Vương Gia... Vương Phi Bạo Loạn

Chương 3: Giáp mặt kẻ thù




Trên con đường cái kinh thành bây giờ mọi ánh mắt đều tập trung vào hai vị cô nương một nữ tử thân y phục màu tím khuôn mặt mỹ lệ nụ cười tỏa nắng chạy nhảy tung tăng từ nơi này sang nơi khác, phía sau một cô gái thân y màu hồng nhạt khuôn mặt lo lắng đuổi theo phía sau

- Khả Khả à người đừng chạy nữa đợi ta với. Du nhi hậm hực vừa chạy vừa nói. Cô quay đầu nhìn nàng ta vừa ăn bánh vừa nói

- Du nhi à em nhanh chân lên. Nói xong cô toan quay đầu lại thì.......Uỵch cô đụng trúng một người cái bánh trên tay rơi xuống

- Là người nào không có mắt đụng vào bổn tiểu thư. Giọng nói chua ngoa vang lên

- A..không phải là Ni Khả tiểu thư nổi tiếng ngu si đây sao. Thiên Tuệ Lan nhị tiểu thư phụ Thừa Tướng lên tiếng

Cô đưa ánh mắt sắc nhọn lên nhìn nữ nhân trước mặt nàng ta mặt đầy son phấn ăn mặc sặc sỡ bên hông có cây roi giọng nói chua ngoa đanh đá còn dám nói nàng là ngu si hảo lần này lão nương sẽ chăm sóc cô

- Tiểu thư người không sao chứ. Du nhi nhìn sang nữ tử kia nói nhẹ vào tai cô

- Tiểu thư cô ta là Thiên Tuệ Lan người mà lần trước đẩy tiểu thư đấy

Hóa ra là nàng ta người hại chết "Thượng Quan Ni Khả" trước đây hảo lần này lão nương sẽ từ từ chơi đùa với cô

- Tỷ tỷ đây không phải là nhị tiểu thư của Thừa tướng nổi tiếng hiền lương thục đức đây sao. Sao hôm nay không ở trong chuồng là tiểu thư khuê các mà xuất chuồng ra đây làm gì a~

cô vừa nói vừa nhọe mỉm cười, nàng ta nghe thấy câu nói của cô khuôn mặt tối sầm lại

- Ngươi là đang mắng ta không khác gì loại trâu,bò,gà,lợn mà phải ở trong chuồng

- A~ đây là tự tỷ tỷ nhận mình là gà,lợn nha~ Khả nhi không có nói gì a~

- Ngươi....được lắm hôm nay bổn tiểu thư sẽ dạy dỗ ngươi. Nàng ta rút roi từ thất lưng ra dùng sức đánh về phía cô, người ven đường thì nháo nhào chạy sang một bên, một roi của nàng ta nếu đánh trúng thương tích không hề nhẹ. Khi cây roi vung về phía cô, cô giật mạnh cây roi về phía mình khiến nàng ngã nhào xuống đất.

- A~ tỷ tỷ ngươi không sao chứ? Cô nhịn cười lên tiếng

- Tiểu thư người không sao chứ? Để nô tài đỡ người dậy. Nô tài đi theo Thiên Tuệ Lan đỡ nàng ta đứng dậy

- Thượng Quan Ni Khả ngươi đợi đấy. Nàng ta tức giận bỏ đi, nàng ta vừa đi mấy bước cô từ đằng sau nói lớn

- Tỷ tỷ người bảo ta nhớ cái gì a~ trí nhớ ta hơi kém nhớ không nỗi nha~

- Ni Khả muội lại quẩy phá cái gì thế.

Từ đằng xa một nam nhân thân lục y khuôn mặt góc cạnh tiến về phía nàng đó không phải là ca ca của cô sao. Cô nhào tới chỗ ca ca nũng nịu nói

- Ca ca huynh đi đâu vậy? Muội đang đi dạo hây huynh đi cùng muôi nha.

Cô vừa cười vừa nói nụ cười yêu nghiệt của cô đã làm điêu đứng các nam nhân trên đường.

- Hảo hôm nay ca bồi muội đi chơi.

Hắn đưa tay xoa đầu cô rồi cùng cô đi dạo, từ khi cô bị té đến nay hắn cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều bắt quá hắn lại thích cô bây giờ tuy nghịch ngợm nhưng đã biết suy nghĩ chín chắn hơn lúc trước.

————————————————★———————

Hôm nay đi dạo cùng ca ca và Du Nhi cô ăn được nhiều món ngon nha~ mà còn được đi cạnh mỹ nam như ca ca thì còn gì bằng khuôn mặt yêu nghiệt của ca ca cô quả thực làm điêu đưng dân tình nha~

Vừa vào tới phụ cô đã lao vào phòng khách gặp phụ thân cô, chưa nhìn thấy người mà ai đó đã nghe thấy giọng

- PHỤ THÂN CON VỀ RỒI. Cô lao tới ôm ông ở thế giới kia cô ít gặp được cha mình nên tình cảm cũng không có nhiều từ khi cô xuyên đến đây cô nhận được sự yêu thương quan tâm từ người phụ thân với ca ca nên cô rất trân trọng tình cảm này cô tự hứa sẽ bảo vệ gia đình này.

- Khả Nhi con vừa đi đâu về thế? Đã ăn tối chưa? Mau qua đây chào hỏi cố nhân của phụ thân. Ông vừa nói vừa xoa đầu cô, cô nhìn phía sau lưng ông là một vị phu nhân khuôn mặt phúc hậu mũi cao, mắt to môi mỏng đỏ hồng nhìn cô

- Cô cô người thật xinh đẹp nha~ mắt cô sáng lên khi thấy người phu nhân đó trong đầu xuất hiện một ý nghĩ không lẽ phụ thân cô muôn lấy vợ

- Ha ha....nha đầu nhà ngươi quả là dẻo miệng đó, lão già ông sinh được hai đứa này quả là có phúc.

Bà vừa cười vừa nói.

- Chào người tiểu bối là Thượng Quan Bảo Lâm.

- Còn tiểu bối là Thượng Quan Ni Khả, cô cô à người biết về y dược sao. Cô ngửi thấy trên người bà ấy có mùi của thảo dược

- Nha đầu nhà ngươi quả thật thông minh, ta Hoàng Nhân Vy là một người luyện dược, nha đầu ngươi có muốn học về dược không?

Bà nhìn thấy nữ nhi này rất có tố chất để học về y dược. Nghe thấy thế mất cô sáng lên lúc ở thế giới kia cô rất giỏi về sự dụng dược bất quá trước mặt cô lại là người trong gian hồ đồn thổi là cao thủ về dùng dược cô muốn theo học để vừa có thể đi du ngoại một chuyến vừa có thể đi luyện dược mới biết đâu có lúc dùng.

- Ân...con muốñ học.

- Vậy mấy ngày sau ta đem nữ nhi nhà ngươi đến Nhân Minh Cốc để dạy nó có được không. Bà quay về phía phụ thân cô hỏi. Tuy rằng trong lòng ông không muốn xa con nhưng nếu như nữ nhi ông được Hoàng Nhân Vy dạy dỗ thì ông rất yên tâm.

- Nếu Khả nhi đã muốn học rồi ta cũng không phản đối. Ông gật đầu

- Khả Khả muội muốn học y thật sao?

- Vâng thưa ca ca. Cô gật đầu

- Được vậy mấy ngày nữa chúng ta lên đường.

Thế là mấy ngày sau ở phụ Tướng Quân có muốn cuộc đưa tiễn đậm nước mắt......