Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 146: Nhiệt liệt hoan nghê các sát thủ tới (2)




Không một ai muốn gặp loại người như sát thủ cả, một khi có rất nhiều sát thủ cùng xuất hiện trong nhà mình thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.

Nhưng người của Tĩnh Vương phủ lại không như vậy, bọn họ lại thể hiện vô cùng hoan nghênh các sát thủ nổi danh trong giới xuất hiện.

Chỉ vì bọn họ có một chủ tử… biến thái, còn rất có thể sẽ có thêm một Vương phi tham ăn.

Các bằng hữu thân mến, rốt cuộc cũng đã đợi được các ngươi rồi.

Khi nhóm sát thủ đầu tiên từ trên trời giáng xuống muốn hợp lực bắt Ngư Ngư đi, trên dưới vương phủ đều vui đến mức muốn vỗ tay vang dội, không cần Hà thúc phải phân phó, đã có người xông vào phòng bếp chuẩn bị gạo nếp và đầy đủ dụng cụ đem theo rồi.

Từ khi nghe Vương phi nói đến loại bánh tên là bánh đả, bọn họ đều nhớ tới, đều ngồi chờ nguồn lao động... à nhầm, chờ sát thủ đến đây!

Ngư Ngư vốn đang nghiên cứu địa đồ trên cái mông của heo nhỏ cùng với Hách Liên Dạ, nghe thấy có người báo cáo cũng cực kì vui mừng, "Nhiều người vậy! Quá tốt rồi!"

Sau đó quay sang phân phó Hà Nghiêm, "Đi chuẩn bị đi, phân tách một nhóm sát thủ đến đây để làm thịt yến." (vâng là thịt, không phải thị yến nhé)

"... Đó là cái gì vậy?"

"Cũng không khác mì hoành thánh cho lắm, nhưng thịt yến là thịt bình thường được băm xay nhỏ nhiều lần thành thịt nát, dùng làm vỏ ngoài," Ngư Ngư vô cùng nhanh nhạy giải thích kỹ xảo làm thịt yến, "Nói một cách đơn giản, thì chính là bánh bao thịt." Cho nên hương thơm khi bắt đầu ăn sẽ nồng đậm ngon vô cùng.

Nói tới lại thấy đói, Ngư Ngư lấy một gói bò khô ra ăn, vừa ăn vừa thấp thỏm suy nghĩ chờ đợi, "Lần này không chuẩn bị cá, đợi cho nhóm sát thủ kia tới, tôi có thể ăn bữa cá mập viên rồi."

"Cá viên hiện giờ có thể để hậu trù làm mà."

"Nhưng cá mập viên chính thống ném xuống đất có thể bắn lên cao hơn đầu người, có độ co dãn đàn hồi, vị cũng khác xa. Bởi vì khi chế biến, phải nắm hai cây gậy, đánh sáu tiếng đồng hồ đối với loại thịt cá bình thường, ừ, khoảng ba canh giờ, mới có thể thành cá viên được."

Ba canh giờ... trước mắt Hà Nghiêm bỗng tối sầm, hiện tại Tĩnh Vương phủ rõ là... quá cần đến sát thủ!

Mọi người đều đồng dạng như nhau, nghe thấy cách ăn uống kì lạ mới mẻ, đều tò mò muốn nếm thử hương vị một chút.

Cho nên khí thế hiện tại trong Tĩnh Vương phủ có thể nói là ngút trời...

Những món ăn này bình thường không thể mua được, lại quá hao tổn nhân lực, để lỡ cơ hội này thì từ nay về sau nhất định sẽ không được ăn ngon nữa.

Hách Liên Dạ là chủ tử tiến bộ, cho nên cao thấp lớn bé trong vương phủ đều được nghỉ, dừng hết mọi chuyện trong tay, hàng ngày đều chuyên tâm... xếp hàng.

Trong đội ngũ thường xuyên có người đặt câu hỏi, "Vì sao chúng ta... đều thành như vậy?"

"...Không biết."

Tại sao sau khi Vương phi xuất hiện, bọn họ càng ngày càng chú ý đến ăn nhiều hơn...

Mọi người âm thầm rơi lệ, vừa đứng vừa bưng bát xếp hàng, vô cùng nóng lòng chờ đồ ăn ngon xuất hiện. (đoạn này ý ngầm quá nhiều, ai đọc kĩ mới hiểu được tác giả đang ám chỉ điều gì)

Mấy ngày trôi qua, người trong Tĩnh Vương phủ tròn thêm một vòng rồi...

Nhưng tất cả mọi người lại cảm thấy u buồn, bọn họ sắp sửa gầy như xưa rồi.

Bởi vì trong hoàn cảnh lao động với cường độ cao lại không thể dùng võ công, thành ra một đám sát thủ hơn hai mươi mấy người... đều mệt mỏi rã rời.

Chết tiệt! Tại sao không có một đám sát thủ mới tới nấu cơm cho họ... Không đúng, là hành thích Vương phi nhà họ!

Lúc mới đầu mọi người nhìn thấy những loại cây quý hiếm kia, hận không thể một ngày ăn năm lần, hiện giờ ý niệm này bỗng nhiên bị đánh gãy, thật sự thấy vô cùng buồn bực.

Cho nên đến ba ngày sau...

Đêm khuya, Tĩnh Vương phủ chìm trong sự im lặng.

Thật ra mọi người đều biết, canh phòng trong Tĩnh Vương phủ không nghiêm ngặt chút nào, bởi vì mọi người đều biết đây là nhà của đại biến thái Hách Liên Dạ, căn bản không ai dám lỗ mãng.

Nhóm sát thủ thứ hai im hơi lặng tiếng xuất hiện cũng nghĩ như vậy.

Nhưng ngay khi mấy tên sát thủ từ trên trời giáng xuống, chân còn chưa kịp đứng vững thì đột nhiên có một đám người từ trong góc xông ra, ánh mắt khẩn thiết giống như nhìn thấy người thân đã thất lạc từ rất nhiều năm trước vậy.

Nhưng đã để các ngươi chờ lâu rồi!

Những người xông ra đầu tiên vô cùng nhiệt tình, vô cùng quan tâm vịn lấy đầu của mấy tên sát thủ, "Đều đã mệt rồi đúng không? Đừng nóng đừng nóng, uống chén nước cái đã."

"Đúng, đúng, đúng, hôm nay trời nóng, nhưng cũng đừng để bị cảm nắng đấy."

Hiện tại đám sát thủ mới tới không thốt nên lời.

Bọn họ không phải bị hù vì thái độ quá mức nhiệt tình này, mà là... bọn họ vẫn luôn tự cảm thấy võ công của bản thân rất cao, nhưng lại bị những người bình thường trông giống hạ nhân này "vịn" cổ, chỉ riêng không thể vận nội công, mà ngay cả nhúc nhích mấy người họ cũng không làm được.

Rốt cuộc là ai nói thực lực của Tĩnh Vương phủ bình thường, chỉ toàn những hạ nhân bình thường?

Bọn họ thật sự quá ngây thơ rồi, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, thủ hạ của kẻ biến thái... sao có thể là người thường được...

Hiện có hối hận cũng đã chậm, một đám sát thủ đau đớn chỉ có thể cam chịu bị lôi xuống phòng bếp, sau khi đã trải qua huấn luyện, nấu đồ ăn cho một đám đã thèm ăn mấy ngày...

Vì vậy Tĩnh Vương phủ đã khôi phục lại bầu không khí khí thế ngất trời của mấy ngày trước...

Thân làm một người sành ăn, đương nhiên Tiểu Trần Tử cũng sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

Nhưng đến sáng ngày thứ hai, sau khi lâm triều hắn liền vội vàng chạy tới tìm Ngư Ngư, thật ra cũng không hoàn toàn là vì ăn.

"... Tiểu quỷ nước," khi Thái tử dùng hình tượng Tiểu Trần Tử xuất hiện, hiếm khi thấy được bộ dạng chần chờ này của hắn, "Người hạ độc trong thuốc giải của mẫu hậu ta đã tra ra được rồi, là một tiểu cung nữ trong cung Trường Nhạc."

Tiểu Trần Tử liếc nhìn Ngư Ngư, "Nhưng cung nữ kia làm gì cũng không chịu nói, nàng ta kiên quyết muốn gặp Thập Nhất."

Dứt lời, lại nhấn mạnh một câu, "Nàng ta không nói bản thân nhận lệnh từ Thập Nhất, mà là có mấy lời trước khi chết nàng ta phải được nhìn thấy Thập Nhất mới bằng lòng thú nhận, nếu không cho dù bị dùng hình, cũng đừng mong nàng ta mở miệng."

Hả? Lần này Ngư Ngư cũng ngạc nhiên, gặp Hách Liên Dạ làm gì?

Ai cũng biết Hách Liên Dạ không phải người có tính kiên nhẫn, coi như người Hình bộ đặc biệt tới mời Hách Liên Dạ thì y cũng sẽ bực mình, tiểu cung nữ này càng không gặp may rồi.

Nếu nói là hãm hại... cái này cũng không thể được rồi, toàn bộ trong ngoài hoàng cung đều biết, với trình độ biến thái của Hách Liên Dạ, y hoàn toàn không cần phải âm thầm làm mấy chuyện hạ độc người khác này.

Tiểu Trần Tử bất lực, "Độc là do cô giải, cô cũng hiểu được đặc tính của loại độc này, một tiểu cung nữ bình thường cho dù thế nào cũng không thể hiểu được vấn đề này, sau lưng nàng ta nhất định có người ra lệnh, cho nên... ta muốn cô đi nói với Thập Nhất, để đệ ấy đi gặp cung nữ này xem sao."

Thập Nhất tính tình nóng nảy, ai nói cũng không lay động được y, người duy nhất mà y nghe lời chỉ có tiểu tủy nước trước mặt này thôi.

Yêu cầu này khiến Ngư Ngư vô cùng rối rắm.

Nàng nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, nghiêm túc hỏi, "Anh xác định là tới đây tìm tôi nhờ giúp đỡ?"

Dứt lời, ánh mắt rơi trên chén cá viên trên tay của Tiểu Trần Tử.

Bên kia cái bát là tay của Ngư Ngư...

Thật ra hai người đã tranh đoạt được nửa ngày rồi... Vừa tranh vừa nói chuyện, chính là vậy.

"Đã nói sớm rồi!" Tiểu Trần Tử vô cùng hào sảng mà lắc đầu, "Giao tình của đôi ta sao có thể dùng một chén cá viên để so sánh được! Cô yên tâm buông tay ra đi! Ta sẽ đối xử thật tử tế với chén cá viên này, ăn nó thật ngon lành!"

Ngư Ngư: "..."

Đúng là người bị động kinh cũng sẽ có cách đối nhân xử thế khác người, cho nên Ngư Ngư hết sức bình tĩnh buông tay ra, lấy từ trong lồng ngực ra viên Liên Tâm thảo rất quý hiếm.

Ở trong mắt người thường, Liên Tâm thảo này không có gì đặc biệt, nhưng ngay khi chiếc hộp được mở ra, xa xa liền xuất hiện một bóng dáng màu lam theo tốc độ ánh sáng vọt tới trước mặt Ngư Ngư.

Heo nhỏ trong chiếc áo bào màu xanh, trên lưng đeo túi xách nhỏ xuất hiện...