Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 123: Bảo bảo biến dị vô địch?




Edit + Beta: Saki

Sau khi Tuyết Đại tỉnh lại, nhìn quanh phòng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Kỳ quái, rõ ràng nàng nghe được có tiếng gì đó, như thế nào bây giờ lại không nghe thấy?

Nếu không có việc gì thì lại ngủ tiếp vậy, nghĩ xong thì giơ tay vuốt ve hai quả trứng rồng bên cạnh, phút chốc lại rụt tay về.

Sao lại thế này? Vì sao vỏ trứng rồng lại nóng đến phỏng tay như vậy?

Bởi vì quá mức sợ hãi, nàng lập tức từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy hai quả trứng tròn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chúng nó.

Bảo Bảo, các con vạn lần không được xảy ra chuyện gì!

Đột nhiên, nàng phát hiện có điều không thíc hợp, ngay tại dưới tay nàng có một vết nứt.

Nâng quả trứng lên, quả nhiên nhìn thấy một vết nứt. Rắc rắc một tiếng, lại có thêm một vết nứt, sau đó lại thêm cái thứ ba, thứ tư...

Tuyết Đại ôm quả trứng nhìn chằm chằm không chớp mắt. Theo vỏ trứng vỡ ra, một con rồng nhỏ màu đỏ bò ra, là một tiểu xích long dài chừng 50 cm. 

Tiểu Xích Long bò ra khỏi quả trứng thì dừng lại một hồi, sau đó nó ngẩng cái đầu màu đỏ đáng yêu nhìn Tuyết Đại, bộ dáng kia khỏi nói có bao nhiêu dễ thương.

“Tiểu bảo bối, mau đến đây với mẫu thân nào.”

Dù cho sinh ra một con rồng nhỏ cũng không khiến cho Tuyết Đại cảm thấy chán ghét, mà lại cảm thấy cực kỳ thân thiết, nàng cũng không bắt Tiểu xích long gọi là mẫu hoàng, đơn giản vì cái xưng hô kia quá mức xa cách.

“Mẫu thân, ôm ôm!”

Tiểu xích long nghe lời bò đến trước mặt Tuyết Đại, dùng cặp long nhãn độc đáo mà đáng yêu nhìn chằm chằm nàng, âm thanh non nớt phát ra từ miệng nó.

Tuyết Đại nghe thấy thì thật vui vẻ, từ đáy mắt đến chân mày đều lộ ra tình thương của mẹ, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu tử kia vào lòng.

“Ca ca xấu, không được cướp mẫu thân của muội!”

Cùng lúc đó cũng có một âm thanh non nớt truyền đến, so với giọng của tiểu xích long thanh thúy hơn một chút, nghe qua giống như giọng điệu làm nũng của một tiểu nữ oa.

Tuyết Đại nhìn theo nơi âm thanh phát ra, ánh mắt tập trung trên quả trứng màu trắng còn lại, nàng có chút hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

“Hừ hừ, muội muội ngốc nghếch, ta ra trước, mẫu thân đương nhiên là của ta, ai bảo muội chậm chạp không ra được nha?”

Hai tiểu tử này từ khi còn ở trong bụng Tuyết Đại đã bắt đầu tranh đấu rồi, đều đã qua nhiều năm, kết quả là tiểu xích long thắng nên được làm ca ca, chỉ là những chuyện này Tuyết Đại không biết mà thôi.

“Tiểu bảo bối, vừa rồi là con nói chuyện với muội muội sao?”

Có lầm hay không, còn ở trong trứng đã có thể nói chuyện được rồi hả?

“Đúng vậy mẫu thân, bảo bảo nói cho người biết nha, muội muội nàng đúng là rất ngốc, mỗi lần đều là nàng thua ta thắng, nàng lại còn không phục, người nói có phải hay không?”

Cực kỳ rõ ràng, tiểu tử này không biết rằng làm anh là phải nhường em gái sao? Tuyết Đại có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

“Rõ ràng là ca ca huynh nói dối, mẫu thân đừng nghe huynh ấy, ca ca hắn rất xấu, mỗi lần đều khi dễ ta.”

Cố gắng muốn bò ra, nhưng khổ nỗi nàng không có một đôi long trảo sắc bén giống ca ca mình, chỉ có thể từ từ chờ vỏ trứng vỡ ra, nàng thật là khổ mà.

Tuyết Đại nghe vậy nhíu mày, hai tiểu gia hỏa này đúng là khiến cho nàng buồn cười, nhưng lại rất đáng yêu, nàng rất thích.

“Tiểu bảo bối, sao muội muội con còn chưa có ra? Có cần mẫu thân phá vỏ trứng giúp nàng không?”

Vỏ trứng không có lấy một khe hở, tiểu bảo bảo ở bên trong có thể không hít thở không thông hay không? Nàng thật sự có chút lo lắng.

“Không thể đập, phải để chính muội ấy tự bò ra mới được, nếu mẫu thân đập vỡ vỏ trứng, muội muội sẽ bị thương, yên tâm đi, muội ấy không có việc gì.”

Mẫu thân lo lắng, nó cũng cảm giác được, nói vậy cũng là để cho nàng an tâm.

Nghe nó nói như vậy, Tuyết Đại liền kiên nhẫn chờ ở một bên.

Đại khái sau một phút đồng hồ, vỏ trứng đã xuất hiện một vết nứt. Tiếp theo toàn bộ vỏ trứng cũng nứt ra. Mà một màn sau đó lại khiến người ta trợn mắt há mồm.

Tuyết Đại mở to đôi mắt xinh đẹp, môi đỏ mọng há to nhìn tiểu bảo bảo bò từ trong trứng ra.

“Bảo bảo, vì sao con và muội muội lại không giống nhau?”

Trời ạ, cho thiên lôi đến đánh chết nàng đi! Tình hình này là sao đây?

“Mẫu thân, bảo bảo cũng không biết.”

Tiểu xích long lắc đầu, ý nói nó cũng không biết tại sao lại như vậy.

Một tiểu nữ oa với thân mình còn nhỏ gấp đôi rồng con, nửa thân trên mang hình người, nửa thân dưới lại mang hình rồng đang bò về phía các nàng.

“Mẫu thân, ôm ôm!”

Tiểu nữ oa duỗi hai cái tay ngắn ngủn ra, mở to đôi mắt tròn trịa nhìn nàng, chờ đợi nàng ôm nó.

Mà Tuyết Đại vẫn còn đang trong trạng thái chấn kinh nên không chú ý tới hành động của tiểu nữ oa.

“Mẫu thân xấu lắm, chỉ ôm ca ca mà không ôm ta, hu hu...”

Tiểu nữ oa oa một tiếng liền khóc rống lên, còn dùng hai bàn tay nho nhỏ, béo ụt ịt lau nước mắt, bộ dạng cực kỳ ủy khuất. (quá cute ><)

Lúc này Tuyết Đại mới phục hồi tinh thần, nhìn tiểu nha đầu khíc đến đáng thương tội nghiệp, ngầm trách cứ bản thân một phen.

“Tiểu bảo bối ngoan ngoan, để mẫu thân ôm con nào, đừng khóc, đừng khóc.”

Khi nói chuyện liền khẩn trương ôm tiểu nữ oa lên, tay trái một đứa, tay phải một đứa, lúc này tiểu nữ oa mới dừng khóc.

Tuyết Đại ôm cả hai đứa trẻ vào lòng, một hồi nhìn đứa này, một hồi lại nhìn đứa kia.

“Hai đứa có thể biến hình người không vậy?”

Tay trái ôm một con rồng nhỏ màu đỏ, tay phải ôm một tiểu nữ oa nửa người nửa rồng, tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

“Có thể...”

“Đương nhiên có thể...”

Hai tiểu gia hỏa cùng lúc trả lời, tiếp theo liền nhao nhao biến thành hình người.

Tiểu xích long được nàng ôm bằng tay trái lúc này đã không còn thấy đâu, thay vào đó là một bé trai không mặc quần áo.

Mà tiểu xà nữ bên tay trái cũng biến thành một bé gái trắng trẻo với đôi mắt to tròn đáng yêu.

“Khanh khách...”

“Hì hì...”

Hai đứa bé cùng liếc nhau một cái, đồng loạt cười ra tiếng.

“Hai bảo bảo chờ mẫu thân đi tìm y phục cho các con nha.”

Nhẹ nhàng đặt hai đứa bé xuống giường, nàng đi đến chỗ tủ quần áo, tìm hai bộ quần áo dàng cho hài tử.

Bởi vì không biết là nàng sinh con trai hay con gái nên Tuyết Thiên liền bảo sư phó khéo tay nhất Thương thành làm rất nhiều quần áo hài tử cho cả nam và nữ, xuân hạ thu đong bốn mùa đều đủ cả, nhìn mà hoa mắt.

Nàng mới mặc đồ cho hai đứa bé xong thì Tuyết Thiên đã trở lại, nhìn hai tiểu gia hỏa chơi đùa đến quên trời quên đất, sắc mặt hắn cũng sáng lên, quả không uổng công Tuyết Nhi chịu đau khổ, sau cùng lại sinh ra được hai đứa bé đáng yêu như vậy.

“Cữu cữu!”

“Cữu cữu ôm ôm!”

Hai tiểu gia hảo đang chơi đùa thấy người đang tới thì rất cao hứng, hai đứa đều giơ tay đòi Tuyết Thiên bế.

Bọn chúng ở trong bụng Tuyết Đại, đối với chuyện bên ngoài cũng biết rất rõ, Tuyết Thiên là ca ca của Tuyết Đại đương nhiên bọn chúng cũng biết.

“Tốt, để cữu cữ ôm nào!”

Bước nhanh về phía giường, hai tay vững chắc liền nhấc hai tiểu gia hỏa lên ôm vào lòng.

“Tuyết Nhi, muội đã nghĩ ra tên cho hai bảo bảo chưa?”

Tuyết Thiên một bên chơi đùa với hai đứa bé, một bên hỏi Tuyết Đại.

“Tên muội đã sớm nghĩ tốt rồi, ca ca là Tuyết Hoàng, muội muội là Tuyết Phượng.”

Lúc đầu cho là nếu sinh con trai sẽ gọi là Tuyết Hoàng, con gái sẽ gọi Tuyết Phượng, lần này lại sinh đôi nên vừa vặn đều dùng đến cả hai cái tên.

“Tuyết Hoàng, Tuyết Phượng... Ừ, rất hay, dễ nghe mà không mất khí phách, ta thấy hai tiểu bảo bối đều là nhân trung long phượng*, tên này rất hợp.” (có thể hiểu là ng xuất chúng nổi bật, ta xin để nguyên cho nó văn vẻ, 1 phần cx do ta kb edit thế nào cho dễ hiểu ._.)

Tuyết Thiên gật gật đầu, đồng ý với cái tên Tuyết Đại đặt cho bảo bảo.

Cúi đầu nhìn hai đứa bé trong lòng, mắt liền không nỡ rời dù chỉ một giây.

Mà chấp nhất của hắn đối với Tuyết Đại, từ lúc hai đứa nhóc gọi hắn một tiếng cữu cữu đã tiêu tan, chỉ còn lại tình thân không thể dứt bỏ.

“Tuyết Nhi, muội hãy nghỉ ngơi thật tốt, huynh mang hai đứa nhóc đi chơi một lát, tối sẽ đưa bọn nó về ăn cơm cùng với muội.”

Sự săn sóc của Tuyết Thiên tuyệt đối không thua Dạ Khuynh Thành nửa phần, chỉ là có những chuyện là do ý trời, dù cho hắn có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi.

Liền nói thí dụ như, rõ ràng là hắn biết Tuyết Nhi trước, còn sống chung mấy vạn năm, lại thủy chung không bằng thời gian ngắn ngủi mà Tuyết Đại ở bên Dạ Khuynh Thành.

Có lẽ đây là duyên phận do ông trời đã định trước đi, mà hắn chỉ muốn nhìn thấy Tuyết Nhi vui vẻ là tốt rồi, còn có hai đứa nhóc kia cũng vui vẻ thì những chuyện khác đều không quan trọng.

Từ giờ khắc này, hắn phải làm một vị huynh trưởng thật tốt, làm tròn trách nhiệm của một người ca ca, không để Tuyết Nhi phải khó xử, cũng tuyệt đối không để cho muội muội phải chịu bất kỳ thương tổn nào.

Tuyết Đại gật đật đầu, nàng xác thực là rất mệt mỏi rồi.

“Hoàng Nhi, Phượng Nhi, để cho mẫu thân các con ngủ một lát, cữu cữu sẽ mang hai đứa đi chơi có được không?”

Tuyết Thiên ôn hòa hỏi tiểu gia hỏa kia.

“Tuyệt quá, mẫu thân gặp lại sau!”

“A, Phượng Nhi cũng muốn đi chơi với cữu cữu! Mẫu thân gặp lại sau!”

Hai tiểu gia hỏa quơ quơ cánh tay mập mạp của mình, làm bộ dáng cúi chào với Tuyết Đại.

Tuyết đại cũng cười cười cùng chúng nó cúi chào, hai tiểu gia hỏa mới vui sướng theo đuôi Tuyết Thiên đi chơi.

Nửa tháng sau, Tuyết Đại tỉnh lại trong tiếng chim hót trong trẻo vào một buổi sáng mát trời, việc đầu tiên nàng làm chính là nhìn hai tiểu tử đang nằm cạnh mình kia.

Bộ dáng nam hài đại khái bốn, năm tuổi, một gương mặt non nớt hơi phiếm hồng, có thể là do quá nóng.

Tuyết Đại kéo cái chăn đang đắp trên người nhóc xuống một chút, lại lấy tay sờ trán nhóc, phát hiện không có phát sốt mới yên tâm.

Mà nằm bên cạnh nam hài cũng là một tiểu cô nương cùng tuổi, chẳng qua là vóc dáng có hơi lùn hơn so với nam hài.

Nhìn thấy y phục trên người bọn chúng mới hôm qua còn mặc rất vừa vặn, hôm nay lại đã chật đi, nàng cũng không còn mất bình tĩnh nữa rồi.

Không giống như hồi mới sinh, mỗi ngày nhìn thấy bọn chúng biến hóa, nàng đều rất khó tiếp thu, nhưng nửa tháng trôi qua nàng nhìn nhiều cũng đã thành thói quen, thói quen mỗi ngày trước khi ngủ đều chuẩn bị quần áo lớn hơn cho hai nhóc tì.

Giúp hai nhóc mặc quần áo vào, hầu hạ hai nhóc rửa mặt chải đầu thật tốt mới vào triều, sau khi lâm triều xong lại trở về ăn sáng cùng hai nhóc, đây đã trở thành thói quen hàng ngày của nàng.

Tuyết Thiên sợ nàng mệt mỏi, muốn thay nàng chăm sóc hai tiểu hài tử này, nhưng Tuyết Đại không đồng ý, hài tử của nàng nàng muốn tự tay mình chăm sóc, dù mệt mỏi nàng vẫn chăm nom hai đứa nhóc rất tốt.

Trong cung cũng có rất nhiều cung nữ nhưng nàng chưa bao giờ nhờ bọn họ mà tự thân mình trông coi hai tiểu gia hỏa kia, dù vất vả nhưng mỗi khi nhìn thấy hai đứa nhóc đáng yêu kia thì tất cả mệt mỏi của nàng đều tiêu tan, chỉ còn lại lòng tràn đầy vui mừng vùng tình thương vô hạn của mẹ.