Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 56: Tia lửa đụng nhau (thượng)




Edit: hongheechan

"Ngươi có thể nói như vậy, nhưng. . . Hôm nay vương phủ sẽ như thế nào, khi nào thì kết thúc?" Khóe miệng Chu Tử Mặc treo lên nụ cười rõ ràng, nhưng giọng nói của hắn lại càng ngày càng lạnh, cuối cùng giống như gió lạnh thổi ra từ trong địa ngục, làm cho mọi người ở đây không nhịn được rùng mình một cái.

Nhưng khóe miệng kia vẫn còn treo tia mỉm cười rõ ràng như vậy.

Có lẽ Chu Tử Mặc như vậy mới để cho người cảm thấy càng sợ hãi.

"A. . . Ha ha. . ." Hơi xấu hổ cười cười, khuôn mặt thánh khiết của Liên Khinh hơi cứng ngắc, hắn thật sự có chút không hiểu mình đắc tội với tiểu vương gia chỗ nào.

Nhưng mà hắn vẫn có thể  cảm thấy rõ ràng địch ý của tiểu vương gia đối với hắn.

"Ama, không biết có thể để ta đơn độc chung đụng với hắn một lát không?" Hiển nhiên Tử Lan Thanh muốn thêm dầu vào lửa, nàng thật sự muốn xem Chu Tử Mặc có thể nhịn tới khi nào.

Hơi khiêu khích híp cặp mắt của mình lại, cười lạnh bứt lên ở khóe miệng Tử Lan Thanh cực kì dễ thấy, đau nhói cặp mắt của Chu Tử Mặc.

Hắn biết rõ vì sao Tử Lan phải làm như thế.

Đơn giản đúng là muốn mình tuyên bố thân phận của nàng với mọi người.

Vậy mà. . .

Hắn thật sự có một chút không dám như vậy!

"Cô nam quả nữ ở chung một phòng, không hợp tình lý, ngươi có cái gì muốn nói thì nói trước mặt mọi người đi." Mỉm cười ở khóe miệng đã hoàn toàn biến mất, gương mặt tuấn tú của Chu Tử Mặc nghiêm lại lạnh giọng nói.

Nhìn cái biểu hiện nghiêm chỉnh kia, Tử Lan Thanh cực kì coi thường nhếch miệng.

"Ngươi để cho ta nói trước mặt mọi người sao?" Trong giọng nói của Tử Lan Thanh thoáng lộ ra một hơi thở nguy hiểm.

Chu Tử Mặc nghe được rõ ràng quật cường trong lời nói của nàng, tuy nhiên hắn không để chùn bước.

"Ừ." Trầm mặc hồi lâu, Chu Tử Mặc chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi màu xanh đậm khiến Tử Lan Thanh cảm thấy một hồi khủng hoảng xa lạ.

Khóe miệng khinh thường càng ngày càng rõ ràng, giờ khắc này Tử Lan Thanh lại có kích động muốn khóc.

"Được, ngươi đã để cho ta nói, ta sẽ nói! Liên Khinh đúng không, ta thích ngươi, muốn trở thành nương tử của ngươi, không biết có thể hay không?" Rõ ràng là nói với Liên Khinh, nhưng Tử Lan Thanh lại hoàn toàn không có liếc hắn một cái, ánh mắt của nàng vẫn tập trung ở trên người của Chu Tử Mặc, chẳng lẽ thừa nhận yêu nàng khó như vậy sao?

Theo lời của Tử Lan Thanh, mặc dù thân thể Chu Tử Mặc không có một tia  khác thường, nhưng màu xanh trong mắt hắn lại điên cuồng nhảy lên.

Ở nơi Tử Lan Thanh không nhìn thấy, Chu Tử Mặc nắm chặt đôi tay, móng tay đã đâm thật sâu vào bên trong thịt của hắn, vậy mà vẻ mặt của hắn vẫn không có thay đổi một chút nào.

Hắn hiểu rõ, bây giờ Tử Lan nói đều là nói nhảm. Nhưng. . .

Hắn lại có thể biết mà không khống chế được tức giận!

"Có thể, tại hạ vô cùng nguyện ý, có thể lấy được Tử Lan cách cách là may mắn ba đời của tại hạ!" Lúc Tử Lan nói lời này Liên Khinh cân nhắc liếc nhìn Chu Tử Mặc một cái, thấy Chu Tử Mặc dường như không có phản ứng gì khác thường, vì vậy hưng phấn mở miệng.

Thật không nghĩ tới đời này Liên Khinh hắn được mỹ nhân rủ lòng thương nhớ, hắn tuyệt đối sẽ không vì thân phận của nàng mà coi thường nàng, chỉ bằng gương mặt của nàng, Liên Khinh hắn sẽ sủng ái nàng cả đời, không xa không rời!

"Ý kiến của ngươi thế nào? Ama. . ." Tử Lan Thanh cắn nặng hai chữ Ama này, chỉ cần Chu Tử Mặc không tuyên bố yêu nàng một ngày, thì nàng vĩnh viễn chỉ là nữ nhi của hắn.

"Tử Lan, đừng mà!" Ngồi ở bên cạnh Tử Lan Chu Tử Ngữ thật sự hơi không chịu nổi đôi oan gia này giận dỗi, lên tiếng khuyên bảo.

Từ khi nàng sáu tuổi, nàng đã biết rõ, Tử Lan thích Chu Tử Mặc, mà Chu Tử Mặc cũng yêu Tử Lan.

Nhưng đôi oan gia này không biết có chuyện gì, lại không dám thừa nhận tình cảm với nhau của bọn họ, giống như giữa bọn họ có cách một con sông, nếu không ai chủ động vượt qua, bọn họ cũng chỉ có thể ở hai bờ sông nhìn nhau.

"Cái gì gọi là đừng, ngươi đã không thích Liên Khinh, ta thích ngươi lại muốn giành với ta sao?" Tử Lan Thanh cực kì hung ác nhìn chằm chằm Chu Tử Ngữ, die nnda nnleeq úydd ôn khiến Chu Tử Ngữ hơi sợ rụt cổ một cái, Tử Lan vừa gặp phải chuyện không vui thì sẽ hung ác giống như này, ngay cả nàng cũng không khuyên nổi.

Thấy Chu Tử Ngữ không dám mở miệng, Tử Lan Thanh tiếp tục nhìn Chu Tử Mặc khiêu khích nói, "Thế nào, không thể được sao?"

Nhìn bộ dáng khiêu khích kia của nàng, Chu Tử Mặc hơi rối rắm cau mày, hắn biết rõ lần này Tử Lan thật sự muốn khơi lên tranh luận với hắn, nếu mình không nói ra lời nàng muốn nghe thấy, tuyệt đối nàng sẽ không dừng lại.

Nói không chừng mấy ngày nữa sẽ để cho Tể Tướng Phủ đưa sính lễ tới cửa, với nàng mà nói, chuyện huyên náo càng lớn nàng lại càng vui vẻ. Nhưng mà với Chu Tử Mặc mà nói, hắn thật sự không muốn làm chuyện này huyên náo.

Cho nên. . .

"Tử Lan, đừng tùy hứng, bây giờ ngươi chỉ có tám tuổi, cho dù muốn lập gia đình cũng phài đợi đến mười hai tuổi." Chu Tử Mặc nói nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến mức thiếu chút nữa thì khiến Tử Lan Thanh cho rằng hắn vốn không quan tâm đến mình.

Nhưng cuối cùng vẫn chứng minh, hắn thật sự quan tâm mình, nếu không thì lời nói của hắn sẽ không phải là bất đắc dĩ như vậy.

Nếu như bình thường, hiện tại Tử Lan Thanh sẽ bỏ qua cho Chu Tử Mặc, nhưng bây giờ không được, vì nàng biết lúc này là do Chu Tử Mặc tự ti.

Giống như khi nàng còn không biết thân thế của mình thì lúc sống chung cùng một chỗ với Chu Tử Mặc, nàng sẽ cảm thấy vô cùng tự ti.

Mà bây giờ. . . Thì ra tự ti không chỉ có một mình nàng!

"Ta muốn tùy hứng, hôm nay ta phải tìm vị hôn phu!" Tử Lan Thanh cực kì không hiểu chuyện.

Nếu người bình thường dám nói chuyện như thế với Chu Tử Mặc, hắn đã sớm tát cho một cái rồi, nhưng bây giờ đối mặt với hắn là Tử Lan, là người hắn thích nhất, hắn trừ cười khổ bên ngoài chỉ là cười khổ.

"Mấy ngày nữa chúng ta bàn lại, được không?" Giọng nói gần như khẩn cầu khiến lòng của Tử Lan Thanh khẽ run rẩy, Chu Tử Mặc như vậy. . . Tất cả yêu cầu của hắn nàng đều không đành lòng cự tuyệt.

Vì vậy, khung cảnh lại lâm vào trầm mặc vô tận một lần nữa.

"Thật ra thì. . . Tại hạ cảm thấy, nếu Tử Lan cách cách yêu thích ta, ta cũng thích Tử Lan cách cách, cứ như vậy mà lập thành hôn sự cũng không tệ. Đợi đến khi cách cách mười hai tuổi, tại hạ nhất định tới cửa rước dâu." Nhìn hai người này không mở miệng, Liên Khinh lo âu, hắn thật sự thích dung nhan hoàn mỹ này của Tử Lan.

"Lời nói này của Liên Khinh công tử thật buồn cười, lời mai mối của phụ mẫu từ xưa đã là trò đùa như thế hả! Bổn vương thấy vẫn là chờ một chút đi, bây giờ Tử Lan còn nhỏ, ngộ nhỡ mấy ngày nữa lại không nữa thích ngươi, đến lúc đó bội ước cũng có chút khó chịu." Nụ cười ở khóe miệng Chu Tử Mặc lại bắt đầu giương lên một lần nữa, mà đáy mắt âm u của hắn cũng rút đi một chút xíu, những thứ này đều là vì mới vừa rồi Tử Lan trầm mặc.

Chu Tử Mặc biết, Tử Lan trầm mặc chính là đại biểu cho nhượng bộ.

Có thể làm cho người tuyệt không thối nhượng như Tử Lan lui bước, thật sự có một chút khó khăn như vậy.

Nhưng Tử Lan lại trở lui bước, chuyện này. . .

Đã nói rõ một vài vấn đề!

Cho nên dĩ nhiên tâm tình của hắn theo đó mà khá hơn, cho dù lời nói của Liên Khinh này không khỏi hơi quá mức, hắn cũng không quá tức giận.

Hắn không tức giận, không có nghĩa là một nữ oa không tức giận, nhìn cái kia nét mặt nhẹ nhàng ung dung kia, tiểu vũ trụ ẩn nhẫn ở trong lòng Tử Lan Thanh lại bộc phát một lần nữa.

"Sao ngươi lại biết ta sẽ vĩnh viễn không thích Liên Khinh công tử, một khi hôn sự này lập thành, ta sẽ tuyệt đối sẽ không đổi ý!" Cặp mắt Tử Lan cứ nhìn Chu Tử Mặc như vậy, nói vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm Chu Tử Mặc thật muốn bóp vỡ cổ nhỏ của nàng.

"Ngươi nói không thì là không, ta thấy bây giờ ngươi vốn không thích hắn!" Giờ khắc này Chu Tử Mặc thật sự có một chút không nhịn được như vậy.

Ở chỗ sâu đáy mắt hắn, hình như có từng ngọn lửa màu vàng đang không ngừng nhảy lên, thiêu đốt những thứ nào đó.

"Hừ, ta không thích hắn thì ta thích người nào, ngươi cũng không thể nói ta thích ngươi! Chỉ với đại ngốc nghếch như ngươi thì không sánh nổi ngay cả một cái lông chân của Liên Khinh, ta làm sao có thể thích ngươi, làm sao có thể chứ!" Tử Lan Thanh càng nói càng kích động, cuối cùng gần như đang gầm thét.