Vương Phi Thất Sủng

Chương 2: Một đêm thê lương




Nàng là con gái tể tướng đã làm sao? Nàng chẳng qua là do người vợ thủa hàn vi chưa từng được sủng ái sinh ra, ở tể tướng phủ không có chút địa vị.

Làm thê làm thiếp, đối với tể tướng mà nói không có phân biệt. nàng chỉ là một quân cờ – quân cờ tể tướng đại nhân dùng để leo lên nấc thang quyền quý.

Không có hôn lễ đã làm sao? Không ai để ý. Chỉ cần nàng là nữ nhân của Bình Nam Vương, tể tướng đại nhân là nhạc phụ của Bình Nam Vương, những thứ khác đều không trọng yếu.

Dù là lấy thiếp, cũng cần dùng kiệu đưa vào phủ mới phải? Nàng thì sao? Nàng chỉ mang theo bao quần áo đi vào Bình Nam Vương phủ. Hắn tùy ý chà đạp tôn nghiêm của nàng, nàng hận hắn, nhưng nàng còn lựa chọn nào khác?

"Ngươi là thiếp của ta." Tần Mộ Phong lạnh lùng nói.

Thiên Mạch cắn môi, "Vâng, tiện thiếp là thiếp." Nàng cúi đầu, nét mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

"Chỉ là thứ giúp ta noãn sàng." Hắn tàn nhẫn chà đạp tôn nghiêm của nàng.

"Tiện thiếp minh bạch." Nàng là tể tướng thiên kim thì thế nào? Trong mắt hắn, nàng khác chi thanh lâu nữ tử?

"Ngẩng đầu lên." Hắn cười nhạt.

Thiên Mạch ngẩng đầu, kinh hãi nhìn bọn họ.

Tần Mộ Phong đương ở trên giường, Thái Y yêu kiều tựa vào ngực hắn, rất mực quyến rũ.

"Học hỏi chút đi." Tần Mộ Phong ngang ngược ra lệnh, không cho nàng cơ hội cự tuyệt.

Thiên Mạch run rẩy, lùi một bước, "Vâng." Nàng chỉ biết đứng một bên nhìn bọn họ, lệ nóng lại trào.

"Vương gia, người hư quá!" Thái Y quăng cho Thiên Mạch một tia nhìn thị uy, rồi cùng Tần Mộ Phong tay áp má kề.

Tần Mộ Phong cười lạnh, thỏa mãn nhắm mắt mặc cho Thái Y trút bỏ quần áo trên người.

Từng món từng món y phục rơi xuống, có bao nhiêu ám muội! Nhìn những thứ ấy, ánh mắt nàng chầm chậm biến đổi, sâu đến không thấy đáy…

Tiếng nữ nhân rên rỉ, tiếng nam nhân thở dốc, đan đan cài cài, quấn quýt đầy phòng.

Tiếng kêu dâm đãng của Thái Y khuấy động bên tai nàng, trượng phu của nàng, đang cùng nữ nhân khác....

Hình ảnh hai kẻ trên giường in vào đáy mắt, trước mặt Thiên Mạch một mảnh mịt mờ.

Chẳng biết qua bao lâu, Tần Mộ Phong đột nhiên không hề thương tiếc đẩy Thái Y ra. Hắn mình trần xuống giường, nâng cằm Thiên Mạch, ép nàng nhìn thẳng vào hắn."Ngươi khóc cái gì? Chính ganh tị?" Tiếng khóc của nàng khiến hắn bực dọc.

Thiên Mạch không sao ngừng nổi, lệ đã như mưa.

"Ngươi không có tư cách, ngươi chỉ là thiếp, là công cụ noãn sàng của ta, còn không bằng cả kỹ nữ." Tần Mộ Phong tàn nhẫn nhục mạ nàng.

"Tiện thiếp là thiếp." Nàng hiểu rõ phận mình, đâu cần hắn nhắc nhở.

Hắn quay đầu lại, "Thái Y, ra ngoài." Ngữ điệu cay nghiệt không chút tình cảm, so với nhiệt tình như lửa khi nãy khác chi hai người!

"Vâng." Thái Y không kịp mặc y phục, chỉ đành ôm đồ mà chạy. Hắn xưa nay lãnh khốc vô tình, hỉ nộ khó lường, nếu không muốn bị đuổi khỏi vương phủ chỉ có cách nghe lời.

Hắn liếm đi ngấn lệ trên mặt nàng, mắt đầy tà ý, "Ngươi khóc cái gì? Khóc ta không muốn ngươi?"

Nàng cắn môi, không dám nhìn hắn, "Tiện thiếp không dám."

Trong nháy mắt, Tần Mộ Phong đẩy nàng ngã xuống giường, kẹp chặt cổ tay, thô bạo xé đi y phục trên người nàng thành muôn mảnh, nàng hệt như một con rối mặc cho hắn bài bố.

Tần Mộ Phong mỉa mai liếc nhìn nàng, "Không phản kháng à?"

"Tiện thiếp không có tư cách." Nước mắt vẫn đầm đìa khóe mi.

Hắn không xứng để nàng rơi lệ.

"Biết là tốt rồi."

Nàng cho rằng, nàng có thể không để ý hắn xâm phạm. nàng cho rằng, bất kể hắn làm gì, nàng cũng có thể chịu được, thế nhưng nàng làm không được.

Sự thô bạo của Tần Mộ Phong khiến Thiên Mạch hít vào một hơi khí lạnh, hét lên thất thanh, "Vương gia, không nên!" Mắt nàng đã sớm đẫm lệ.

"Không nên? Ngươi không phải đang đợi ta?" Thanh âm của hắn tàn nhẫn tựa ác ma nơi địa ngục, lãnh khốc đến không một tia ấm áp.

Thiên Mạch vừa khóc vừa cố đẩy hắn ra, "Vương gia, xin đi cho!"

"Không phải ngươi nói ngươi không có tư cách sao?" Hắn không buồn để ý đến lệ của nàng, tàn nhẫn xâm phạm nàng.

Thiên Mạch nghe vậy, chỉ còn biết cam chịu nhắm mắt. Nước mắt không ngừng tuôn, lăn dài trên má.

Tần Mộ Phong gằn giọng, "Ngươi bức tử Thái Hà, ta bắt ngươi trả giá!"

Thiên Mạch mở to mắt, kinh hoảng thần sắc, khóc nghẹn, "Vương gia, cái chết của Thái Hà cô nương không liên quan đến ta." Là Thái Hà nghĩ quẩn mà thắt cổ tự vẫn, liên can gì tới nàng?

Hắn cười nhạt, "Không phải vì ngươi, nàng đã không chết

"Không liên can đến ta, xin người thả ta ra." Thiên Mạch vô lực van xin, tiếng khóc lẫn van vỉ thê thảm vô cùng.

Cả đời Liễu Thiên Mạch nàng, chưa bao giờ hèn kém đến như thế.

"Nằm mơ, ngươi là thiếp của bản vương, không có tư cách cự tuyệt ta." Hắn hung hăng chiếm giữ thân thể nàng – rất đột ngột khiến nàng không kịp thích ứng, một trận đau buốt từ thân dưới truyền lại, móng tay của Thiên Mạch cắm thật sâu vào vai hắn. Máu tươi thẫm đỏ, chầm chậm lăn trên lưng hắn. Máu tưoi trên thân thể đẫm mồ hôi, ghê người mà mĩ lệ.

Không có tình cảm, chỉ có phát tiết cùng trả thù. Trong đôi mắt đen rất đẹp của Tần Mộ Phong, lửa giận đan cài cùng lửa dục, không chút nhu tình.

Thiên Mạch nghiêng đầu, nhắm mắt cắn môi, mặc hắn điều khiển. nàng không có quyền phản kháng, dù có phản kháng, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, hà tất phí sức!

Hắn thô bạo xoay mặt nàng lại, "Tiện nhân, sao không kêu? Ta muốn nghe tiếng rên dâm đãng của ngươi. Ta còn tưởng tể tướng thiên kim thanh cao thế nào, hôm nay xem ra chẳng qua chỉ là dâm phụ làm vợ khắp thiên hạ!"

Nàng sớm không còn tấm thân xử nữ, nam nhân đầu tiên của nàng không phải hắn. Chỉ vừa đi vào nàng, hắn đã biết.

Nàng là dâm nữ đã qua tay kẻ khác, khi nào hắn cần hạng nữ nhân sang tay như vậy chứ?

Hắn từng có rất nhiều nữ nhân, hắn không quan tâm bọn họ có là xử nữ hay không. Nhưng, hắn để ý nàng.

Để ý nàng, không liên quan đến tình cảm. Cướp đoạt thân thể thuần khiết của nàng, mới khiến hắn cảm thấy khoái lạc trả được thù. Tưởng đoạt được băng thanh ngọc khiết của nàng, ai ngờ lại là dâm nữ, giữ lấy thân thể nàng có ý nghĩa gì?

Liễu Thiên Mạch, ngươi được lắm!

Hắn đem toàn bộ hận ý trong lòng hung hăng phát tiết trên người nàng. Thân thể yếu mềm của Thiên Mạch không sao chịu nổi cơn chà đạp cuồng điên, chỉ biết ngất đi bên dưới hắn.

Hắn thỏa mãn, chán ghét đẩy nàng ra, mặc y phục bước đi không ngoảnh lại.

Thiên Mạch một thân tàn hoa bại liễu, phơi bày lồ lộ.

Đêm, càng thêm lạnh

Liễu Thiên Mạch đau đớn tỉnh lại, trên người toàn vết thương. Thân thể đau đớn, kể ra đêm qua không chịu nổi. Nam nhân kia giữ lấy nàng, trên người hắn vẫn còn hương vị nữ nhân khác, giữ lấy nàng.

Đối với này cuộc hôn nhân này, nàng cho tới bây giờ vẫn không ôm hy vọng gì. Nếu chưa từng có hy vọng quá xa vời, sẽ không có cơ hội thất vọng.

Lại một đêm dài trôi qua. Nàng mặc quần áo, ngồi ở trên giường lẳng lặng chờ hửng đông. Chờ đợi bình minh, là chuyện nàng thường làm.

Cúi đầu thấy tần mộ phong hạ đai lưng xuống, Liễu Thiên Mạch không ngăn được hết thảy mọi việc hiện lên trong đầu.

Nàng ở tướng phủ không hề có địa vị, cũng không bằng ngay cả một nha hoàn. Bị nhốt tại một tòa hoang viên cũ nát trong vườn, mỗi ngày lại được cấp chút cơm thừa rượu cặn.

Mười mấy năm qua, chưa từng có ai chú ý tới sự tồn tại của nàng.

Nàng cũng không chán ghét như vậy, chính hợp ý nàng. Nàng vốn tưởng rằng sẽ cứ như vậy trôi đi, đột nhiên có một ngày, nàng được báo nàng sẽ là Bình Nam Vương phi tương lai, vận mệnh từ nay về sau sẽ do hắn quyết định.

Liễu Tể tướng có hai thê, bốn người thiếp, không có con trai, chỉ có chín nữ nhi. Hắn cũng không thầm oán trời không cho hắn có con trai, bởi vì, có chín nàng mới có thể leo lên nấc thang quyền thế. Với hắn mà nói, quyền thế mới là là tối quan trọng.

Liễu Thiên Mạch thân mẫu là người vợ thưở hàn vi của hắn, năm đó hắn cưới nữ nhi của đương triều đại học sĩ, liền bỏ rơi mẫu thân nàng, để mẹ con nàng ở một hậu viện hoang vắng. Liễu Thiên Mạch lúc ấy năm tuổi, mẫu thân nàng mất, Liễu tể tướng coi nàng như một con chó cái, mặc kệ sống chết. Nhiều năm như vậy trôi qua, hắn căn bản đã quên chính mình còn có một nhi nữ tên là Thiên Mạch.

Tiên hoàng không trọng dụng, Tần Mộ Phong chính là một hoàng tử nhàn tản, đối với con đường làm quan của Liễu Tể tướng không hề giúp được gì, Liễu Tể tướng chưa bao giờ nghĩ tới việc đem nữ nhi của mình gả cho hắn. Đến khi Đương kim hoàng thượng lên ngôi rồi, Tần Mộ Phong thuỷ trướng thuyền cao, hắn cùng đương kim hoàng thượng là thân huynh đệ, hơn nữa tay cầm trọng binh, quyền khuynh hướng dã, trong lúc này đã trở thành nhân vật quyền quý bậc nhất. Liễu tướng thấy có thể mượn sức hắn; có điều tám nữ nhi của hắn đều đã xuất giá, bấy giờ hắn mới nhớ đến sự tồn tại của Liễu Thiên Mạch.

Vì mượn sức Bình Nam Vương, Liễu Tể tướng cầu Hoàng Thượng ban hôn, đem Liễu Thiên Mạch gả cho cho hắn. Bình Nam Vương tính tình phong lưu, ai nấy đều biết rõ. Hoàng đế vì muốn làm hắn yên ổn, đành đồng ý hôn sự này.

Nàng nhớ rõ ngày đó, khi hoàng đế hạ chỉ ban hôn, Bình Nam Vương lạnh lùng kháng chỉ, nói hắn đã có Vương phi. Nữ tử kia từng là thanh lâu danh kỹ, tên gọi Thái Hà. Nghe nói Thái Hà xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, Tần Mộ Phong tuy hồng nhan chi kỷ vô số, lại thủy chung yêu thương, chiều chuộng mình nàng. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Thanh lâu danh kỹ sao có thể làm Vương phi? Hoàng đế bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy uy nghiêm thiên tử cưỡng bức hắn nhận Liễu Thiên Mạch làm chính phi. Ngay sau khi ban hôn ba ngày, Thái Hà thắt cổ tự sát.Tần Mộ Phong thương tâm muốn chết, không để ý Hoàng Thượng, Thái Hậu phản đối, lấy Vương phi chi lễ đem nàng táng nhập hoàng lăng.

Thái Y là muội muội của Thái Hà, tỷ muội cùng thờ chung một chồng, vừa ra thiên cổ giai thoại.

Nguyên bản Thái Y không hề được sủng ái. Chỉ có điều sau khi Thái Hà tự tận, nàng là thị thiếp được sủng ái nhất. Nghe nói, Thái Hà trước khi chết từng để lại một bức thư thỉnh Tần Mộ Phong chiếu cố muội muội của nàng. Người hắn sủng hạnh là Thái Y, yêu cũng là Thái Hà.

Hắn yêu Thái Hà, không ai không biết, Liễu Thiên Mạch tự nhiên cũng biết, nàng cũng không vọng tưởng được Tần Mộ Phong sủng ái. Nàng không mong, cũng không muốn. Yêu? A, nàng đã sớm không tin thế gian này có tình yêu.

Thiên Mạch biết rất rõ giá trị của mình. Tần Mộ Phong thích thú với nàng, bất quá chỉ để trả thù nàng. Hắn chỉ tự theo ý mình cho rằng, nàng là hung thủ hại chết Thái Hà.

Bảy ngày, là bảy ngày sau.

Sau khi Thái Hà chết bảy ngày, Tần Mộ Phong tiến cung diện thánh, tiếp nhận hoàng đế ban hôn, điều kiện duy nhất là nàng chỉ có thể làm thiếp. Hắn cả đời chỉ có một thê tử, đó là Thái Hà, vị nữ tử đã hương tiêu ngọc vẫn.

Hoàng đế đối với cái chết của Thái Hà tự cảm thấy hổ thẹn, đáp ứng điều kiện của hắn. Nàng Liễu Thiên Mạch bất quá chỉ do thê tử thấp kém sinh ra, làm thiếp của Bình Nam Vương cũng không tính ủy khuất.

Nửa năm sau, hắn cưới nàng. Mà nàng, là nữ nhân thấp kém nhất Bình Nam Vương phủ.

Thế gian cho rằng nàng không ủy khuất, chỉ có Liễu Thiên Mạch tự biết nàng thực ủy khuất. Cho dù là thiếp của hoàng đế, nàng cũng không nguyện ý.

Lúc đáp ứng hôn sự ngày đó, Tần Mộ Phong liền phái người nói cho Liễu Tể tướng. Liễu Thiên Mạch là thiếp, hắn sẽ không cấp cho nàng nghi thức gì, làm cho chính nàng phải tự đi vào vương phủ. Nếu không muốn, cứ việc từ hôn.

Vì thế, nàng vác theo gánh nặng, hoàn toàn một thân tiêu sái tiến vào vương phủ. Đường từ tướng phủ đến vương phủ, nàng nhận hết những ánh mắt xem thường. Trào phúng, hèn mọn, phỉ nhổ, khinh thường, ánh mắt mọi người hung hăng nhìn theo hướng nàng.

Trong lúc đó, nàng đã mất đi sự tôn nghiêm của bản thân. Đêm qua nhục nhã, càng làm cho nàng thương tích đầy mình.

Thiếp, là từ nàng ghét nhất.

Trời hửng sáng, ánh dương chiếu vào phòng. Ngẫu nhiên còn có vài tiếng chim kêu.

Liễu Thiên Mạch ra mở cửa sổ, nghênh đón làn gió mát dịu.

Đi đến bàn trang điểm trước mặt, nàng cầm lấy một cây trâm.

Cây trâm thân bằng bạc, ước chừng dài bằng ngón tay út, mặt trên có khắc hoa văn tinh mỹ. Phần đầu được khảm từ bốn khỏa trân châu, ba khỏa to hơn làm đóa hoa, khỏa nhỏ còn lại làm nhụy hoa. Châu hoa phía dưới chuế nhất lưu tô, lưu tô vì màu bạc, lại không phải bằng bạc. Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện khỏa tiểu trân châu trung gian kia tựa hồ có thể vặn vẹo.

Nàng thuần thục búi mái tóc đen, gài cây trâm bạc lên mái tóc đen nhánh.

Mặt mày nàng không chút phấn son, phục trang đơn giản, đã có ý vị riêng. Tự nhiên thành thanh nhã cao quý, không ai có thể sánh bằng.

Liễu Thiên Mạch hít sâu một hơi, nghênh đón một ngày mới.

Nàng sớm đã không còn sắc thái gì, chẳng khác nào một cái xác không hồn.

Nàng từ lâu đã không biết mình sống sót còn có ý nghĩa gì, nhưng nàng chỉ biết, nàng vẫn muốn tiếp tục sống