Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 52: Ngoại truyện 8 (p3)




'' Nàng thấy vui vẻ hơn chưa..? ''

Trong hậu hoa viên,đức vua trẻ - Vũ Thần hỏi nàng,môi hắn ta cười,ngước đôi mắt quan tâm nhìn nàng....Quả thực hắn ta bây giờ mới cảm nhận được mình đang sống...

Bởi....hoàng hậu hiện tại của hắn ta, là do nữ hoàng sắp đặt,chứ không phải là hắn yêu nên mới được tiến cửa...Hắn ta chưa bao giờ được cảm nhận sự hạnh phúc của tình yêu cả....

Hắn cứu nàng về,hi vọng nàng có thể làm được điều đó....

-Bình thường. - Nàng lạnh nhạt nói....chợt giật mình...

Chính nàng đang thấy thoải mái,nhưng mà không biết tại sao cứ có điều gì đó đang chi phối nàng,nàng cứ ngỡ như ngọc bội đang làm nàng lạnh lùng hơn...

Nhưng mục đích là gì...? Tại sao làm vậy?

Mà nàng nhớ là....ngọc bội đã rời khỏi thân thể nàng rồi mà....

Không lý gì lại...

'' Nàng bớt lạnh đi được không? Ta thấy khó nói chuyện quá...'' Vũ Thần chau mày,hơi thở khó chịu,trước một cục băng làm sao có thể nói gì nhiều...

- Ừ. Sẽ cố. - Nàng gật đầu.

Rồi nàng lại đi tiếp,sau đó nhớ ra điều gì....

Nếu nàng ở đây,có phải là 1 thử thách không??

Nhưng...nàng bỏ mặc Vũ Phong và Nhược thiên như vậy....để ở đây thì....hơi quá đáng?

Nàng phải quay về....

Nàng quay lại,hỏi Vũ Thần:

'' Ngươi cho ta biết,làm cách nào để thoát khỏi nơi này về lại vườn hoa kia đi...''

- Nàng cần lắm sao? - Vũ Thần ngạc nhiên...

Sao lại gặp một người....đến được đây lại muốn về??

Hắn ta cứu một cô nương,chuyện này đã hiếm,ai trong vương quốc cũng muốn được vào hoàng cung 1 lần...Còn nàng....lại muốn đi ngay...

- Ta rất cần. Ngươi nói đi...

- Nàng việc gì phải vội như vậy chứ? Dù sao ở đây,thời gian trôi rất chậm,một ngày chỉ bằng 12 giờ ở vườn hoa đó.....

-... Là sao?

- thì...là vậy...ta cũng không biết nói làm sao.... - Hắn ta mang vẻ khổ nhọc,gãi đầu nói...

- Ừ,....vậy tạm thời ta ở lại chơi - Nàng suy nghĩ,đột nhiên cười,rồi chạy đi....

Vũ Thần hơi giật mình,sao nàng thất thường dữ vậy??

Mới lạnh như cục băng...giờ đã cười nói tự nhiên rồi...

Hình như ác cảm của nàng với Vũ Thần cũng không còn...

* * *

Hoàng hậu vương quốc Hoa...

'' Người xem thử cách đó được không ạ? ''

Cô cung nữ kia lại ghé vào tai vị hoàng hậu kia và hỏi....

Sau đó cô quan sát khuôn mặt cô ta....Trông rất hài lòng, cô vỗ tay, cất tiếng:

'' Được,ta nhờ cả vào Đại tướng quân của ngươi ''

- Đã rõ ạ. Cảm ơn hoàng hậu tin tưởng.

- Đi đi...

Vị hoàng hậu kia cười gian xảo,sau đó ánh mắt nhìn xa xăm,và cô ta như cảm tính được mình sắp bị ''giật chồng'',nên phải đề phòng trước,cô ta hất mặt lên nhìn bản thân mình trong gương:

'' Rõ ràng ta đẹp hơn con tiện nữ đó mà? ''

* * *

Quay lại với Vũ Phong và Nhược thiên..

'' Đã hạ xong con sói này rồi,lấy bộ da của nó đi bán cũng được nhiều tiền đấy '' - Vũ Phong lại gần Nhược Thiên,vỗ vai hắn và nói,kèm theo nụ cười thân thiết.

Hắn đột nhiên nhìn y,rồi cười khiêu khích:

- Lần đầu thấy ngươi cư xử như bằng hữu nha...

- Chẳng qua vì bây giờ là lúc hoạn nạn,phải làm thế... - Y cười gượng,nói trong sự lảng tránh....

Y cũng không biết tại sao lại cư xử như thế,,,

Hay tại vì y đã dần dần bỏ cuộc và không muốn tranh đấu với hắn nữa...?

- Thôi,bây giờ phải tìm lối thoát,không thì ở đây mãi cũng chết. - Hắn thở dài,nhìn quanh rồi lại cảm thán...

Phải rồi! ở cái nơi tối mịt thế này ai sống nổi?

- Có cái lỗ ở bức tường đằng kia... - Vũ Phong nhìn theo chỗ hắn nhìn,rồi ánh mắt lóe sáng ở một chỗ,quay sang hắn nói, mang vẻ vui mừng...

- Có thể dùng sức để thoát rồi!

* * *

[ Bình luận để tiếp thêm động lực cho Tiểu Yên ]