàng còn chưa lên núi lại lần nào.

Tần Tinh thở dài "Chờ xây nhà xong, Tần Liên cùng Tần Ngọc đi trấn trên rồi nói sau."

Đứng một lát thì gọi Tần Ngọc "Ngọc nhi, đừng bắt nữa, tới giờ ăn cơm rồi."

Tần Ngọc hơi luyến tiếc đứng lên, nhìn đám cua bắt được trong túi lưới, chào các bạn rồi đạp nước lên bờ.

Mấy đứa nhỏ khác tiếp tục ở lại bắt cua, sau khi được Tần Ngọc chia cho ăn một lần, bọn nhỏ đều thích món cua chiên này. Tuy rằng trong nhà cũng không giàu có, sẽ không giống như Tần Tinh chiên xong thì đổ dầu chiên đi nhưng cũng may sau khi chiên cua còn có thể dùng để xào rau, thỉnh thoảng người lớn cũng chiên lên cho bọn nhỏ được bữa ăn ngon.

Tần Tinh nhìn Tần Ngọc mồ hôi đầy đầu, được chăm sóc nửa tháng mặt không còn vàng như nến mà trở nên hồng nhuận no đủ, càng thêm đẹp giai.

Nhìn cậu cầm theo nửa túi cua đầy cua nhỏ đang giương nanh múa vuốt, Tần Tinh nói với Tần Ngọc "Ngọc nhi, có nghĩ tới bán cua này lấy bạc không?"

Tần Ngọc một tay xách túi, một tay thả ống quần, nghe Tần Tinh nói bán lấy bạc thì vui mừng nhìn về phía Tần Tinh, ánh mắt sáng tựa sao.

Tần Tinh dí dí trán cậu "Đệ đừng có biểu lộ cảm xúc như thế, giống y6 như đứa bé tham tiền vậy."

Tần Ngọc cười hì hì nói "Tham tiền thì sao chứ, ai lại không thích bạc."

"Ngọc nhi, tuy rằng thích bạc không phải là chuyện xấu gì nhưng phải có giới hạn, không cần theo đuổi quá đáng. Đệ còn nhỏ, ngoài bạc ra còn có rất nhiều điều khác đáng giá theo đuổi." Tần Tinh không tự giác mà muốn nói cho Tần Ngọc hiểu chính xác về giá trị thật sự.

Tần Ngọc cái hiểu cái không gật gật đầu "Đương nhiên đệ sẽ không chỉ theo đuổi bạc, đệ còn muốn theo đuổi trạng nguyên văn, trạng nguyên võ."

Tần Tinh không phúc hậu nở nụ cười "Ha ha, khẩu khí không nhỏ, trạng nguyên văn muốn, trạng nguyên võ cũng muốn nữa."

"Nhị tỷ chê cười đệ sao? Không phải tỷ nói, mỗi người đều phải có giấc mộng cùng mục tiêu của mình ư? Không phải mỗi giấc mộng, mỗi mục tiêu đều được tôn trọng sao? Đây là giấc mộng cùng mục tiêu của đệ." Tần Ngọc cố nghiêm mặt, tỏ vẻ bất mãn.

"Không phải tỷ chê cười đệ. Đệ có mục tiêu là đúng, ta ủng hộ đệ. Nhưng con người cũng không nên mộng cao thực xa." Tần Tinh đành phải sửa lại lời nói.

"Tỷ, mộng cao thực xa là ý gì?" Tần Ngọc đưa túi cua cho Tần Tinh, thả ống quần xuống.

"Mộng cao thực xa, nói chính xác là không nên theo đuổi mục tiêu quá cao hơn thực tế, con người muốn làm đến nơi đến chốn từng bước một cố gắng đạt được mục tiêu."

"Ừ, đệ hiểu rồi, ý nhị tỷ là không thể muốn cả hai trạng nguyên văn, trạng nguyên võ phải không?"

Tần Tinh buồn cười vỗ vỗ Tần Ngọc đầu "Quên đi, chỉ cần nỗ lực thì cũng không có gì không thể."

"Nhị tỷ yên tâm, đệ tuyệt đối sẽ không mộng cao thực xa." Tần Ngọc nghiêm trang, nhấn mạnh bốn chữ mộng cao thực xa.

Tần Tinh không nói nữa, cậu còn nhỏ, từ từ sẽ hiểu thôi.

Hai tỷ đệ đi về nhà.

Đi được mấy bước, Tần Ngọc dừng lại hỏi "Tỷ, tỷ vừa nói cua này thật sự có thể đổi bạc sao?"

Tần Tinh gật gật đầu, lại cố ý hỏi cậu "Không phải đệ thích ăn cua chiên muối nhất à, sao vậy, muốn đổi bạc không ăn sao?"

Tần Ngọc lắc đầu giống như trống bỏi, "Có thể đổi bạc đệ sẽ không ăn. Hơn nữa, đệ còn có thể bắt cua nữa mà."

"Nếu vậy, ngày mai chúng ta đi trấn trên, đệ mang theo cua, tối hôm nay cho vào nước nuôi, đừng để chết. Buổi chiều chúng ta lại đi bắt thêm ít nữa, rốt cục có thể bán lấy bạc hay không thì mai sẽ biết ngay." Tần Tinh nói với Tần Ngọc.

"Được, đệ nghe nhị tỷ."

Hai tỷ đệ trở lại lều, Tần Ngọc đi vội vàng đi thu xếp cho lũ cua, Tần Tinh thì hỗ trợ công nhân bưng thức ăn lấy bánh bao.

Theo suy nghĩ của Tần Tinh, nhà bọn họ sẽ không làm tường hậu viên như các nhà khác. Dù sao đất phía sau cũng là nhà của bọn họ, lại còn là núi nên chỉ cần làm tường vây phía trước sân, dọc theo hai bức tường của nhà cũ vây tới chỗ dựng lều, cũng coi như chỉ cách tường viện nhà Lý thẩm hai ba thước vườn rau. Sau khi xây nhà xong sẽ dỡ bỏ lều, lúc ấy sân cũng rất rộng.

Phía sau tường viện liền kề cửa nhà chính, tạo thành thế như trục hoành, toàn bộ sân tạo thành hình chữ nhật. Ở phía sau tường viện mở  một cánh cửa, sau này làm gì cũng thuận tiện.

Mười công nhân làm việc nên xây tường viện rất nhanh, vốn chỉ cần làm một lớp thì được rồi nhưng Tần Tinh muốn vững chắc một chút nên muốn làm hai lớp, chính là lớp tường ghép lại. Cho nên việc của một ngày phải làm hai ngày mới xong.

Tần Tinh nghĩ về sau nhà này sẽ là tổ trạch của nhà mình nên cần làm chắc chắn một chút.

Lúc ăn cơm lại thương lượng với Vương Hổ chuyện mua thêm vật liệu, tường nhà đã xây lên thì làm phòng cũng rất nhanh. Tần Tinh tính toán sắp tới phải đi xem xưởng gốm, đi hỏi thăm chuyện nuôi ngựa, Vương Hổ cũng đồng ý hết.

An bày xong mọi chuyện, ăn cơm xong, Tần Ngọc cùng Tần Tinh chuẩn bị xuống sông, Tần Nguyệt cũng đi theo cùng, Tần Liên tự nhiên lại thành người giữ của.

Tần Liễu thị nhìn Tần Liên mỗi ngày ở nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn càng thêm trắng, vì thế nói với Tần Liên, "Liên nhi cũng đi đi, buổi chiều nương không có việc gì nên không ra ngoài, mọi thứ cũng tương đối rồi, nương ở nhà trông cho."

Tần Liên vô cùng cao hứng cùng đại tỷ nhị tỷ đi xuống sông.