Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 19: Chín khối Phỉ Thúy Lục Liễu




Nhìn lên đĩa sườn xào chua ngọt thơm phức còn có một đĩa điểm tâm giống như Phỉ Thúy trước mặt, Tử Lan Thanh đang rất rối rắm. Nguyên nhân là do lời nói của tiểu quỷ Chu Tử Mặc.

Cái tên tiểu quỷ chết tiệt này chỉ cho nàng lựa chọn một thứ, mặc nàng làm nũng như thế nào, hắn hoàn toàn không lộ vẻ xúc động.

Lúc này hắn đang nhàn nhã nhìn nàng, đáy mắt không có một tia sốt ruột nào cả, hắn có thể đợi Tử Lan Thanh từ từ chọn lựa, mà hắn cũng biết cuối cùng cô nhóc mập này sẽ lựa chọn cái gì.

"Phụ thân. . ." Giọng nói Tử Lan Thanh làm nũng kéo dài.

Nhưng tiểu quỷ Chu Tử Mặc chết tiệt chỉ cực kì lạnh nhạt liếc nàng một cái, "Chuyện này không có chỗ nào để thương lượng."

Tử Lan Thanh nghe thấy nghiến răng, đây đúng là cái tên chết tiệt Chu Tử Mặc!

Cuối cùng, Tử Lan Thanh đưa tay nhỏ bé về phía miếng điểm tâm xanh biếc, hương vị của điểm tâm này thật sự quá ngon, căn bản sườn xào chua ngọt không cùng đẳng cấp.

Vui vẻ ăn điểm tâm, đột d.d^l0q0d nhiên Tử Lan Thanh nâng cái đầu nhỏ mập mạp lên, "Phụ thân, ta có thể giữ lại hai khối cho bà vú không?"

"Không cần, trước kia bà vú vẫn thường ăn." Chu Tử Mặc vô cùng lạnh nhạt trả lời.

Tử Lan Thanh nghe thấy lập tức mặt mày hớn hở quét sạch điểm tâm trước mặt, sau đó vỗ vỗ bụng nhỏ tròn trịa của mình, cực kì hài lòng bò xuống ghế dài đi ngủ trưa.

"Mang những thứ này đi đổ đi." Nhìn đĩa sườn xào chua ngọt không hể nhúc nhích, Chu Tử Mặc đắc ý cười cười, sau đó ngạo mạn mở miệng.

Dám tranh giành tiểu nãi oa với hắn, đó là tự tìm tai vạ!

Phòng bếp, một thiếu niên mi thanh mục tú đang ngơ ngác nhìn đĩa sườn xào chua ngọt chưa từng động đũa qua, đáy mắt liên tục thoáng qua từng tia bi thương.

Chẳng lẽ nàng đã quên hắn sao?

. . .

Hôm nay, bà vú còn chưa gọi Tử Lan Thanh và Chu Tử Mặc dậy, nha đầu béo này đã bò dậy, nhìn tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia đang ngủ say, Tử Lan Thanh nổi tâm muốn chơi đùa hắn.

Nắm lấy sóng mũi cao khéo léo kia, dùng sức.

Nhưng. . .

Sau đó hai phút, Chu Tử Mặc không có phản ứng; năm phút sau, Chu Tử Mặc vẫn không có phản ứng; mười phút sau. . .

"Chu Tử Mặc, ngươi tỉnh tỉnh, tỉnh!" Buông lỗ mũi Chu Tử Mặc ra, khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của Tử Lan Thanh sợ đến trắng bệch.

Mười phút, cả mười phút Chu Tử Mặc không hô hấp, vậy hắn. . .

Nghĩ đến tình huống đáng thương nào đó, trong cặp mắt nhỏ kia của Tử Lan Thanh xuất hiện nước mắt, nếu như Chu Tử Mặc thật sự cứ chết mà chẳng biết tại sao như vậy, nàng phải làm sao chứ?

Đột nhiên Tử Lan Thanh phát giác, nếu như mất đi Chu Tử Mặc, thì thế giới của nàng giống như sẽ mất đi tất cả ánh sáng vậy.

"Tử Lan, ta không sao." Khi một giọt nước mắt chảy xuống gương mặt của Chu Tử Mặc, hắn cũng bị dọa sợ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tử Lan khóc.

Khi còn bé, mặc dù Tử Lan sẽ vì bị hắn bày mưu mà khóc lóc, nhưng đó là chỉ biết gào lên chứ không rơi lệ khóc thút thít, nhưng lần này, Tử Lan lại khóc. . .

"Ngươi. . . Không có việc gì. . ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu béo ụt ịt của Tử Lan Thanh còn vương lại hai dòng nước mắt trong suốt, tay nhỏ bé của nàng cũng đang nắm chặt tay Chu Tử Mặc đột nhiên ‘ sống lại ’.

Trong nháy mắt hậu, Tử Lan thanh phản ứng lại, bén nhọn tiếng hô nhất thời liền truyền tới.

"Chu tử mặc, cái người này đáng chết tiểu quỷ!" Tử Lan Thanh nói xong hung hăng cắn trên cái mũi của Chu Tử Mặc, cái mũi nhỏ xinh đẹp này, nàng phải khiến dáng dấp nó hết xinh đẹp như vậy!

Hôm nay phải làm cho nó thành xấu xí!

"A. . . Con nhóc đáng chết này!"Chu Tử Mặc kêu gào thống khổ bên trong phòng, còn bên ngoài tay bà vú đang cứng ngắc ở cửa phòng.

Nàng có thể thấy quan hệ của tiểu cách cách và tiểu vương gia đã không giống với quan hệ cha con bình thường, nàng cũng có thể thấy tiểu tử kia nhà mình thích tiểu cách cách.

Có lẽ bây giờ chưa phải là yêu, nhưng đó là thật tâm thật ý thích nha đầu mập này.

Nhưng mà. . .

Hôm qua tiểu vương gia đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, người làm vĩnh viễn chỉ là người làm! Cho dù tiểu cách cách là do tiểu vương gia nhặt về, nhưng từ lúc d.d l!!e0q0u0y0d0n Hoàng quý phi để nàng nghĩ cách để Tử Lan trở thành nữ nhi của tiểu vương gia thì thân phận của nàng cũng thay đổi từ lúc đó rồi.

Thân phận của bọn họ và nàng chênh lệch quá lớn, có lẽ những việc tiểu vương gia làm đều là đúng.

Giữa Lâm Hồng và Tử Lan căn bản là không thể, đã như vậy thì không thể đợi đến khi chút thích nho nhỏ này biến thành yêu thì mới cắt đứt.

Có lẽ nàng nên làm theo đề nghị của tiểu vương gia, làm cho Lâm Hồng rời khỏi vương phủ, rời đi thật xa. . .

. . .

Mới vừa ngồi lên cái ghế của mình, cô nhóc mập Chu Tử Ngữ liền chen lên cái ghế của Tử Lan Thanh, sau đó thần bí móc ra một khăn tay cực kì xinh đẹp từ ống tay áo của mình,

"Đây là cái gì?" Tử Lan Thanh tò mò mở to cặp mắt, nhìn dáng vẻ béo ú cẩn thận của Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh cảm thấy đó nhất định là đồ tốt.

"Đương nhiên là Phỉ Thúy Lục Liễu, hôm qua ca ca bí mật bảo Quế ma ma mang đến cho ta." Chu Tử Ngữ đắc ý nói.

Sau đó, nàng giống như nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sụp xuống, "Bức vẽ của Mặc Mặc ca ca được đánh giá tuyệt mĩ, theo quy củ thì có thể đưa ra một điều kiện cho Hoàng a mã, mà Mặc Mặc ca ca đã yêu cầu một đĩa Phỉ Thúy Lục Liễu, vốn là có chín miếng, nhưng hắn hẹp hòi chỉ cho hai ta miếng." Chu Tử Ngữ giận dữ nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn vì tức giận mà thịt béo cũng rung rung theo.

Tử Lan Thanh cũng rất tức giận, mẹ kiếp. . . Tiểu tử Chu Tử Mặc kia lại dám ăn một mình! Một miếng cũng không cho nàng!

Vì vậy, hai cô nhóc mập vừa tức giận vừa mở khăn tay tinh sảo này ra. . .

Nhìn điểm tâm bên trong khăn tay, Tử Lan Thanh nhìn xung quanh cảm thấy rất quen mắt, lẩm bẩm tại sao lại quen mắt như vậy? Chỉ có thể là vì hai miếng điểm tâm Phỉ Thúy này giống y hệt điểm tâm ngày hôm qua nàng ăn!

"Chuyện này. . . đây chính là Phỉ Thúy Lục Liễu?" Tử Lan Thanh cảm giác khóe miệng mình hơi co rút.

"Ừ, đừng xem thường hai miếng điểm tâm này, quá trình làm ra Phỉ Thúy Lục Liễu rất phiền toái, mà trong điểm tâm này có cho thêm hương liệu đặc biệt nên vừa đắt tiền mà giá lại ít ỏi. Có thể nói, một miếng như vậy ít nhất cũng bán được một nghìn lượng." Chu Tử Ngữ khoa trương nói.

Nàng vừa nói, khóe miệng Tử Lan Thanh co quắp, nếu nàng nhớ không lầm thì trên xe ngựa nàng ăn một miếng, sau đó về nhà lại ăn sáu miếng nữa, tổng cộng chính là bảy miếng.

Nếu một miếng Phỉ Thúy Lục Liễu này ít nhất có thể bán một nghìn lượng, vậy ngày hôm qua nàng ăn là hơn bảy nghìn lượng. . .

Ngân lượng kia mà chất thành đống thì rốt cục có bao nhiêu đống?

"Tử Lan, nhanh ăn đi, mỗi người chúng ta một khối." Chu Tử Ngữ nhìn dáng vẻ ngu si của Tử Lan, còn tưởng nàng bị dọa đến đần, cầm một miếng điểm tâm lên đặt ở trong tay Tử Lan.

Lúc này Tử Lan Thanh mới hồi hồn lại, đột nhiên nàng nhớ ra cái gì đó, hơi nóng nảy hỏi, "Này Phỉ Thúy Lục Liễu chỉ có chín miếng?"

"Ừ, một đĩa chỉ có chín miếng." Chu Tử Ngữ gật đầu.

Chín miếng. . .

Nàng ăn một miếng trên xe ngựa, về nhà ăn sáu miếng, Chu Tử Ngữ có hai miếng ở đây, tổng cộng mới vừa đủ chín miếng.

Chu Tử Mặc. . . Tiểu quỷ kia dùng toàn bộ Phỉ Thúy Lục Liễu trên thân nàng. . .

Chu Tử Mặc, ngươi còn có thể làm cho ta cảm động đến nhường nào nữa?

"Sao vậy?" Chu Tử Ngữ thấy đôi mắt ti hí của Tử Lan hơi đỏ lên, khẩn trương hỏi, sau đó đấu tranh, đặt Phỉ Thúy Lục Liễu trong tay mình vào trong bàn tay nhỏ của Tử Lan Thanh nắm lại, "Đừng buồn, hai miếng này đều cho ngươi đó."

Mặc dù Phỉ Thúy Lục Liễu ăn rất ngon, nhưng không quan trọng bằng Tử Lan.

"Ta. . ." Tử Lan Thanh nghẹn họng trân trối nhìn hai miếng điểm tâm trong tay mình, nàng không phải có ý này. . .

Nhưng. . .thật sự lúc này lỗ mũi hơi chua xót, mà trong lòng nàng cũng tràn đầy những tia tình cảm lạ lê0quý0đôn0 lẫm, so với cảm giác hạnh phúc này, Phỉ Thúy Lục Liễu chẳng còn là cái gì.

"Chúng ta ăn chung." Nhét điểm tâm trong tay về lại trong tay Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh cười ngọt ngào với nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc lóc của nàng cũng trở nên tươi tắn lần nữa.

Có tiểu quỷ Chu Tử Mặc thương yêu, còn có bằng hữu Chu Tử Mặc tốt như vậy, đời này, nàng đã thỏa mãn rồi.

"Được." Chu Tử Ngữ cũng không làm bộ làm tich. Hai nha đầu mập cùng cầm điểm tâm trong tay nhét vào miệng của mình.

Cảm thụ mỹ vị của Phỉ Thúy Lục Liễu này, Tử Lan Thanh hạnh phúc híp cặp mắt của mình lại, cảm giác này. . . Thật sự rất tốt.

. . .

Trên xe ngựa, Chu Tử Mặc đang ngồi không yên, lo lắng nhìn trộm Tử Lan Thanh, hôm nay con nhóc béo ú này có cái gì không đúng, vô cùng không đúng!

Lúc này, con nhóc mập này đang lộ ra vẻ mặt quái dị nhìn hắn.

Cảm kích, ngọt ngào, tha thiết, căm giận. . .

Tóm lại, con người có vẻ mặt gì, đều thể hiện hết ở trên mặt nàng rồi.

"Phụ thân. . ." Giọng nói mềm mại của Tử Lan Thanh khiến lòng của Chu Tử Mặc thiếu chút nữa mất hết, nhưng chính giọng nói mềm mại này cũng khiến toàn thân hắn nổi da gà.

Con nhóc mập này chưa bao giờ gọi hắn như vậy, Chu Tử Mặc cảm thấy, hôm nay nàng nhất định có vấn đề!

"Chuyện gì?" Tiếng Chu Tử Mặc hơi cứng ngắc, mà khuôn mặt xinh đẹp kia cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo.

"Không có việc gì, chỉ là. . . Phỉ Thúy Lục Liễu." Tử Lan Thanh rất hài lòng, lúc nàng nói ra bốn chữ cuối cùng kia, khuôn mặt của tiểu quỷ Chu Tử Mặc rõ ràng co quắp mấy cái.