Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 24: Sơn động kỳ ngộ 3




Một nam một nữ cánh tay bị xích sắt trói chặt treo ở giữa không trung, nếu chỉ nhìn ở phía trên thì thấy như người bình thường, nhưng nếu rời tầm mắt xuống phía dưới thì sẽ không nhìn thấy trọn vẹn nửa thân dưới .

không biết là bị cắn hay là xé rách mà miệng vết thương, thối rữa đến độ giống như bị ăn mòn đã lâu, tản ra màu xanh đen.

Hai người kia ngược lại làm thế nào lại có thể sống được ở trong động này ?

Âu Dương Sùng Hoa mắt nhìn lạnh lùng, đừng nói là sợ hãi, mà ngay cả một tia run run cũng không lộ ra.

"Lão thái bà, xem ra tiểu oa nhi này không phải là người thường." Lão giả thanh âm lộ ra hưng phấn.

"Tiểu oa nhi, ngươi tên là gì." Lão bà bà lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Sùng Hoa.

"Âu Dương Sùng Hoa." Âu Dương Sùng Hoa không nhanh không chậm nói ra tên của mình, "Các người là ai?"

"Chúng ta là ai, ngươi cũng không cần biết." Lão bà bà hiển nhiên đối Âu Dương Sùng Hoa quá mức ngạo mạn thần sắc khiêu kích, "Tiểu oa nhi, ngươi có muốn rời sơn cốc này?"

"Điều kiện." Âu Dương Sùng Hoa vẫn ôn hoà mở miệng.

"Ngươi ——" lão bà bà ánh mắt hung dữ muốn phát tác.

"Tốt lắm tốt lắm, ngươi cũng đừng tức giận, ta thấy tiểu oa nhi này rất không tồi, đầu óc tỉnh táo, người không ướt át bẩn thỉu." Lão giả quả thật tương đối hài lòng nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa, "Tiểu oa nhi, điều kiện chính là ngươi nhất định phải đưa bọn ta cùng rời khỏi chỗ này."

"Được." Âu Dương Sùng Hoa không chút suy tính liền đáp ứng.

"Ngươi đồng ý nhanh như vậy, tuyệt đối không thể tin." Lão bà bà hừ tức giận.

Âu Dương Sùng Hoa hơi giương mắt, con ngươi đen sáng lên, nhàn nhạt nhìn về phía lão bà bà, "Tổi chỉ không muốn chết trong này."

"Ha ha ha —— ha ha ha —— tiểu oa nhi này rất có ý tứ, ta thích. Lão thái bà, không nên nói nữa, ta tin oa nhi này." Lão giả nghe được lời nói của Âu Dương Sùng Hoa, cất tiếng cười to.

"Hừ." Lão bà bà hừ lạnh, lại không hề phản bác.

Bà thực sự không phải là nghe lời lão giả nói... , mà là bởi vì cặp mắt kia của Âu Dương Sùng Hoa

Cặp kia lạnh lùng tới cực điểm, nhìn không có một tia cảm tình, con ngươi đen ở bên trong, lại đủ để khiến bà tin phục, lời nói của tiểu oa nhi này là thật.

Chính điểm này là chỗ tin tưởng vững chắc!

Mà như lão giả nói, tiểu oa nhi này thật sự rất có ý tứ.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ muốn là rời ngay khỏi chỗ này thôi, những điều khác đối với nàng mà nói cũng không quan trọng .

"Tiểu oa nhi, ngươi hãy nhìn xuống dưới chân của ngươi một chút."

Lão giả nói chuyện..., làm cho Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu xuống, nhìn qua dưới chân.

Trên mặt đất là một vài bức tranh vẽ, hình ảnh mặc dù không phải là rất rõ ràng, nhưng vẫn là có thể nhìn là vẽ cái gì.

"Đây là ta cùng lão thái bà ở trong sơn động, nhàm chán thì vẽ lại một bộ nội công tâm pháp, chỉ cần ngươi luyện thành, chúng ta có thể rời khỏi sơn cốc này ."

"Hừ, chúng ta sẽ không chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, ngươi phải tự làm lấy tất cả, nếu trước khi luyện thành ngươi bị chết đói, ngược lại có thể cho chúng ta thêm thức ăn, đã lâu cũng không được ăn thịt, đặc biệt là thịt người trắng nõn như vậy." Lão bà bà nói, tiếng cười u ám vang lên.