Vương Phi 13 Tuổi

Chương 33: Hậu cung song hùng




Ở giữa, trên ghế ngọc cao cao tại thượng, một phụ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá đang ngồi, nhìn qua khoảng chừng 30 tuổi, nhan sắc cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, thân vận cẩm bào nhiều màu, trên đầu cắm một cây phượng trâm, cả người, không phải do cách ăn mặc hay trang sức, toát lên khí chất hoàn mỹ cao quý, tao nhã hào phóng.

Không cần suy nghĩ cũng biết, đây tất nhiên là Thiên Thần quốc Hoàng Hậu, Liễu Diệp Thanh.

Mà ngồi phía dưới bên trái của nàng, một vị phu nhân vận cẩm bào màu tím, so với Liễu Diệp Thanh không nhỏ hơn bao nhiêu, lớn lên lại tươi đẹp như hoa thơm cỏ lạ, có thể so với loài mẫu đơn cao quý nhất.

Không cần nhìn kỹ cũng thấy, gương mặt nàng có phần giống Hiên Viên Triệt, đây chính là người đứng thứ hai hậu cung, Trần quý phi.

Nữ tử váy hồng nhạt đứng bên cạnh nàng không biết là ai.

Tiến lên hai bước, Lưu Nguyệt hướng Liễu hoàng hậu ở giữa cười nhẹ, không thích vẫn là không thích, nàng không phải hạng người thích bợ đỡ kẻ quyền thế.

“Đây là thê tử mà Triệt nhi cầu phải không, đứng lên nói đi.” Liễu hoàng hậu mỉm cười, thật đoan trang hào phóng.

Lưu Nguyệt đứng dậy, cười nhìn Liễu hoàng hậu, hé ra khuôn mặt cực kỳ bình thường, trong một phòng toàn mỹ nhân như vậy, nhìn thật chướng mắt, các nữ tử xung quanh đều âm thầm đánh giá, cảm xúc trên mặt vẫn như trước, bất quá thần sắc trong mắt không gạt được Lưu Nguyệt.

Các nàng ta khinh thường nàng, bất quá, có quan hệ gi đâu, bọn họ trong mắt nàng chỉ là công cụ làm ấm giường biết ăn cơm mà thôi.

Giữa một đám phượng hoàng khổng tước, một chú chim nhỏ xấu xí lại ngạo nghễ đứng, tự tin ngẩng cao đầu.

“Lại đây, để mẫu phi nhìn xem.” Trần quý phi thấy vậy cười hướng Lưu Nguyệt vẫy vẫy tay, giọng điệu vô cùng thân thiết.

Lưu Nguyệt cảm giác được sự thân thiết của Trần quý phi không phải là giả vờ, lập tức dời bước tiến đến trước người nàng.

Trần quý phi nắm bàn tay Lưu Nguyệt, nhìn đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần, cười nói: “Nhan sắc cũng bình thường, bất quá, Triệt nhi thích là được, tỷ tỷ người nói xem phải vậy không?” Vừa nói vừa quay đầu nhìn Liễu hoàng hậu.

Liễu hoàng hậu mỉm cười gật gật đầu: “Đương nhiên, tư vị phổ thông bình thường chưa chắc đã không tốt.”

Một đám oanh oanh yến yến, vừa nghe hai đầu sỏ hậu cung lên tiếng, những tia khinh bỉ kia liền biến mất, giấu ở trong lòng.

“Ngươi ngày thường trừ luyện võ, có đọc sách gì không?” Trần quý phi vỗ nhẹ tay Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt nghe vậy nhìn lướt qua mỹ nữ mặc váy hồng nhạt, lúc nàng bước vào nàng ta đã tản ra địch ý dày đặc cùng khinh bỉ, âm thâm lạnh lùng cười, vờ xấu hổ nói: “Không có đọc sách.”