Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 3: Chủ Tử Hôm Nay Rất Kì Quái




"Đừng nói nữa !"

Hắn ngăn cô gái áo hồng không cho tiếp tục nói nữa. Còn nói nữa sẽ mắc bẫy của nàng ta mất.

"Đa tạ Tam tiểu thư giúp ta tìm lại ngọc bội gia truyền, ngày khác ta sẽ tới cửa bái tạ!"

"Bái tạ thì không cần, bởi vì bản tiểu thư căn bản là không định trả lại cho ngươi."

"Ngươi có ý gì? Đây vốn là vật của Thượng Quan gia ta, chẳng lẽ ngươi muốn lấy làm của riêng ?"

Nữ nhân này có phải quá vô sỉ không? Mình cũng không phải trêu nàng một lần, nàng đây là có ý gì?

"Chỉ là mảnh đá vỡ thôi, bản tiểu thư còn không để vào trong mắt, chỉ là, không muốn tiện nghi cho ngươi."

"Ngươi nói rõ ràng đi!"

Cái gì mà "chỉ là mảnh đá vỡ thôi" ? Đây chính là ngọc bội gia truyền của Thượng Quan gia bọn họ, là bảo vật qua nhiều thế hệ chỉ người thừa kế mới có được, cũng là tượng trưng của thân phận của mình.Hôm nay lại bị nàng nói thành là một mảnh đá vỡ, sao mà hắn không bực cho được?

"Ọe, ngươi nhìn kỹ, ta sẽ khiến nó trở về chỗ của mình."

Nói xong nàng dùng sức ném đi, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngọc bội bay thẳng tắp về hướng giữa lòng sông, ục ục một tiếng liền chìm xuống đáy sông, sau vài gợn sóng lăn tăn thì hoàn toàn biến mất.

"Đáng chết! Ngươi điên rồi sao? Bây giờ ta lệnh cho ngươi mau đi tìm lại ngọc bội cho bản công tử, nếu không, hậu quả ngươi không thể gánh nổi đâu."

Thượng Quan Cẩn tức giận, không để ý tới chuyện nam nữ, giữ cổ tay nàng, không dùng nội lực, chỉ nắm rất mạnh, cặp mắt phẫn nộ nhìn về phía nàng, hận không thể lần nữa đẩy mạnh nàng xuống sông, tại sao vừa rồi nàng lại không chết đuối đi? Thật là đáng giận!

"Trước đó là bởi vì ta muốn thử xem liệu mình có thể vớt được ngọc bội lên hay không, nếu ta đã chứng minh được năng lực của mình xong thì ta đương nhiên nên trả nó về chỗ cũ, vì vậy ta mới nói không cần cảm ơn ta, bởi vì ta căn bản không định trả cho ngươi ! Còn nữa, bản tiểu thư không phải là tỳ nữ của ngươi, ngươi không có quyền ra lệnh cho ta."

Huyết Đại giật tay lại thoát khỏi tay hắn dễ dàng, vỗ vỗ ống tay áo, ném lại một câu rồi rời đi thật nhanh, trêu cợt nàng còn muốn hại chết nàng, đây mới chỉ là một sự trả thù nho nhỏ mà thôi.

"Thiếu gia, bây giờ nên làm gì? Chẳng lẽ cứ để cho nàng đi như vậy ?"

Mắt thấy cô gái kia sẽ phủi mông chạy lấy người, người dưới tay hắn vội hỏi.

"Mau dẫn người đi xuống tìm cho ta, không tìm được thì đừng lên."

Lúc này, hắn vừa nóng vừa giận, nhưng còn có thể làm gì sao? Chỉ có thể cho người xuống tìm, chẳng lẽ còn hi vọng vào nữ nhân kia sẽ trở về tìm giúp hắn ? Đôi tay nắm thành quyền, khớp xương vì bị bóp chặt mà kêu răng rắc, chuyện ngày hôm nay bản công tử sẽ nhớ rõ.

"Chủ tử!"

Sau lưng nam tử mặc áo đỏ đang nhìn mọi việc phía trước như có điều suy nghĩ, xuất hiện một nam nhân mang mặt nạ, ngay cả lúc hắn đến gần, chủ tử cũng chưa từng chú ý tới, đây là điều chưa bao giờ có. Hơn nữa, hắn lại nhìn theo ánh mắt của chủ tử, chỉ thấy một một cô gái toàn thân ướt đẫm, giống như là vừa ngoi lên khỏi mặt nước, đang rời khỏi bờ sông. Kỳ quái, chỉ là một cô gái mà thôi, có gì để nhìn?

"Vô Tình, đi theo nàng, chốc nữa trở về kể lại kĩ càng mọi thông tin của nàng cho ta."

Nhìn bóng dáng cô gái dần mất hẳn trong tầm mắt, lúc này hắn mới quay đầu lại phân phó nam nhân đeo mặt nạ, chuyện mới vừa rồi hắn thấy tất cả, chỉ là vẫn có chút kỳ quái.

"Chủ tử, nàng ta không phải Tam tiểu thư ngốc của phủ tướng quân sao? Có phải có cái gì đó không đúng?"

Tính tình chủ tử hắn biết rõ, nếu nói vậy nhất định phải có lý do của người, hắn vốn không nên hỏi nhiều, nhưng thật sự không nghĩ ra tại sao chủ tử lại để ý như vậy với thứ phế vật nổi tiếng này.

"Thuộc hạ phải đi ngay ạ ?"