Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 110: Nam nhân quỷ dị




Edit + Beta: Saki

Tuyết Đại bị hắn ôm vào trong ngực thật sự là quá mệt nhọc, không bao lâu liền ngủ mất.

Khi tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.

Kì kèo ngồi dậy từ trên giường, hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Khuynh Thành một cái.

Dạ Khuynh Thành không lí do bị trừng trưng ra vẻ mặt vô tội, hắn không biết mình lại làm ra chuyện gì khiến Tuyết Đại không vui rồi.

"Đại Nhi, làm sao vậy? Còn đau sao?"

Nhìn Tuyết Đại đang cau mày, hắn lo lắng hỏi, không đúng nha, dược đáng lẽ phải có tác dụng rồi chứ, vì sao sắc mặt nàng vẫn không tốt?

"Ngươi nói đi?"

Không vui liếc hắn một cái, giọng điệu tức giận nói.

Tuy dược của hắn rất hiệu quả, chỗ kia đã không còn đau, nhưng toàn thân nàng cứ như bị xe ủi qua rã rời cả người, mà tất cả đều do kẻ trước mặt này gây ra.

"Thực xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý."

Hắn không biết vì sao thuốc của mình lại không có tác dụng, dù sao Tuyết Đại bị thế này đúng là do lỗi của hắn, đều là hắn sai.

"Được, để ta đỡ nàng."

Nhìn Tuyết Đại khó chịu hắn cũng cực kỳ đau lòng, nhưng hắn lại không giúp được gì, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.

Một tay đẩy hắn ra, nàng quật cường tự mình mặc quần áo, rửa mặt chải đầu.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng mới trầm trọng đi ra ngoài, nàng sốt ruột muốn biết tình trạng của Mân Côi bây giờ ra sao nhưng ngại tình thế trước mắt đành thôi.

Trước ở trong sân vận động một phen, sau khi thân thể đã khá hơn mới đi xem, nói cách khác, nếu nàng lấy bộ dáng kia xuất hiện trước mặt các nàng ấy, không bị cười chết mới là lạ.

Dùng bữa sáng xong, Tuyết Đại đi thẳng đến phòng Mân Côi, bây giờ nàng đã cảm giác tốt hơn, không còn đau nhức mệt mỏi như lúc trước nữa.

Còn chưa bước vào phòng, đã nghe thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong.

Đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy mọi người đều tập trung đầy đủ ở đây, mà Mân Côi cũng đã tỉnh lại, nhưng xem ra thân thể vẫn chưa hoàn toàn tốt, chỉ thấy nàng suy yếu tựa vào đầu giường.

"Tiểu thư..."

Ba người kia đang hăng say thảo luận chuyện Tuyết Đại, bởi vậy không có chú ý tới Tuyết Đại đang đứng ở ngoài, chỉ có Mân Côi đang tựa ở đầu giường là nhận ra sớm nhất, liền yếu ớt lên tiếng chào hỏi.

Nghe tiếng hô của nàng, ba người kia cũng rối rít quay đầu lại, thấy Tuyết Đại đứng ở cửa, tiếp theo, một bóng dáng màu xanh liền nhanh chóng vọt tới, tốc độ kia có thể nói là sánh ngang với sao băng rơi.

"Tiểu thư, nghe Nhị tỷ nói là cô gia không phải là người tàn phế, dung mạo lại đẹp kinh người, nhưng lại cùng tiểu thư đều là người giấu tài, có đúng không?"

Vẻ mặt Hải Đường kích động túm lấy ống tay áo Tuyết Đại, trong mắt là thần sắc tò mò.

"Ah, cô gia nhà chúng ta đâu?"

Nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy được cô gia xinh đẹp như thần tiên hạ phàm trong lời Bách Hợp, khỏi nói nàng có bao nhiêu thất vọng.

Tuyết Đại gỡ tay nàng ra khỏi tay áo mình, không vui nhìn nàng một cái, khiến cho Hải Đường đang hưng phấn nhất thời ỉu xìu cúi đầu, không dám ho he một câu.

Nha đầu này thật là, làm cái gì cũng tùy hứng, cũng không nhìn xem đây là trường hợp gì, Mân Côi đang bệnh nặng ốm yếu, người bệnh lại cần tĩnh dưỡng, sao có thể để cho nàng làm ồn ảnh hưởng người ta nghỉ ngơi?

"Mân Côi, em thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái thì nói cho ta biết, ta sẽ bảo Khuynh Thành xem cho em."

Nhẹ nhàng mà chậm rãi bước tới trước mặt cô gái suy yếu, sau đó ngồi xuống cạnh giường, lo lắng hỏi cô gái trước giờ vẫn luôn khiến người ta thương tiếc này.

Nữ tử ngồi trên giường lẳng lặng nhìn Tuyết Đại trước mặt, làn môi tái nhợt nhẹ kéo lên một nụ cười, ý bảo nàng không phải lo lắng, bản thân không có việc gì rồi.

"Tiểu thư, Bách Hợp nói là máu của người đã cứu ta, cho ta xem vết thương của người được chứ?"

Không ai chú ý tới, tuy sắc mặt nữ tử nằm trên giường rất kém, nhưng ánh mắt nàng lại sáng ngời dị thường, gắt gao nhìn chằm chằm Tuyết Đại, một đôi mắt mĩ lệ quay vòng, đáy mắt thâm sâu tràn ngập thần sắc khác thường.

"Vết thương không sao, vết sẹo đã được Khuynh Thành tiêu trừ rồi."

Ẩn ẩn cảm thấy được hôm nay Mân Côi có chút khác thường, nhưng cụ thể như thế nào nàng lại không nói được, chỉ biết là loại cảm giác này rất kỳ quái, có lẽ là ảo giác đi?

"Tiểu thư, sao trên cổ người lại có vết thương?"

Hải Đường giống như phát hiện ra đại lục mới mà kinh hô ra tiếng, nhìn chằm chằm vào vết xanh tím trên cổ Tuyết Đại, trong mắt là ngạc nhiên vô cùng, bản lãnh của tiểu thư nàng biết rất rõ, lại không biết có kẻ nào có bản lãnh lớn như vậy, dám đả thương tiểu thư rồi hả?

Nghe được câu này của nàng, Bách Hợp và Mẫu Đơn cũng đi tới bên người nàng, nhìn chằm chằm 'vết thương', thần sắc lo lắng nhìn nàng.

Ba người các nàng tuy thường xuyên ở lại Lưu Vân Các của Túy Nhan Cư, nhưng lại chưa từng được biết đến chuyện này, không hiểu cũng là bình thường.

Trái ngược với ba người các nàng, Mân Côi ngồi trên giường lại không có biểu tình gì, chỉ là con ngươi vốn sáng long lanh giờ phút này lại ảm đạm, khiến cho người ta không đoán được trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.

Bị các nàng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, mặt Tuyết Đại nhất thời đỏ bừng.

"Tiểu thư, chúng ta là quan tâm mới hỏi người, ôi chao, người đỏ mặt làm gì?"

Trời ạ, các nàng nhìn thấy cái gì đây, tiểu thư trước giờ không sợ trời sợ đất của các nàng, dù trời có sập cũng không đổi sắc mặt, là kỳ nữ độc nhất thiên hạ, hiện giờ lại đỏ mặt?

Chẳng lẽ tiểu thư có chuyện gì khó nói? Hay là..... Hải Đường có chút không dám nghĩ tới.

Bách Hợp cũng sững sờ đứng ở một bên, nàng cũng giống như Hải Đường, với chuyện tiểu thư đỏ mặt là kinh ngạc không thôi.

Chỉ có Mẫu Đơn là bình tĩnh nhất, nàng nhìn thần sắc của Tuyết Đại liền đoán được đại khái, dù sao trong số bốn người họ, nàng cũng là người lớn tuổi nhất, tất nhiên suy nghĩ phải thâm sâu hơn một chút.

"Tiểu thư, người vừa trở về, khẳng định có rất nhiều chuyện muốn nói với Mân Côi, vậy chúng ta liền lui xuống trước."

Trong các nàng, chịu khổ nhất, khiến người ta thương tiếc nhất chỉ có Mân Côi, nghich ngợm ham chơi nhất là Hải Đường, mà người hiểu chuyện nhất lại là Mẫu Đơn.

Tuyết Đại nghe vậy gật gật đầu, cảm kích liến Mẫu Đơn một cái.

"Ai nha, ta không đi, tiểu thư mới trở về, ta muốn ở cùng với tiểu thư cơ....."

Hải Đường bị Bách Hợp túm lôi ra ngoài không tình nguyện hô to, lại bởi vì sức không bằng người mà bị Bách Hợp cứng rắn kéo ra ngoài.

Mẫu Đơn nhẹ nhàng đi theo cũng không quên đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Tuyết Đại và Mân Côi.

Tuyết Đại bởi vì còn xấu hổ chuyện vừa rồi nên không có mở miệng nói chuyện, mà Mân Côi ngồi trên giường cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt là cảm xúc phức tạp. (ta bắt đầu thấy nghi bà này lắm nha)

"Tiểu thư, người muốn cùng hắn hồi vương phủ sao?"

Nàng không gọi Dạ Khuynh Thành là cô gia, cũng không gọi hắn là Vương gia, mà xưng là hắn, mà Tuyết Đại cũng không chú ý tới cách dùng từ của nàng.

"Ừ, chờ thương thế của em tốt lên chúng ta sẽ hồi phủ."

Trì hoãn ở bên ngoài lâu như vậy, nhất định phải trở về xem một chuyến. Lúc trước còn chưa tính, mặc kệ cái gì mà vương phủ với vương gia, dù sao lúc đó nàng cũng cho là hai người không có quan hệ gì.

Nhưng hiện tại thì khác rồi, nàng đã khôi phục kí ức, biết rõ Dạ Khuynh Thành là người trong lòng mình, đương nhiên muốn suy nghĩ cho hắn rồi.

"Tiểu thư định bỏ mặc em sao? Mân Côi không nỡ rời xa tiểu thư."

Nàng giống như kích động nắm lấy bàn tay Tuyết Đại, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

Tuyết Nhi nhẹ nhàng vỗ tay nàng an ủi: "Nha đầu ngốc, cũng không phải là ta sẽ không trở lại, vương phủ cách nơi này cũng không xa, các em cũng có thể tùy thời đến thăm ta, sao lại nói lời như sinh ly tử biệt thế?"

"Nhưng... Tiểu thư, Mân Côi có chuyện muốn nhờ, hi vọng tiểu thư có thể đáp ứng." Nữ tử ngồi trên giường mở to đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt khẩn cầu nhìn nàng. (Thấy nghi lắm nha -_-)

"Em cứ nói đi." Chỉ cần có thể làm được nàng sẽ đáp ứng.

"Mân Côi không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng tiểu thư có thể mang Mân Côi theo bên người, có được không?"

Nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, Tuyết Đại không đành lòng cự tuyệt, cúi đầu suy xét một hồi, đang muốn gật đầu đáp ứng thì....

"Không thể!"

Âm thanh vừa dứt, Dạ Khuynh Thành toàn thân áo đỏ nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi vào, thẳng đến khi đứng trước mặt Tuyết Đại.

Nhìn hai tay các nàng đang nắm, sắc mặt hắn càng kém, tức giận kéo Tuyết Đại qua bên cạnh mình, một đôi phượng mâu như muốn bắn ra lửa.

Từ khi hắn bước vào, sắc mặt Mân Côi liền thay đổi, vốn là đang đóng vai điềm đạm đáng yêu bỗng trở thành tối tăm nhìn không ra suy nghĩ.

"Ngươi làm gì thế?"

Gạt cái tay đang nắm chặt tay mình ra, sắc mặt Tuyết Đại không vui giận dữ mắng hắn.

"Nương tử, nàng không thể mang cô ta theo."

Đều là do tên đáng chết này, nghĩ muốn lợi dụng Đại Nhi không nói, lại còn hại hắn bị ăn mắng, thù này không báo thì tên hắn không phải là Dạ Khuynh Thành!

"Ta mang theo nàng hay không thì liên quan gì đến ngươi? Sao ngươi quản lắm chuyện thế?"

Trong mắt nàng, bốn người các nàng đều là tỷ muội của nàng, không phải là tỳ nữ.

"Nương tử, không phải như thế, nàng có thể mang ai cũng được, nhưng riêng cô ta thì không được, nếu không..."

Lời còn chưa dứt đã bị Tuyết Đại cắt ngang.

"Nếu không thì sao? Nếu không thì ngươi sẽ hưu ta?"

Nàng biết là hắn sẽ không bỏ nàng, chỉ là nhất thời tức giận mới nói ra, nam nhân này cũng quá bá đạo rồi, cái gì hắn cũng muốn quản.

"Đương nhiên không phải! Ta có chết cũng sẽ không bỏ nàng, Đại Nhi, bây giờ nàng nghe ta được không? Ta đảm bảo về sau sẽ không can thiệp vào chuyện của nàng nữa, có được không?"

Về chuyện của nam nhân quỷ dị kia, hắn vẫn chưa nói cho Tuyết Đại biết, một Tuyết Thiên đã đủ phiền toái rồi, nếu lại thêm một kẻ nữa, vậy bọn họ còn đâu mấy ngày an tĩnh, hắn cũng sợ Tuyết Đại sẽ lo lắng, nên trước hết chỉ có thể gạt nàng.

Tuyết Đại đang nổi nóng, hắn nói gì cũng không nghe lọt, xoay người liền đi ra ngoài, mặc kệ Dạ Khuynh Thành luống cuống giải thích ở phía sau.

Thấy Tuyết Đại tức giận bỏ ra ngoài, Dạ Khuynh Thành hung hăng trừng người đang nằm trên giường một cái, lập tức nhấc chân đuổi theo.

Sau khi bọn họ đi cả rồi, nữ tử trên giường mới thu hồi tầm mắt, khóe miệng chứa đựng ý cười quỷ dị.

Ba ngày sau, thương thế của Mân Côi đã tốt lên, Tuyết Đại đồng ý hồi vương phủ cùng Dạ Khuynh Thành.

Dọc theo đường đi, tuy ngồi chung một chiếc xe ngựa nhưng hai người không hề nói chuyện với nhau, nói đúng hơn là Tuyết Đại không để ý đến hắn, Dạ Khuynh Thành thì luôn miệng bắt chuyện với nàng, lại thủy chung không được đáp lại, hắn có chút chán nản, đành im lặng dùng ánh mắt ai oán nhìn Tuyết Đại suốt dọc đường.

"Đại Nhi, nàng nói chuyện với ta được không? Đã ba ngày nàng không để ý vi phu rồi."

Từ ngày đó trở đi, Tuyết Đại vẫn không thèm để ý đến hắn, hắn rất là ủy khuất tố cáo.