Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 220: Đây mới là thực lực của Vương gia




An Tiểu Đường nheo mắt lại, nghiêm túc nhìn trong chốc lát, "Các ngươi nói loại cỏ kia có hình dạng như thế nào?"

May mắn lúc ấy bọn họ nhiều chuyện hỏi tiểu lão đầu một tiếng, lúc này mới đáp lại, "Nó được gọi là cỏ Khinh Yên, lá cây ngắn, mọc trên thân dài, trên đỉnh có sợi gân màu trắng trông như đóa hoa nhỏ."

An Tiểu Đường cảm thấy vui bất ngờ, "Tôi nhìn thấy chúng rồi, chúng bị một hòn đá đè lên, một mảnh rất lớn!"

Tiểu Trần Tử kinh ngạc hỏi, "Cô còn có thể nhìn xuyên thấu sao?"

"Không phải ~ hiện tại tôi không nhìn thấy người, nhìn thứ gì cũng chỉ mờ mờ thôi, cho nên dù ngăn cách vật gì đó, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy chút chút."

"... Cái gì... tất cả?" Tiểu Trần Tử thốt lên một tiếng cổ quái.

"Đúng vậy."

"Vậy quần áo của ta thì sao?"

Lúc này đến lượt An Tiểu Đường kinh ngạc, "Anh mặc quần áo rồi hả?"

"... Mặc rồi!"

Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, khiến cho đầu của An Tiểu Đường choáng váng, "Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi gửi một ít linh lực trên người anh cho nên bây giờ không bị phù chú ảnh hưởng, người và quần áo đều là thực thể."

Tiểu Trần Tử vẫn còn cảm thấy hoài nghi, "Vậy tại sao trước kia cô không nhìn thẳng vào mắt ta?" Không phải bởi vì sẽ nhìn thấy hết được hắn cho nên mới không tiện nhìn đấy chứ.

Vấn đề này khiến trong lòng An Tiểu Đường thấy rối rắm, "Tôi đáp trực tiếp bởi vì tôi rất không muốn nhìn vào mắt anh, có phải không tốt hay không?"

".... Cô dừng lại cho tôi! Đổi sang ăn bánh bao bình thường đi! Không được húp nước nữa!"

Những người khác không nghe thấy bạn học Tiểu An đang nói chuyện gì... Bọn họ chỉ đứng bên cạnh nghe, cảm thấy dường như hai người họ đang "cãi nhau", sau đó Tiểu Trần Tử đột nhiên nhảy ra nói một câu kì lạ như vậy...

"... Tại sao đến cả ăn bánh bao gì cũng phải quản nữa." Ngư Ngư vô cùng thắc mắc.

Tiểu Trần Tử vẫn đang trong cơn tức giận, "Bởi vì húp canh rất dễ dàng vãi nước canh ra sàn, ta sợ lãng phí đồ ăn, cũng đâu thể đánh nàng ấy được!"

"Ngươi có thể đổi câu nào có tính theo đuổi hơn được không?"

Một câu này của Ngư Ngư giống như khai thông đường lối, ngay lập tức Tiểu Trần Tử thay đổi cách nói, chỉ vào bạn học Tiểu An, khí thế nghiêm trang gào lên một tiếng, "Ta lệnh cho cô gói chỗ canh còn lại giữ lại cho ta!"

Mọi người: "..."

Tiểu An có thể nhìn thấy nơi sinh trưởng của cỏ Khinh Yên, đây đích thực là hi vọng của mọi người.

Cho dù thạch thất đã sụp đổ, vị trí các cơ quan bị thay đổi, địa đồ đã trở nên vô dụng, nhưng bọn họ vẫn có thể sử dụng đến phương pháp đơn giản có phần thô bạo hơn, đó là trực tiếp phá hủy thạch thất từ trên mặt đất xuống, có thể đào ra được cỏ Khinh Yên không?

Biện pháp này nhất định phải thử một lần, hiện giờ phải xem xét xem thạch thất này có thể phá hủy được hay không.

Mọi người không muốn tùy tiện quyết định nên nhanh chóng truyền tin về Kinh thành, muốn mời tiểu lão đầu tới đây một chuyến.

"Nhân tiện đem thân thể tạm của ta đến đây nữa." Tiểu An bình tĩnh thương lượng với Tiểu Trần Tử.

"... Được."

Chỉ là sao lời nói này nghe ra lại có vẻ khó chịu vậy.

Bọn họ phải đợi hồi âm của tiểu lão đầu, cho nên tạm thời không có chuyện gì đặc biệt cần làm, đám người lập tức tìm một tửu lâu ăn cơm.

Đã được nghe đoạn "cãi nhau" của Tiểu Trần Tử và Tiểu An, đủ loại bánh đường bánh canh không ngừng vang lên, Ngư Ngư cảm thấy rất....

Chờ đến khi các loại bánh bao được mang lên rồi, Ngư Ngư và Tiểu An mượn "người phiên dịch" là Tiểu Trần Tử giúp trao đổi đơn giản, sau đó cảm thấy vui mừng khi biết được cả hai đều đến từ cùng một thời không.

Nhưng từ khi còn nhỏ Tiểu An đã học phù chú, còn lúc nhỏ Ngư Ngư lại học y thuật, cuộc sống mà hai người này trải qua đều không phải cuộc sống của những con người hiện đại bình thường, hiện giờ lại không thể nhìn thấy được nhau, nhất thời cũng không tìm được chủ đề nào đặc biệt hay để nói.

Đương nhiên điều này không làm khó được Ngư Ngư, nàng chỉ cần dùng một câu đã kéo gần khoảng cách hơn với Tiểu An.

"Anh họ của tôi là Nghiêm đại thiếu."

Sau đó, Tiểu An không nói câu nào với Ngư Ngư nữa....

Không phải nàng ấy không để ý tới Ngư Ngư nữa, mà đặc biệt kính sợ cũng như sùng bái nhìn Ngư Ngư, nói không nên lời...

Những người khác không nhìn ra, nhưng Tiểu Trần Tử rất ngạc nhiên không biết nên miêu tả thế nào trước phản ứng này của Tiểu An.

Cuối cùng Hách Liên Dạ cũng nhìn thấy được thái độ khác lạ của người khác với Nghiêm đại thiếu rồi...

Mức độ nổi tiếng của "tình địch" số một của y cao như vậy, đáng sợ đến vậy sao? Tên phúc hắc nào đó không bình tĩnh nổi nữa.

Nhưng nghĩ kĩ lại, bất kể thạch thất này có tác động được hay không, có cô nương Tiểu An giúp đỡ, bọn họ nhất định có thể quay trở lại hiện đại, sẽ nhanh chóng nhìn thấy biểu ca trong truyền thuyết kia, có thể ngay lập tức đánh giá được hắn như thế nào.

Nhưng Hách Liên Dạ chợt nhận ra một vấn đề...

Tiểu An cũng không phải người thường.

Gia tộc của họ đã học dùng phù chú từ rất nhiều thế hệ, loại năng lực này trong mắt người hiện đại vốn rất thần kì...

Nhưng nàng ta nghe được tên của Nghiêm đại thiếu mà vẫn kính sợ được đến mức này...

Cũng giống như những người sống ở hiện đại khác, Tiểu An nghe đến Nghiêm đại thiếu trong truyền thuyết....

Bây giờ lại còn được gặp em họ của Hắc Ma vương trong truyền thuyết, đương nhiên Tiểu An có rất nhiều điều muốn hỏi.

Nhưng đến cuối cùng nàng ấy cũng không hỏi mấy vấn đề đó....

Bởi vì từ khi nghe cách Nghiêm đại thiếu uống nước như thế nào, thế giới quan của Tiểu An đã bị đả kích vô cùng nghiêm trọng, im lặng suốt cả buổi chiều...

Tiểu Trần Tử và Hách Liên Dạ cùng nghe ở bên cạnh cũng im lặng không nói gì, thật sự không thể hiểu nổi tình huống hiện tại là gì.

Hồi âm của tiểu lão đầu còn nhanh hơn cả tốc độ mà lão xuất hiện rất nhiều lần.

Sáng ngày thứ hai, mọi người cùng tụ tập lại ăn điểm tâm, một tờ giấy lớn bằng một bàn tay đột nhiên bay vào, vòng quanh Hách Liên Dạ nửa vòng, dường như còn có thể nghe được âm thanh mà tiến lại gần, sau đó bỗng nhiên mở ra.

"Thạch thất có thể động! Nhưng tuyệt đối phải cẩn thận, cố gắng đừng phá hủy rễ của nó, để về sau nó có thể sinh trưởng được."

Tờ giấy được mở ra, biến thành một tờ giấy trắng, sau đó lại nhảy lên, lập tức nghe được giọng nói của tiểu lão đầu, nói lại một lần nữa những lời nói vừa rồi.

"Đường Bao, đây cũng là phù chú hả?" Tiểu Trần Tử nhìn thích thú.

Bạn học Tiểu An lại cảm thấy bi thương, "Thao túng những vật thể không có sinh mạng là phù chú cơ bản nhất, không cần người sử dụng phải có năng lực cao, có thể tạo ra rất nhiều dạng hình thù đa dạng."

Nàng ấy dừng một chút, sau đó giọng nói càng xót xa, "Lúc tôi còn nhỏ, mẹ của tôi thích nhất là chỉ huy rau củ trong vườn đánh nhau, mỗi đêm tôi về đến nhà đều có thể nhìn thấy củ cải trắng đại chiến với cà rốt."

"..." Nghe chơi vui thật! Chỉ là không biết nàng ấy xót xa vì cái gì, sợ nhắc tới chuyện đau buồn của nàng, Tiểu Trần Tử không dám chen miệng vào.

Kết quả đến khi dứt lời, Tiểu An bi phẫn nắm tay, "Sau đó mẹ tôi sẽ nhảy ra nói là vì thế giới hòa bình của củ cải, bà sẽ phải làm chút gì đó, để chúng nó trở thành người một nhà! Sau đó bà sẽ xào nấu hai loại củ quả trong cùng một nồi!"

Tiểu Trần Tử: "..."

"Lúc tôi còn nhỏ đều phải ăn cà rốt nấu với củ cải trắng!" (┬_┬) "Tôi biết làm cơm chính là nhờ trải qua những chuyện như vậy..."

Tiểu Trần Tử thuật lại đoạn thời gian trưởng thành đầy đau đớn này cho đám Ngư Ngư nghe, hiện giờ Ngư Ngư đã hiểu tại sao lúc trước mẹ An phải nói về chuyện cưới gả với Tiểu Trần Tử, tại sao lại phải giữ chân con người tài giỏi như Tiểu Trần Tử này rồi...

Quả nhiên không phải người bình thường...

Bữa điểm tâm kết thúc trong bầu không khí lạ kì, mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất môn tới đào cỏ Khinh Yên.

Thật ra những người khác chỉ có thể chờ xem, chờ Tiểu An miêu tả cụ thể phương hướng của cỏ Khinh Yên, sau đó người chính thức động thủ cũng chỉ có Hách Liên Dạ.

Cũng bởi vì chỉ có nội lực của y mới khống chế vừa đủ, nên dùng bao nhiêu phần công lực thì cũng chỉ có y mới tính toán chính xác không sai một li nào.

Nếu những người khác dùng chưởng lực đánh tảng đá thì cũng không vỡ được, mà có vỡ thì cũng sẽ hoàn toàn phá hủy tất cả thảo dược bên dưới mà thôi.

Ngư Ngư ôm heo nhỏ qua vào trong lòng mình, vỗ bả vai y, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, cố gắng lên!"

Xưa nay heo nhỏ rất hiểu tính người, nó cảm thấy trong thời khắc quan trọng như thế này, nó cũng nên cổ vũ nam chủ nhân của mình một chút.

Cho nên nó duỗi móng heo ra vỗ vỗ lên bả vai Hách Liên Dạ.

Sau đó nó lại không vỗ tới....

....Cái chân nhỏ quá ngắn chính là nỗi đả kích vô cùng lớn.

Cái móng heo núc ních thịt dừng giữa không trung, cách bả vai của Hách Liên Dạ cả một quãng đường dài, heo nhỏ đã bị đả kích sâu vô tận...

Chết tiệt!

Nhóc con kia lập tức chui vào trong ngực Ngư Ngư, giấu tất cả móng heo đi, lại làm bộ ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang, cố gắng hết sức kéo căng cơ thể, có ý thể hiện chân của mình rất dài...

Mọi người xung quanh cố nén cười đến đau cả bụng, thật ra Tiểu Trần Tử muốn hỏi nhóc con kia một câu, tại sao phải giả vờ ngẩng đầu ưỡn ngực làm gì? Mày vốn đâu có cổ...

Bị bộ dạng này của heo nhỏ chọc cười, bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Hách Liên Dạ vỗ đầu Ngư Ngư, sau đó xoay người, dáng vẻ bình tĩnh thong dong đi vào cửa thạch thất.

Ngư Ngư và Tiểu Trần Tử cố gắng lùi lại phía sau càng xa càng tốt, tránh bị thương bởi nội lực của y và đá vụn văng ra.

Mặt đất và trần thạch thất vốn bị ngăn cách bởi lớp tầng đất dày và nham thạch, cộng với việc thạch thất đã bị hủy, tường đá bên trong sụp đổ, tầng tầng lớp lớp che lấp tất cả phía dưới, trông ghê rợn đến mức dọa người.

Cũng chính vì vậy mà Tiểu Trần Tử và Ngư Ngư cuối cùng cũng có cơ hội được tận mắt nhìn thấy toàn bộ thực lực của Hách Liên Dạ.

Y từ từ nâng tay lên, không thấy y sử dụng bất kì động tác mạnh mẽ nào, thế nhưng không khí lưu thông xung quanh lại đang xảy ra biến hóa.

Những cơn gió vốn đang nhẹ nhàng bỗng như bị khống chế bởi một thế lực thần bí nào đó, trở thành dòng khí lưu mang áp suất gấp mười lần.

Mà ngọn nguồn của dòng khí lưu này lại đang tụ trong tay Hách Liên Dạ.

Chỉ trong chốc lát, y giống như đã biến thành Chúa tể vạn vật, sống chết của tất cả mọi người đều chỉ cần một ý niệm của y mà thôi.

Thực lực này đáng sợ đến mức nào, hoàn toàn không cần bạn thật sự ra tay thì trong lòng đã biết mình chắc chắn sẽ thua, đến ngay cả tâm tư phản kháng cũng không thể có.

"Thập Nhất thật sự.... biến thái." Tiểu Trần Tử suy tư cả buổi, cuối cùng phát hiện cũng chỉ có mỗi từ này có thể dùng để miêu tả Hách Liên Dạ.

Tác phong biến thái, mãi mãi không giống người thường...

Nâng tay, một chưởng khiến con người ta sợ hãi cuối cùng cũng được đánh ra.

Nhưng lại không phải một tiếng nổ gầm vang, long trời lở đất giải quyết theo cách vô cùng bạo lực như trong tưởng tượng, mà là những lưỡi đao sắc bén như đang cắt đậu hũ đang liên tiếp chém vào, nhanh nhẹn dứt khoát, sau đó... dường như vẫn như cũ không có bất cứ điều gì xảy ra.

... Xong rồi? Vẫn thất bại sao?

Ngư Ngư và Tiểu Trần Tử nhìn nhau không hiểu.

Đương nhiên nghi vấn của bọn họ cũng chỉ tồn tài trong vòng hai giây.

Lòng đất giống như một nồi nước sôi to bự, những tiếng động nhỏ lần lượt xuất hiện, xoay vòng giống như lốc xoáy nước khổng lồ, chẳng qua động tĩnh này hiển nhiên cũng không phải nhỏ, đất dưới chân tựa như đều cùng xuất hiện những tiếng ầm ầm.

Tình huống này diễn ra trong gần mười phút.

Hách Liên Dạ kiên nhẫn chờ, chờ đến khi những tiếng động đều biến mất mới lạnh lùng quơ tay áo, tư thế nhàn hạ này giống như đang đuổi muỗi vậy.

Nhưng những tảng đá nặng nề kia đều tản về phía hai bên sau khi y đã phất tay một cái.

A, mà cũng không chỉ là tảng đá tản thôi đâu.

Còn có cả những ám khí kim loại nằm sâu trong tầng lớp đất đá gần cỏ Khinh Yên cũng tản theo.

Lúc này Tiểu Trần Tử và Ngư Ngư mới chợt hiểu nguyên nhân của trận động đất vừa rồi là gì.

Những cơ quan ở dưới thạch thất này quả nhiên lợi hại, với mật độ ám khí dày đặc thế này bất kể khinh công của bạn cao diệu bao nhiêu, một khi đã khởi động cơ quan thì trốn cũng không thoát được loạt công kích dày đặc thế này.

Thì ra Hách Liên Dạ đã sớm nghĩ ra khi phá hủy thạch thất thì sẽ tiếp xúc với cơ quan nào.

Đương nhiên ngọn núi băng đồ sộ mà y làm ra cũng mang lại hiệu quả khiến cho vô số đá vụn bay tán loạn trong không trung.

Dù sao đánh giá từ mắt nhìn mà nói, càng náo nhiệt như vậy thì càng cường đại hơn...

Nhưng cũng vì thiếu vật cản trở nên ám khí bắn ra sẽ càng nhanh hơn, không chừng sẽ hướng tới đám người họ, phải vất vả trốn tránh ám khí không nói, nếu xui xẻo còn có thể mất toi cái mạng nhỏ này, điều đó khẳng định thê thảm hơn rất nhiều so với bộ dạng thong dong bình tĩnh hiện tại của Hách Liên Dạ.

Thấy Hách Liên Dạ động thủ biểu diễn tiết mục bạo lực kết hợp hoàn hảo với trí lực, tuyệt đối là nghệ thuật chân chính...

"Quán biến thái..." Tiểu Trần Tử cảm khái lần nữa.

Ngư Ngư cũng tâm phục khẩu phục, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ quả nhiên là nữ trung hào kiệt!"

"Vương phi..."

Câu nói mang tiêu chí vô lương mạnh mẽ này của Ngư Ngư mang tới những tiếng gào thét vang trời như vậy.

Sau đó Hà Nghiêm chạy như điên xuất hiện trước mặt mọi người...

"Vương phi..." Hà Nghiêm kêu gào lần nữa.

Lời thoại của người và chủ tử quá bình thường rồi! Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ lên đường cùng với Dung công tử và sư đệ của hắn nữa!

Đám người Dung bánh bao chạy tới đưa thân thể của An thị vệ cho Tiểu An.

Dưới sự yêu cầu quyết liệt của Hà Nghiêm, đám người cũng theo Hà Nghiêm tới đây.

Sau đó Hà Nghiêm đã được trải qua phút giây đen tối nhất của cuộc đời hắn...

Ngư Ngư vẫn luôn cố gắng học tập theo Nghiêm đại thiếu, cho nên nàng cũng vô  bao che khuyết điểm, không cần biết bất kể đã xảy ra chuyện gì liền nghiêm nghị khiển trách sau sự xuất hiện của sư đệ, "Hơi quán đáng rồi đó, đều cùng là phái nữ, sao cô không chăm sóc Hà Nghiêm một chút!"

Sư đệ vô cùng thong dong tháo cái mặt to của mình ra phẩy phẩy quạt mát cho mình, "Ta chăm sóc sư huynh của ta rồi."

... Hả?

Câu trả lời đó khiến Ngư Ngư hết sức ngạc nhiên, chẳng lẽ chỉ mấy ngày không gặp mà quan hệ của sư đệ và nam tử áo trắng bỗng nhiên tăng vọt rồi sao?

Nhìn ra sau lưng sư đệ liền thấy bộ dạng chói mắt của nam tử áo trắng.

Hắn ta vẫn mặc một thân áo trắng, bên ngoài bạch y vẫn bao phủ chiếc áo bào màu bạc nhạt làm nổi bật khí chất thiên tiên của hắn ta, nhưng mà...

Trên cổ hắn ta có thêm một đồ vật Vi Chủy để tránh khi ăn sẽ dây ra làm bẩn quần áo... (chắc là yếm ăn của trẻ em:)))

Trên miếng vải được quấn quanh có phần nghi ngờ là một miếng bánh khổng lồ... đã bị khoét rỗng ở chính giữa, cũng thuận tiện chòng quanh cổ của nam tử áo trắng.

Rốt cuộc Ngư Ngư cũng hiểu được tại sao Hà Nghiêm phải rơi lệ rồi, bởi vì ngay cả nàng bây giờ cũng thấy rối rắm, "Bánh bao, tại sao anh lại phải làm một món trang sức nhiều bánh như vậy?"

"... Khối bánh lớn này rất giống bản mặt to của sư đệ, bị sư đệ phát hiện ra."

"... Sau đó thì sao?"

Nam tử áo trắng hờ hững chỉ vào chiếc bánh treo trước ngực mình, "Sau đó nàng ấy làm một cái kích cỡ giống như vậy bắt ta phải ăn hết nó."

Mọi người: "..."

Đáp án này càng khiến Ngư Ngư rối rắm thêm, "Bánh bao à, bị sư đệ bắt nạt như vậy anh có biện pháp nào không?"

Là một sư huynh có võ công cao cường hơn sư đệ của mình, chẳng lẽ hắn ta lại không muốn làm chiếc bánh màn thầu hăm hở đấu tranh chống lại giai cấp thống trị sao?

Nam tử áo trắng không nói gì cả, chỉ lặng yên nhìn cái bánh khổng lồ trước mặt...

Có một câu nói không bộc phát trong sự im lặng, mà là diệt vong trong sự im lặng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy thời gian nam tử áo trắng bùng nổ rốt cuộc cũng đã tới...

Quả thật hắn ta cũng không nhịn nữa, cuối cùng mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, thái độ rất chân thành nhấn mạnh suy nghĩ của mình.

"Ta muốn đổi thành bánh thịt, nhưng sư đệ không cho ta đổi."