Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 108: Phượng hoàng niết bàn




Động tác mài thuốc của Linh Tiểu Giới ngừng lại, đôi mắt tím cụp xuống, ánh mắt thâm sâu, “Tất cả thuận theo tự nhiên.”

Nghe Linh Tiểu Giới dè chừng nói, Đồ Lạp Lạp chống cằm, ngồi xếp bằng xuống, nói thầm: “Thuận theo tự nhiên sao…”

Nửa đêm, cả người Vũ Nhạc đột nhiên nóng bừng bừng, khiến Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp kinh sợ không ngừng lấy nước lau thân thể. Nhưng cố gắng thế nào nhiệt độ cơ thể Vũ Nhạc cũng không giảm xuống, nhiệt độ càng cao, màu da cũng càng đỏ hơn, tới lúc này, trong mắt hai người mới hiện lên hai chữ ‘Kỳ dị’, chẳng lẽ… Đây là kiếp số của chủ nhân? Tuy hai người chưa dám khẳng định, nhưng bọn họ đã tính ra mấy ngày nay Vũ Nhạc sẽ gặp kiếp nạn, nhưng cụ thể thế nào bọn họ không thể hiểu rõ, cho nên, bọn họ không thể lơ là.

Sau khi bình minh lên, nhiệt độ cơ thể Vũ Nhạc vẫn không có dấu hiệu giảm xuống, ngược lại ngày càng cao hơn, mãi tới khi thân thể của nàng trở nên đỏ rực, hai người mới thực sự buông tay, suy sụp ngồi trên đất, nhìn biến hóa của cơ thể nàng. Từ màu hồng biến thành màu đỏ, rồi từ màu đỏ biến thành màu trắng. Tới buổi tối, hai người lo lắng đi tới đi lui bên giường Vũ Nhạc, trong lòng bất an đứng ngồi không yên, không biết tới bước này, rốt cuộc là đúng hay không đúng?

Ngay khi hừng đông lộ ra ánh mặt trời, cơ thể Vũ Nhạc đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu tím chói mắt, ánh sáng ngày càng mờ dần, tới khi biến mất không thấy nữa…

Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp từ từ tiến lại gần nàng, cẩn thận bắt mạch, hai người nhảy dựng lên, bọn họ vừa cảm thấy gì? Thân thể Vũ Nhạc, đã không có mạch đập…

“Tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào?” Đồ Lạp Lạp cảm thấy cơ thể Vũ Nhạc đã trở nên cứng ngắc, nhưng chẳng những không có chút bối rối mà còn bình tĩnh vuốt cằm, suy nghĩ.

Linh Tiểu Giới chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt thoải mái đi qua đi lại. Một lúc sau, hai người đồng thời ngước mắt, tia sáng rực rỡ phát ra: “Có!” “Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trọng sinh!” Vậy còn chờ gì nữa? Có phương án rồi, Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp cố sức đưa cơ thể Vũ Nhạc tới đầm Hỏa Diễm.

Cái gọi là đầm Hỏa Diễm, là do dòng chảy Hỏa Diễm tạo thành đầm lửa. Hai người vừa tới gần sơn động đã cảm giác dòng khí cực nóng ập vào mặt, cố nén hô hấp khó khăn, cố sức từng bước đưa Vũ Nhạc tới, nhẹ nhàng đặt nàng trên mặt đầm đã bị Hỏa Diễm nướng đỏ. Khi bọn họ vừa làm xong, y phục của Vũ Nhạc bắt đầu cháy, ngay sau đó là cơ thể Vũ Nhạc, khi lửa càng lớn, cơ thể Vũ Nhạc cũng bị chìm ngập giữa vùng biển lửa…

Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp đứng trước động Hỏa Diễm, hai người chăm chú nhìn khối nham thạch kia. Qua một canh giờ, qua hai canh giờ, qua một ngày, qua mười ngày, qua 49 ngày sau, trên tảng đá đột nhiên tách ra ánh sáng tím chói mắt, khi va chạm với lửa đỏ tạo ra tia lửa cao cả thước. Khi ánh sáng càng trải rộng, màu đỏ của lửa càng ít đi, một luồng sáng chói mắt bắn ra, rơi thẳng về phía trước Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp. Khi ánh sáng ngày một dịu lại, Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp ngạc nhiên phát hiện, một thiếu nữ đang đung đưa thân thể không ngừng tản ra tia sáng màu tím. Khi ánh sáng tím thực sự biến mất, hai người nhìn nữ tử mỹ lệ trước mặt, nước mắt không khống chế nổi tràn mi, bọn họ gào lớn lên: “Nữ nhân thúi, rốt cuộc người đã trở lại?”

Nữ nhân thướt tha mỹ lệ lắc mông từ từ đi về phía Lạp Lạp và Linh Tiểu Giới, tao nhã đứng trước mặt hai người, đôi môi đỏ mọng khêu gợi gợi lên nụ cười tà khí, nàng chậm rãi cúi người, y phục màu tím bao quanh dáng người no đủ hoàn mỹ. Đôi mắt như nước càng mị hoặc, nàng nháy mắt với hai người, ngón tay ngọc nhẹ nhàng nâng cằm họ: “Mấy tiểu tử này, lão nương, rốt cuộc đã trở lại!”

Linh Tiểu Giới, Lạp Lạp kích động lệ rơi đầy mặt, hai người một trái một phải ôm chặt đùi nữ nhân, gào khóc…

Sau một lúc lâu, rốt cuộc Yêu Vũ Mị chịu không nổi loại tiếng khóc ác ma này, thưởng cho mỗi người một cái cốc đầu: “Đủ rồi, cho các ngươi chút màu mè lại dám mở phường nhuộm rồi? Tiện nghi của lão nương, các ngươi cũng có thể chiếm được?” Dứt lời, nàng không chút do dự chụp lấy hai người đang ôm lấy đùi nàng, một trái một phải xách lên, giơ chân, đạp thẳng ra ngoài.

Trên thảo nguyên mênh mông ở không gian Linh Giới, Yêu Vũ Mị thoải mái nằm trên võng, vừa gặm táo, vừa cười giả lả nhìn Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp: “Đúng là trẻ con dễ dạy, làm sao các ngươi biết phải hỏa táng thi thể của ta thì ta mới trọng sinh hả?”

“Trực giác.” Hai người cười nịnh nọt, một trái một phải dâng chuối và quýt lên.

“A, rốt cuộc ta đã chịu xong mười kiếp chết tiệt này, bọn nhỏ, ta đã trở lại!” Yêu Vũ Mị duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi, nhíu mày nhìn về phía Lạp Lạp, giọng nói mang theo khinh thường: “Này, ta còn chưa hỏi ngươi đâu, sao ngươi lại thành thế này? Đúng là vứt hết mặt mũi Băng Hồ.”

Lạp Lạp nghe nàng nói thế, trên trán lập tức chạy ba vạch đen, giọng điệu vô cùng khó chịu trừng mắt nhìn Yêu Vũ Mị: “Nữ nhân xấu xa, người cho là lão tử nguyện ý? Nếu không phải người bị phong ấn thì làm sao chúng ta lại trở về trạng thái chưa tiến hóa chứ? Nói tới đây, có phải người nên khôi phục thực lực cho chúng ta rồi không?”

Yêu Vũ Mị nghe nó nói vậy, khóe miệng giật giật: “Oái…Thì ra là như vậy, OK, vậy chúng ta còn chờ gì nữa?” Nàng lập tức ngôi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong miệng, rồi lại mở mắt ra. Khi đó trên thảo nguyên rộng lớn đã có rất nhiều quái thú diện mạo kỳ quái đang đứng. Ánh mắt cả bọn nhìn về phía Yêu Vũ Mị, chẳng những không có vui mừng mà lại vô cùng ai oán, lần này đã thực sự đả thương trái tim của nàng, nàng cong môi, bất mãn lẩm bẩm: “Này này này, tốt xấu gì ta cũng triệu hồi các ngươi ra phơi nắng, cả đám các ngươi bỉu môi cho ai xem hả? Nhanh lên, cười cho bản cô nương xem!”

Thất thải Phượng Hoàng đã không còn mấy cọng lông chim, vẻ mặt xanh mét: “Nữ nhân xấu xa, nhanh nhanh khôi phục thực lực cho lão nương, chết tiệt, ngươi cư nhiên để cho lão nương trần như nhộng đứng ở chỗ này, ngươi…Ngươi quá đáng.”

Tiểu Bạch Hổ vuốt vuốt một dúm lông mao trên trán, mệt mỏi nói: “Cái dạng này có khác gì sủng vật? Ta nói nữ nhân kia, xin ngươi thương xót, nhanh nhanh khôi phục thực lực cho chúng ta được không? Nếu để lão bà nhà ta nhìn thấy, còn không cười đến rụng răng à?”

...