Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 10: Huấn luyện(1)




** Sáng hôm sau **

-Tiểu thư,người dậy đi,trời sáng rồi...

Nhi Hoàn bê chậu nước rửa mặt vào phòng rồi gọi nàng tỉnh dậy

-Ưm,Hoàn...ngươi chuẩn bị y phục cho ta đi..

-Tiểu thư,Nhi Hoàn để y phục của người trên bàn.,lát tiểu thư rửa mặt xong hãy thay,tôi ra ngoài đợi tiểu thư..

-Hôm nay phải đi đâu sao?

-Tiểu thư không nhớ sao?Có khóa huấn luyện cho tiểu thư mà..

-À...ờ...ừm...ta biết rồi,nhớ rồi...cô ra ngoài đi

Nhi hoàn bước ra ngoài đứng đợi nàng,còn lại nàng ở trong đó thì vội vàng rửa mặt rồi thay y phục.Một lúc sau nàng bước ra ngoài:

-Đi thôi

-Tiểu thư,lát nữa người sẽ gặp một tổng quản,người đó rất nghiêm khắc nên người phải ăn nói cẩn thận..

-Ừm,ta hiểu

Rồi cô dẫn nàng ra phủ phía sau Gia trang,nàng cũng hơi sợ...vì mấy khóa huấn luyện này nàng chưa hề tham gia,chắc là mệt và khó khăn lắm!

Vừa đến cửa phủ,cánh cửa được mở toang ra bởi bàn tay của một người trông rất mạnh khỏe,hình như là lính canh.Rồi một cô nương bước ra và đến bên cạnh nàng nói.

-Tiểu thư,cô đến rồi..mời vào lối này

Sau đó nàng đi theo cô nương kia vào một khuê phòng rất rộng,nơi đây gió thoáng đãng,lại có không khí rất trong lành:

-Tiểu thư,tôi là mama tổng quản ở gia trang,hôm nay tôi sẽ huấn luyện cho tiểu thư lại tất cả mọi thứ..

-Ừm.Nàng gật đầu

-Người đâu,lấy bộ uống trà ra đây_,bà ta ra lệnh cho vài người đứng cạnh cửa phòng,lập tức có người chạy đi lấy:

-Thưa tổng quản,đây.

-Đặt trên bàn

-Vâng _Nói xong,người đó vội chạy ra ngoài để mama tiếp tục làm việc

-Mời tiểu thư ngồi..

-Ta phải uống trà sao?_Nàng thắc mắc rồi ngồi xuống

-Đúng,tiểu thư thử uống xem nào,quy tắc uống...tiểu thư phải chú ý..

Nàng hơi nhăn mặt,cầm ly trà lên và uống liền một ngụm.Bà ta vội vàng lấy lại ly trà:

-Sai rồi,tiểu thư phải từ tốn uống,khi uống phải che miệng..

-Ừm...ta làm lại..

và cứ thế nàng phải huấn luyện một hồi lâu,một canh giờ sau nàng mới được nghỉ ngơi

Nghỉ ngơi được một lúc,bà ta lại đến và giảng thêm một hồi đạo lý cho nàng,nghe mà nhức tai...Chẳng khác gì tiết Văn của nàng cả,nhưng có điều nàng thích Văn học hơn bị huấn luyện:

-Tiểu thư,người pải nghe rõ,khi đi phải chú ý không đạp vào chân váy,ăn nói từ tốn...không được cãi lại lớn tiếng với vương gia..càng không được xuống bếp,vì trong phủ đã có người làm rồi..bla...bla...

Cuối cùng,bà kết thúc bằng một câu:''Tiểu thư,người hiểu chưa''

-Hiểu rồi....hazz...ta muốn nghỉ ngơi..

Nàng gật đầu rồi nhăn mặt năn nỉ mama

-Được,tiểu thư nghỉ ngơi đi...lát nữa ăn trưa xong tiểu thư sẽ được học cách làm vương gia phải say mê mình,đây là vũ khí tối tân của gia tộc họ Lãnh,trong đêm động phòng...tiểu thư phải biết cách nắm lấy cơ hội..

-Hả??? Quyến rũ...cái gì mà động phòng nữa....?

-Sao tiểu thư ngạc nhiên vậy,chuyện này rất bình thường mà.._ Tổng quản ngạc nhiên,chẳng lẽ cô nương 18 tuổi như nàng lại không biết 1 chút về động phòng sao?

-Đâu có..nhưng ta..ta...ta thực sự không biết về ''động phòng '' đâu?

-Tiểu thư....nói gì vậy?

- Huhu,ta không muốn...đừng đầu độc tâm hồn ta mà...

-Tiểu thư,người lấy vương gia sao lại không biết về ''chuyện đó'' chứ?

-Bởi vậy,ngươi đừng dạy ta..

Đúng lúc đó,phu nhân bước vào và nói lớn:'' Không được''

-Hửm,mẫu thân...

Nàng quay lại,nhìn thấy bà liền chạy tới bên cạnh rồi...làm vẻ mặt tội nghiệp:

-Con không muốn học chuyện đó..

-Không,con phải học

(Tác giả không rõ về mấy vụ này lắm đâu...nói qua lại là không biết gì nên đừng nghĩ oan cho mình)

Nghỉ ngơi được một lúc,bà ta lại đến và giảng thêm một hồi đạo lý cho nàng,nghe mà nhức tai...Chẳng khác gì tiết Văn của nàng cả,nhưng có điều nàng thích Văn học hơn bị huấn luyện:

-Tiểu thư,người pải nghe rõ,khi đi phải chú ý không đạp vào chân váy,ăn nói từ tốn...không được cãi lại lớn tiếng với vương gia..càng không được xuống bếp,vì trong phủ đã có người làm rồi..bla...bla...

Cuối cùng,bà kết thúc bằng một câu:''Tiểu thư,người hiểu chưa''

-Hiểu rồi....hazz...ta muốn nghỉ ngơi..

Nàng gật đầu rồi nhăn mặt năn nỉ mama

-Được,tiểu thư nghỉ ngơi đi...lát nữa ăn trưa xong tiểu thư sẽ được học cách làm vương gia phải say mê mình,đây là vũ khí tối tân của gia tộc họ Lãnh,trong đêm động phòng...tiểu thư phải biết cách nắm lấy cơ hội..

-Hả??? Quyến rũ...cái gì mà động phòng nữa....?

-Sao tiểu thư ngạc nhiên vậy,chuyện này rất bình thường mà.._ Tổng quản ngạc nhiên,chẳng lẽ cô nương 18 tuổi như nàng lại không biết 1 chút về động phòng sao?

-Đâu có..nhưng ta..ta...ta thực sự không biết về ''động phòng '' đâu?

-Tiểu thư....nói gì vậy?

- Huhu,ta không muốn...đừng đầu độc tâm hồn ta mà...

-Tiểu thư,người lấy vương gia sao lại không biết về ''chuyện đó'' chứ?

-Bởi vậy,ngươi đừng dạy ta..

Đúng lúc đó,phu nhân bước vào và nói lớn:'' Không được''

-Hửm,mẫu thân...

Nàng quay lại,nhìn thấy bà liền chạy tới bên cạnh rồi...làm vẻ mặt tội nghiệp:

-Con không muốn học chuyện đó..

-Không,con phải học

(Tác giả không rõ về mấy vụ này lắm đâu...nói qua lại là không biết gì nên đừng nghĩ oan cho mình)

-PHỊCH

Tiếng bàn chân.Đúng vậy,một người trùm mặt nạ màu đen nhảy xuống từ trên mái nhà,ra tay hạ những tên ấy,kéo tay nàng chạy đi.Nàng nghĩ ngay ra là hắn ta muốn cứu mình nên chạy theo.Một lát sau khi đã thoát khỏi những tên đó thì nàng mới kịp quay lại cảm ơn hắn:

-Xin cảm ơn huynh..

Hắn chỉ nhìn nàng rồi bỏ đi.. biến mất không để lại một lời nào làm nàng ngơ ngác,giữa chốn đông người này, nàng phải làm sao để tìm Nhi hoàn đây?

Nàng lo lắng chạy đi khắp nơi,cái bụng cũng đã đói rã ra rồi..Bỗng một bàn tay kéo nàng lại:

-Tiểu thư..

-A,Nhi Hoàn....ta tìm cô nãy giờ

-Tiểu thư,người đi đâu vậy...làm tôi rất lo lắng..

-Ta...ta bị lạc,nhưng..huhu...ta sợ quá

Nàng khóc rồi ôm chầm lấy cô,như là mấy năm rồi không gặp cô vậy.Nhi Hoàn lúc này mới mỉm cười rồi trả lời tiếp:

-Tiểu thư,hoàng hôn xuống rồi...phu nhân rất lo lắng tiểu thư mau lên xe đi..

-Mẹ ta ư?

-Đúng,tiểu thư và tôi ra ngoài chưa thông báo,nên chắc người sẽ rất lo..

-Ừm,chúng ta về nhà thôi..

Nàng gật đầu rồi bước lên kiệu,trong lòng như đảo lộn?Nhà nàng ư?Nhà nàng đâu phải ở nơi này đâu?Mẹ của nàng là người ở thế giới kia mà?Tại sao nàng lại ngu ngốc sống ở nơi thế này...Mẹ ơi con nhớ mẹ....Anh trai,em sợ lắm!!

Ngẫm nghĩ một hồi nàng thiếp đi trong mệt mỏi,Nhi hoàn nhìn tiểu thư thì thở dài:

-Tiểu thư không phải là tiểu thư của trước đây nữa!!