Vương Phi Của Ta, Nàng Trốn Không Thoát Đâu

Chương 5: Tuyết nhi




ẦM

“Hay lắm, thật tuyệt vời. Nha đầu, ngươi càng ngày càng tiến bộ. Tất cả võ công của ta đều truyền hết cho ngươi thật sự là không uổng.” – Thiên Cửu lão nhân đứng đó quan sát Tử Linh.

“Hi hi, tất cả đều nhờ có người đó sư phụ.” – Đã 3 năm trôi qua, Tử Linh càng lớn càng trở thành một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Nàng cũng càng lộ ra những nét trẻ con với Thiên Cửu lão nhân.

Ba năm trước, sau cái ngày nàng nhận Thiên Cửu lão nhân làm sư phụ. Sư phụ đã cho nàng uống 2 viên thuốc cực kì trân quý do chính ông bào chế. Một viên có thể đả thông kinh mạch còn một viên giúp nàng có nội lực 50 năm. Nhưng sau khi uống nàng phải chịu khổ trong vòng 1 canh giờ. Lúc đó cơ thể nàng vừa nóng vừa lạnh, vô cùng đau khổ nhưng sau đó lại từ từ cảm nhận được những dòng chân khí lưu chuyển trong người dần dần được đả thông. Thiên Cửu lão nhân đem Bích Ngọc Tiêu- hộ binh đứng đầu trong tứ đại hộ binh truyền lại cho Tử Linh. Nàng vừa học võ công vừa nghiên cứu chế tạo ra các loại ám khí độc nhất vô nhị. Chính Thiên Cửu lão nhân cũng phải kinh ngạc với nhưng thứ ám khí do nàng tạo ra.

Nàng đã học hết tất cả võ công chỉ trong vòng 2 năm. Nhưng Tử Linh chưa xuất cốc vì nàng chưa muốn rời xa nơi này. Thiên Cửu lão nhân không chỉ truyền cho nàng võ công và khinh công mà cầm kì thi họa, độc dược, giải dược ông đều dạy cho Tử Linh nhưng...

ẦM

“Trời ơi, cái gì thế này. Ta kêu ngươi chế ra Vọng Độc Phi Hoa chứ đâu có kêu ngươi làm nổ tung nơi này đâu.” – Thiên Cửu lão nhân đen mặt. Gương mặt ông giờ đây có thể so sánh với đít nồi.

“Con đã nói với sư phụ đây không phải sở trường của con mà.” – Nàng học cái gì cũng giỏi nhưng đối với việc chế tạo thuốc thì... dở tệ. Nếu Thiên Cửu lão nhân hỏi nàng về tên các loại thuốc và cách chế ra nó thì Tử Linh rất giỏi nhưng nếu bảo tự làm ra thì chỉ tổ làm hỏng đồ đạc mà thôi.

“Ngươi... ngươi... thật là tức chết ta mà. Ngươi lập tức biến ra sau cốc luyện tập ngay cho ta nhờ.”

Chỉ chờ có thế, nàng liền dùng khinh công phóng ra sau núi chứ còn ở đây thì chết chắc. Tử Linh đi đến chỗ tập luyện quen thuộc của mình. Bỗng, nàng nghe thấy 1 âm thanh rất kì lạ.

Gào... Gào

Cái gì vậy? Hình như tiếng đó phát ra từ đằng kia.

Sột soạt

Đây... đây chẳng phải là loài bạch hổ- linh thú của Trúc Thanh Cốc mà sư phụ đã nhắc đến hay sao? Hình như nó bị thương rồi. Nàng ngồi xuống bên cạnh nó. Nó ngước lên nhìn nàng hằn học. Hẳn nó tưởng nàng là kẻ đến muốn giết nó.

“Mi nàng yên đi. Ta không phải là địch nhân của mi.”

Nàng cúi xuống muốn chữa trị cho nó nhưng vết thương của nó đã quá nặng không còn có thể chữa được nữa. Bạch hổ thở từng tiếng nặng nhọc, hình như nó biết mình không thể cứu được nữa. Nó nhìn chằm chằm vào Tử Linh, dường như nó muốn thăm dò xem nàng có phải là người đáng tin tưởng hay không.

Nó dùng bàn chân mềm mại của mình chạm vào nàng. Tử Linh quay lại nhìn vào ánh mắt của bạch hổ.

“Xin lỗi, ta không có khả năng cứu ngươi.”

Bạch hổ níu níu y phục của nàng. Hình như nó muốn nàng nhìn thứ gì đó. Đây... đây chẳng phải là 1 con hổ con hay sao? Chẳng lẽ đây là con của nó.

“Ngươi muốn ta chăm sóc cho con của ngươi phải không?”

Bạch hổ hiểu ý của nàng, nó cố hết sức gật gật cái đầu.Nàng nhẹ nhàng nâng hổ con vào lòng rồi quay lại kiên định nhìn vào bạch hổ.

“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho con của ngươi.”

Nghe câu nói của nàng, bạch hổ nhắm mắt lại. Nó yên lòng nhắm mắt ngủ thiếp đi, 1 giấc ngủ vĩnh hằng.

Ử ử

“Hổ con, mẹ ngươi đã ra đi rồi. Từ giờ ngươi sẽ đi theo ta. Tên của ngươi sẽ là Tuyết nhi.”