Vương Phi Thất Sủng

Chương 50: Vô tranh sơn trang (2)




Khiếp sợ trôi qua, Liễu Phinh Đình nhfin nàng khinh thường "Cho dù ngươi là Liễu Thiên Mạch thì như thế nào? Cuộc sống của ngươi ở Bình Nam Vương phủ không tốt sao? Câu dẫn được Hoắc tướng quân, ngươi cũng thật bản lãnh." Tiện nhân này cư nhiên là Liễu Thiên Mạch, đã gả cho bình Nam Vương còn không biết liêm sỉ đi dụ dũ Hoắc Thiên, nàng đúng là lợi hại.

Khoé miệng Thiên Mạch hàm chứa một nụ cười ưu nhã, thản nhiên liếc nhìn Tần Mộ Phong, chớp chớp mi "Ngươi nói đúng, Liễu Thiên Mạch ta ở Bình Nam Vương phủ đích thực bị người ta ghét bỏ."

Liễu Phinh Đình nhìn Thiên Mạch đầy căm ghét "Đã có phu quân còn không búi tóc, chắc hẳn có chủ tâm đi câu dẫn nam nhân."

"Thiên Mạch không búi tóc không biết có phạm vương pháp hay không, Thiên Mạch tài sơ học thiển, xin Liễu tiểu thư chỉ giáo." Liễu Thiên Mạch lãnh đạm, cũng không có nghĩa nàng không có tính tình. Liễu Thiên Mạch đột nhiên "nga" một tiếng, làm bộ như vừa hiểu ra cái gì, "Mẫu thân của Liễu Phinh Đình tiểu thư là một thanh lâu nữ tử hạ tiện, sợ rằng tài học của tiểu thư cũng không tốt,cũng khó trách ngươi không biết cái gì là vương pháp." Nàng vẫn cười, không hề có chút e dè.

Mặt Liễu Phinh Đình nhất thời đỏ lên, nàng không có gì để phản bác vì lời Thiên Mạch nói đều là sự thật.

Những người xem náo nhiệt xung quanh đều nhìn nàng chằm chằm, nàng thật sự mất hết thể diện tức giận giớ tay lên tát Thiên Mạch.

Thiên Mạch không có né tránh, đưa mặt ra cho nàng đánh.

Ngay khi cái tát của Liễu Phinh Đình sắp rơi vào mặt Thiên Mạch thì một bóng đen từ bên ngoài phi vào, ôm lấy eo của Thiên Mạch, tránh cái tát của Phinh Đình.

Hắn ôm lấy Thiên Mạch bay nhanh ra ngoài, lạnh lùng lưu lại một câu "Tần Mộ Phong, muốn người đàn bà của ngươi sống thì đến loạn táng cương gặp ta. Ngươi chỉ được đi một mình, nếu không, người đàn bà của ngươi tánh mạng khó giữ được."

"Thiên Mạch" Hoắc Thiên bất chấp mọi người nhìn hắn, vội vã đuổi theo.

Tần Mộ Phong cũng đuổi theo, trong miệng mắng thầm "Đàn bà, ngươi lúc nào cũng mang phiền toái đến cho ta."

"Vương..." Thải Y vốn định gọi hắn lại nhưng Tần Mộ Phong đuổi theo quá nhanh, đã không còn thấy bóng dáng.

Thải Y cắn chặt răng, lộ ra thần sắc đố kỵ.

***

Hắc y nhân "uy hiếp" Thiên Mạch cũng không có lập tức rời khỏi tướng phủ mà mang nàng đến một nơi hẻo lánh.

Nhìn xung quanh không có ai, hắn buông Thiên Mạch ra "Tại sao không chống lại?" Nắn mặc một bộ y phục màu đen, đeo mặt nạ màu bạc, không phải ai khác mà chính là Diêm Môn môn chủ.

"Ngươi tại sao lao lại ở đây?" Hắn là sát thủ, xuất hiện tại tướng phủ hẳn không có chuyện gì tốt.

"Ta đến xem, trùng hợp bắt gặp ngươi bị người đàn bà kia khi dễ." Khúc Vô Tình nói.

"Cám ơn ngươi đã cứu ta." Mục đích của Khúc Vô Tình là cứu nàng chứ không phải dẫn Tần Mộ Phong ra ngoài. Nếu hắn muốn dẫ dụ Tần Mộ Phong hẳn sẽ không uy hiếp nàng. Hắn là một người thông minh, suy nghĩ rất chu đáo.

Khúc Vô Tình thản nhiên nói "Có thể cứu Bạch Thất cô nương là vinh hạnh của ta."

"Cảm ơn ngươi cứu ta, theo ta đi uống một chén nghen." Nàng bây giờ tâm phiền ý loạn, tự nhiên lại rất muốn uống rượu.

"Tại sao tìm ta?" Khúc Vô Tình hỏi.

Thiên Mạch yếu ớt trả lời, mang theo một nụ cười lạnh không vui "Trừ bỏ ngươi, ta không biết tìm ai, ba nha hoàn bên người ta tửu lượng rất kém, Hoắc Thiên không được, Tần Mộ Phong lại càng không được."

"Xin lỗi, ta không thể cùng người." Trong giọng nói của Khúc Vô Tình toát ra sự ôn nhu "Đoá Đoá không cho ta uống rượu."

"Ngũ tỷ?" Thiên Mạch không thể không hỏi "Hai người các ngươi ở cùng mộ chỗ?" A, Diêm môn môn chủ lãnh khốc, gặp được nữ tử yêu thương, cũng sẽ hoá thành ôn nhu.

"Đúng vậy, lúc ta gặp nàng lần đầu tiên cũng không biết nàng là Ngũ cô nương của Vô Tranh sơn trang." Nhắc đến nữ nhân mình yêu thương, giọng nói của Khúc Vô Tình tự nhiên mềm đi rất nhiều.

"Chúc mừng các ngươi." Khoé miệng Thiên Mạch mỉm cười "Ta không phải nên gọi ngươi một tiếng Ngũ tỷ phu chứ?" Lại thêm một vị sư tỷ gả ra ngoài.

"Bạch Thất cô nương, Phi Yến dạ đạo, danh trấn giang hồ, Khúc Vô Tình sợ rằng gánh không nổi."

"Ngươi nói giỡ cái gì đó, Ngũ tỷ phu chính là Ngũ tỷ phu, ngươi đảm đương không nổi? Vậy ngươi chẳng phải càng không có tư cách làm con rể của Vô Tranh sơn trang sao?"

Khúc Vô Tình có chút cười nói "Đoá Đoá nói, không cho ta nhìn người đàn bà khác, cũng không cho ta thân mật với người đàn bà khác, ta không biết ngươi có được tính là người đàn bà khác hay không."

Thiên Mạch lạnh lùng lườm hắn một cái "Ta là muội muội của Ngũ tỷ, hơn nữa lập chí độc thân, không cần xem ta là ngoại nhân, yên tâm, ta sẽ không vì mơ ước sắc đẹp của ngươi mà câu dẫn ngươi đâu." Nói nhảm, nàng tự biết tính toán, Ngũ tỷ không phải rất ngốc sao.

Khúc Vô Tình không có trả lời nàng, "Cáo từ"

Hắn là một nam nhân rất kiêu ngạo, nhưng là, hắn đã gặp phải Ngũ sư tỷ. Hắn rất yêu Ngũ sư tỷ, lúc nhắc đến Ngũ sư tỷ, cả người hắn toát ra sự ôn nhu. Giữa hai ngươi bọn họ tất nhiên là có cả một câu chuyện.

A, lại thêm một đoạn truyền kỳ nữa

----(hình như thiếu 1 chương thì phải)

Những chuyện tượng tự như vừa rồi thường xuyên xảy ra. Mỗi một đoạn thời gian, nàng sẽ thu được thư của sư phó và sư tỷ. Nàng rời khỏi Vô Tranh sơn trang đã năm năm, trong năm năm đó, chưa bao giờ bị gián đoạn.

Vô Tranh sơn trang là gia đình của nàng, là nơi nàng đã tái sinh.

Vô Tranh sơn trang.

Mười bốn năm trước, khi nàng năm tuổi...

Mẫu thân qua đời, nàng trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi, tất cả mọi người đều từ bỏ nàng.

Nàng là một cô bé năm tuổi chưa hiểu chuyện. Ngày thứ hai sau khi mẫu thân qua đời, nàng đi ra ngoài hoang viên tìm cha, khóc và van nài hắn dẫn nàng ra ngoài, chỉ cần có thể đi ra ngoài, bất cứ chuyện gì nàng cùng đều nguyện ý làm. Nàng có thể làm nha hoàn, có thể làm việc.

Nàng sợ hãi, nàng cô đơn, nàng không muốn một mình ở lại cái hoang viên lạnh lẽo đó.

Nàng không có nhìn thấy cha, cái mà nàng nhìn thấy là Đại nương và mấy vị tỷ muội. Các nàng cười nhạo nàng, đánh chửi nàng, Đại nương thậm chí còn đem nàng nhốt vào phòng củi, bảy ngày bảy đêm không có cho nàng ăn cơm. Lão ma ma trước đây hay đưa cơm cho mẹ con nàng lén lún đưa cho nàng mấy cái bánh bao, nàng mới có thể sống sót.

Nàng biết Đại nương muốn nàng chết.

Bị nhốt trong phòng củi bảy ngày, nàng mặ dù tuổi còn nhỏ nhưng đã nhìn thấu cái thế giới này.

Bảy ngày trôi qua, Đại nương thấy nàng không chết, bèn đem nàng ném trở lại hoang viên, để cho nàng tự sinh tự diệt.

Nàng thay đổi, sẽ không khóc, sẽ không cười, trên mặt vĩnh viễn chỉ có một loại biểu tình --- lạnh lùng.

Đối mặt với sự khi dễ của Đại nương và bọn tỷ muội, nàng không khóc, không làm ầm ĩ, không nói chuyện, chỉ dùng khuôn mặt lạnh như băng đối diện với họ.

Hai tháng sau, các nàng rốt cuộc cảm thấy không có chút thú vị, không hề tìm nàng gây phiền toái, dần dần lãng quên nàng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Sáu tuổi năm ấy, nàng gặp được Đại sư phó Bạch Mạn Điệp.

Đại sư phó dùng thân phận kẻ trộm tiếng vào thị lang phủ, nàng ăn trộm đồ trang sức của Đại nương.

Đại nương cùng Đại sư phó đồng thời nhìn trúng một cái vòng ngọc. Liễu phu nhân dùng quyền thế của mình để giành lấy chiếc vòng tay kia. Màn đêm buông xuống, Đại sư phó xông vào thị lang phủ, đánh cắp vòng tay của Đại nương.

Đại sư phó võ công tuy cao nhưng đầu óc thì mơ hồ. Lúc trộm vật xong, cư nhiên lại lạc đường, nàng xông vào hoang viên và chứng kiến một đứa bé đang ăn bánh bao ở góc tường.

Đôi mắt Đại sư phó cũng không có rời đi mà nhìn chằm chằm vào cái bánh bao trong tay nàng.

Dù gì lúc đó nàng vẫn còn nhỏ tuổi, tưởng rằng Đại sư phó đói bụng nên mới nhìn chằm chằm bánh bao của nàng.

Thiên Mạch đem cái bánh bao bẻ đôi đưa ra trước mặt nàng, lạnh lùng nói "Ngươi đói bụng sao? Cho ngươi ăn."

Bạch Mạn Điệp không có tiếp lấy bánh bao, nước mắt đột nhiên từ trong hốc mắt chảy ra. Nàng ôm cổ Thiên Mạch, nghẹn ngào nói "Thứ này không thể ăn được."

"Đừng lo, ta ăn quen rồi." Lúc ấy nàng đã trả lời Bạch Mạn Điệp như thế.

"Người nhà của ngươi đâu? Tại sao lại để cho một tiểu hài tử như ngươi ăn cái thứ này? Bánh bao này đã mốc thành như vậy, tất nhiên là đã để quá lâu, vậy mà lại để ngươi ăn thứ này? Muốn mưu sát sao? Đây là điển hình của việc ngược đãi nhi đồng. Bạch Mạn Điệp ta mặc dù không phải là người tốt gì nhưng cũng tuyệt không cho phép xuất hiền chuyện ngược đãi nhi đồng. Nói cho ta biết, người nhà ngươi đâu? Ta đi tìm bọn họ tính sổ." Bạch Mạn Điệp giật lấy bánh bao trên tay nàng ném lên mặt đất, hung hăng đạp đạp mấy cái.

"Ta không có người thân, nương ta đã chết, cha ta không thương ta. Không, hắn không phải cha ta, cha ta đã chết." Nàng vẫn lạnh lùng.

Bạch Mạn Điệp bị sốc, thay nàng lau đi vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn "Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì."

Thiên Mạch dùng ngữ khí lãnh đạm đem những chuyện mình đã trải qua toàn bộ nói cho Bạch Mạn Điệp. Giọng nói của nàng thật sự rất lãnh đạm, tựa hồ như những chuyện đang nói không liên quan gì đến mình. Lúc Bạch Mạn Điệp nghe xong, bốc đồng rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra, giận dữ tuyên bố muốn đem toàn bộ già trẻ lớn bé của Liễu gia ra giết sạch.