Vương Phi Xà Y

Chương 34: Khó Cả Đôi Đường




Tiểu Kim nghẹn cười, ý tứ rất rõ ràng muốn nói, nó rất khinh bỉ tên kia! Tiểu Bạch cả người chua thối, hung hăng trợn mắt định quay đầu lại tìm Tiểu Kim tính sổ!

Trời lờ mờ sáng, một đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng hai người bay ra ngoài, ẩn chứa vô vàn tức giận, bên trong bàn tay tràn đầy máu tanh, nhiễm đỏ một màu máu.

Bạch Băng cùng Xích Liên Triệt bay ra, còn chưa đợi nàng rơi xuống, 'vèo' một tiếng, không biết trường kiếm từ đâu hướng về hai người nàng bay tới.

Cùng lúc này, cũng có một mũi tên dài mang theo kịch độc nhằm thẳng hướng Bạch Nham mà bắn tới. Bạch Băng ánh mắt chợt lóe, mang theo Xích Liên Triệt nhanh chóng lật người, tay trái bắn ra một luồng đấu khí màu đỏ.

Luồng đấu khí màu hồng lóe lên, xông thẳng về phía đầu của Bạch Nham mà tới.

Lôi Hỏa chú ý tới đối tượng đang ở trên đài công kích, liền vội vàng tiến lên, hai tay giữ chặt trường kiếm ngang người, rống to một tiếng chống lại một kích kia.

Tiếng gió bị xé rách, nhưng lại không thấy được người nào ra tay. Lúc này bên trong tràng diện là một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng gió thổi lạnh lẽo của buổi sáng sớm, khiến người ta cảm thấy rét run.

Hai người Xích Liên Triệt và Bạch Băng cùng rơi xuống, thân thể Xích Liên Triệt không chống đỡ nổi mà ngã xuống đất. Bạch Băng xoay người nhìn Bạch Nham, xác định hắn không bị thương, mới từ trong ngực lấy ra hai viên thuốc lưỡng sinh hoa đã được luyện chế, đối với người bị thương có thể bảo vệ được tính mạng.

Đột nhiên từ phía sau hai người, một đấu khí màu hồng cấp tốc bắn tới, khí tức vô cùng mạnh mẽ, mang theo gió lốc mà lao đến, đánh thẳng vào Xích Liên Triệt.

Trong bóng tối mập mờ không rõ là ai ra tay, Màu hồng chính là đấu khí trung cấp, so với Xích Liên Triệt còn lợi hại hơn nhiều. Bạch Băng đầu óc hỗn loạn, dùng hết sức lực ngưng tụ ra một cỗ đấu khí màu đỏ sau đó bắn thẳng ra phía trước.

"Oanh" Đấu khí màu đỏ cùng màu hồng va chạm ở trên không trung, trong nháy mắt phát ra một tiếng nổ tung kinh thiên động địa.

Cỗ đấu khí màu đỏ bị tách ra làm hai, nhưng cỗ đấu khí màu hồng thì vẫn mang theo hơi thở cường đại mà lao tới.

Xung quanh bụi đất bị thổi tung, như cuồng phong bão táp khiến mọi người không mở nổi mắt, lướt qua gương mặt tựa như bị từng nhát đao cắt qua.

Bạch Băng nhìn luồng đấu khí màu hồng lao đến, nhất thời tránh không được. Hơi thở này quá mạnh mẽ, Bạch Băng hung hăng cắn chặt răng, vận khí đem Xích Liên Triệt đang hôn mê lập tức đẩy ra, bóng dáng nàng xoay chuyển thành đứng đối diện với Xích Liên Triệt.

'Ầm' một tiếng, bóng lưng đơn bạc chịu đựng đấu khí màu hồng đánh vào, trái tim cơ hồ muốn vỡ nát, nội tạng bị chấn động nặng nề.

Thời điểm nàng đem Xích Liên Triệt đẩy ra sau, thì một đạo khí tức màu đỏ đột nhiên xông thẳng vào thân thể của hắn.

"A..........." Ngay cả khi đang hôn mê, cũng khiến hắn đau đớn thống khổ phải kêu to một tiếng. Mọi người ở đây thấy một màn này thì kinh sợ ngây người.

"Vương gia........."Đám người Lôi Tiêu cũng kinh ngạc, Vương phi của bọn họ....... Vương phi của bọn họ lại đem vương gia đẩy vào chỗ chết!

Bạch Băng cử động thân thể, rơi vào trong mắt mọi người chỉ là Xích Liên Triệt đang bị hôn mê, nhưng nào có ai biết luồng đấu khí màu hồng kia có bao nhiêu cường đại?

Bạch Băng trợn to hai mắt, làm sao có thể, tại sao lại có thể như vậy, phía sau nàng không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào.

'Phốc.....' một ngụm máu tươi phun ra, rơi vào hoàn toàn trên gương mặt Xích Liên Triệt.

Hai thân thể đều nặng nề ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng của Bạch Băng đều bị thương tổn nặng nề.

"Triệt... Xích Liên Triệt........." Bạch Băng cố chống đỡ thân thể nhìn về phía Xích Liên Triệt, trên gương mặt đang hôn mê mơ hồ hiện lên ánh sáng màu đỏ mờ nhạt. Cả người cũng mang theo ánh sáng màu đỏ, rồi nhắm chặt lại hai mắt.

Đông quý phi thấy cảnh tượng như vậy, há to mồm nhìn về phía Bạch Băng với vô vàn địch ý.

"Vương gia........" Đám người Lôi Tiêu chạy về hướng Xích Liên Triệt, Xích Liên Hoàng, Đông quý phi cùng với Xích Liễn Vũ cũng lập tức xông tới.

"Huyết chú! Lại là huyết chú!" Xích Liên Vũ nhìn thân thể nhiễm ánh sáng đỏ, Huyết chú là thứ âm độc nhất của khắp đại lục. Bị huyết chú xâm nhập thân thể, chẳng khác nào sống không bằng chết!

Nghe được hai chữ huyết chú này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, sao lại có thể bị thứ ác độc như vậy bám vào thân thể.

"Triệt nhi.............. Triệt nhi của ta..........." Đông quý phi khóc rống, bò tới bên cạnh Xích Liên Triệt. Ngước mắt nhìn Bạch Băng bằng ánh mắt ác độc: "Ngươi là đồ tiện nhân, cho nên mới đem Triệt nhi đẩy vào chỗ chết, dính phải huyết chú, ngươi đáng chết, đáng chết!"

Bạch Băng mò mịt nhìn về phía Xích Liên Triệt đang hôn mê, huyết chú? nàng ở trong sách đã từng xem qua, người bị huyết chú hành hạ muốn sống không được mà chết cũng không xong. Muốn chữa trị rất khó, rất khó...............

Xích Liên Vũ bận rộn tìm kiếm lấy ra đan dược từ trong ngực cho hắn ăn vào, không chế lại huyết chú. Quay đầu nhìn về phía Bạch Băng, hắn không tin, không tin nàng sẽ làm hại Lục đệ. Bọn họ cùng nhau tới đây, Bạch Băng là người như thế nào, hắn là người rõ ràng nhất.

Chẳng qua một màn vừa rồi, hắn lại không nghĩ ra được, tại sao nàng lại đem Lục đệ đẩy về phía huyết chú.

Ánh mắt chớp động, hắn quay đầu lại bắt đầu xử lý thương tích trên người Xích Liên Triệt.

'Bạch Hào hiện tại ở trong tay chúng ta, muốn cha ngươi còn sống, trong vòng bảy ngày chạy tới Khương Vân quốc' Trong bóng tối một giọng nói truyền tới bên tai Bạch Băng, nàng quay đầu nhìn về phía trời đêm, nhưng lại không thấy một ai.

"Ngươi là nữ nhân ác độc, Triệt sẽ không cươi một nữ nhân ác độc như ngươi............Ngươi tội thật đáng chết, hoàng thượng sẽ xử tử ngươi!" Thân thể Đông quý phi run rẩy, ánh mắt ác độc như muốn đem Bạch Băng lăng trì xử tử mới hả giận.

Bạch Băng quay đầu nhìn Xích Liên Triệt, tâm mạch hắn bị tổn thương, thân thể lại bị răng nanh của Đông Lâm Sư xuyên qua, hôm nay lại thêm huyết chú xâm nhập thân thể, sống chết không rõ. Nàng có thể rời đi sao?

Nhưng còn cha nàng, hắn là phụ thân duy nhất trên đời, nàng không cách nào bỏ qua mà không để ý tới.

"Các ngươi mới ác độc, tại sao nói tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ ta cũng bị thương mà" Bạch Nham chạy như bay đến bên người Bạch Băng đỡ nàng dậy. Lưng tỷ tỷ nhuộm đẫm máu tươi, hắn cho tới giờ chưa lúc nào thấy tỷ tỷ suy yếu nhự vậy, tại sao các nàng lại nói tỷ ấy như thế.

"Bị thương? Thương thế của nàng sao có thể so với Triệt nhi, tiện nhân, nói không chừng các ngươi chính là gian tế" Đông quý phi cắn răng nghiến lợi nói.

Đám người Lôi Tiêu nhìn Bạch Băng không nói lời nào, tổn thương Vương gia bọn họn, bọn họ sẽ không hạ thủ lưu tình, cho dù... cho dù là vương phi cũng không được!

"Ai dám động đến tỷ tỷ của ta, dám đụng đến nàng, ta sẽ giết các ngươi" Bạch Nham đem Bạch Băng bảo vệ ở sau lưng, ánh mắt bắn ra sát ý lạnh lẽo. bất cứ ai cũng không thể động tới tỷ tỷ của hắn!

Bạch Băng đứng vứng thân thể, nàng không thể bị giam giữ ở đây được, cha vẫn còn đang chờ nàng cứu. Đưa mắt liếc nhìn Xích Liên Triệt, hắn là vương gia sẽ có rất nhiều người cứu trị, cho dù nàng không ở đây thì hắn cũng sẽ không có việc gì. Nhưng cha nàng cùng Bạch Nham là hai người thân duy nhất, nếu nàng không trông nom thì sẽ không còn ai nữa.

Thị vệ đem Bạch Băng cùng Bạch Nham bao vây lại, nhưng cũng không dám động thủ.

"Thế nào còn chưa động thủ, mau đem nàng ta bắt lại" Thấy thị vệ chậm chạp không ra tay, Đông quý phi độc ác hô to.

Bạch Băng quét mắt nhìn qua mọi người một lượt, một giây trước còn đôi với nàng cung kính, một giây sau liền đưa kiếm chỉ thẳng vào nàng. Lòng người chính là như thế, trên đời này mua bán khó nhất cũng chỉ có lòng người.

"Ta không phải cố ý" Nàng không muốn giải thích nhiều, cũng không muốn nói nhiều, chỉ một câu nói như vậy, tin cũng được mà không tin cũng không sao.

"Hừ, không phải cố ý, thật hay cho một câu không phải cố ý" Đông quý phí lạnh lẽo liếc mắt nhìn, rất rõ ràng là đối với Bạch Băng càng thêm tức giận.

Bạch Băng ánh mắt cũng không tránh né, tay lạnh như băng kéo Bạch Nham đi về hướng cửa cung.

"Đừng mơ tưởng đi khỏi đây! Các người đều là người chết à, mau đem nàng ta bắt lại" Đông quý phi thấy Bạch Băng bỏ đi thì nóng nảy, đả thương con trai nàng, nàng sao có thể bỏ qua cho!

Bọn thị vệ bất động, dù quý phi ra lệnh nhưng bọn họ vẫn không dám đối với nàng ra tay. Coi như bọn họ có ra tay thì chắc gì đã có thể ngăn được nàng.

Bạch Băng quay đầu nhìn Xích Liên Triệt đang hôn mê lần nữa, chẳng qua chỉ là nhìn một cái rồi rời đi tầm mắt, nàng không thể bỏ mặc cha nàng. Xích Liên Triệt ngươi nếu như có chết, đợi ta cứu phụ thân ra sau đó sẽ đi theo ngươi, cho nên ngươi không thể có chuyện gì , nhất định không thể có chuyện gì được!

Mấy người Lôi Hỏa cũng không đi ngăn cản, ai cũng không đi. Đông quý phi nhìn mọi người như vậy thì trong lòng tức giận ngập trời, hướng về phía bóng dáng Bạch Băng hét to: "Bạch Băng, nếu để cho ta gặp lại ngươi, ta sẽ giết ngươi, giết ngươi!"

Thân hình Bạch Băng vẫn không dừng lại mà đi về phía cửa cung.

Bạch Băng quay đầu nhìn về phía đôi mắt trong suốt của Xích Liên Toàn, ánh mắt của nàng đã sưng đỏ mà nhìn chằm chằm về phía hai bóng dáng đang rời đi, trong lòng vô cùng chua xót.

Vào lúc Bạch Nham quay đầu lại, tay hắn nắm chặt tay Bạch Băng hơn nữa, chỉ cần ở chung với tỷ tỷ một chỗ là tốt rồi, chuyện khác hắn đều không quan tâm, chỉ cần có thể bảo vệ tỷ tỷ là được. Hắn nhất định phải trở nên mạnh mẽ!

Trời đã sáng, nhưng mặt trời vẫn chưa mọc, bầu trời âm u, mây đen kéo đến che kín một khoảng trời. Như báo hiệu từ hôm nay trở đi, tất cả khắp nơi sẽ đều là gió tanh mưa máu...........

Phủ thừa tướng không một bóng người, khắp nơi đồ đạc ngổn ngang đổ nát.

"Tỷ, cha có thể hay không đã........" Hốc mắt Bạch Nham đỏ bừng, nhìn về phía phòng ốc xốc xếch không chịu nổi.

"Sẽ không đâu, cha nhất định sẽ không có chuyện gì" Bạch Băng vuốt trán hắn, phải mất bảy ngày mới chạy tới Khương Vân quốc, nhưng nàng bị thương nặng như vậy sợ rằng không thể. Hơn nữa còn phải mang theo Bạch Nham thì là chuyện khó càng thêm khó.

Nhìn bóng dáng nho nhỏ, nàng không thể để cho Bạch Nham đi theo nàng đến nơi nhuộm đầy máu tanh như vậy, nàng không thể mang hắn đến Khương Vân quốc, nhưng không mang hắn theo thì biết phải làm sao, nó còn nhỏ như vậy thì biết phải đi đâu?

Trong lòng Bạch Băng vô cùng khó xử, hai bên đều bỏ không được. Không bỏ được Bạch Nham lại, nhưng lại cũng không muốn để hắn đi theo nàng.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Kim đứng sau lưng Bạch Băng, bọn họ rất không phục chủ nhân. Lúc ấy chủ nhân nếu không đẩy Xích Liên Triệt ra, sợ rằng hắn bây giờ đã sớm tắt thở rồi, chứ đâu chỉ bị chảy máu với nguyền rủa đơn giản như vậy. Mà cho dù trên người bị huyết chú thì đã sao, ít ra vẫn còn tốt hơn là chết!

"Khụ khụ....phốc......" Bên trong dạ dày Bạch Băng quay cuồng một trận, rồi lại phun ra một ngụm máu tươi. Lục phủ ngũ tạng nàng đều bị tổn thương, nếu không nhờ có nội lực thâm hậu chống đỡ, thì đã sớm mất mạng từ lâu.

"Tỷ tỷ......." Bạch Nham hoảng sợ, nó nhìn ra được tỷ tỷ bị thương rất nặng. Đưa bàn tay nhỏ bé lau đi vết máu ở khóe miệng Bạch Băng, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.

"Nam tử hán khóc cái gì chứ" Bạch Băng cũng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Bạch Nham. Đây là đệ đệ của nàng, hiện tại chỉ còn duy nhất đệ đệ tin tưởng và quan tâm nàng mà thôi.

´Tê tê....´ Tiểu Bạch đứng cạnh bên chân Bạch Băng, trong miệng ngậm một viên thuốc màu vàng óng ánh. Nó cảm nhận được thương thế của chủ nhân rất nặng, nên muốn đưa cho nàng.

"Cho ta sao?" Bạch Băng ôm ngực, ngồi xổm xuống đem viên thuốc cầm vào trong tay.

´Đúng vậy, đây chính là thuốc tốt´ Tiểu Bạch gật đầu, nếu không phải chủ nhân bị thương nặng, thì nó còn lâu mới chịu vận khí ngưng tụ ra kim đan từ trong cơ thể. Phải biết rằng, muốn từ trong người ngưng tụ ra được một viên kim đan phải mất thời gian là mười năm.

Nó bây giờ vẫn còn nhỏ, kim đan này là dùng vỏ trứng của nó để luyện ra. Hiệu quả của thuốc này đối với ma thú cũng không có tác dụng gì nhiều, nhưng với loài người mà nói thì chính là đan dược thượng đẳng vô cùng tốt!

"Cảm ơn !" Từ ánh mắt của Tiểu Bạch, nàng có thể nhìn ra được viên thuốc này rất quý báu.

´Khách khí cái gì, ai bảo ngươi chính là chủ nhân của ta chứ´ Tiểu Bạch lắc lắc cái đuôi, hiện tại nó đã hoàn toàn phục tùng Bạch Băng rồi.

Đột nhiên, có tiếng bước chân ở phía trước vang lên. Bạch Băng lập tức đem Bạch Nham kéo ra phía sau.

Bước chân càng ngày càng gần, Bạch Băng nhíu chặt lông mày, vì bây giờ công lực của nàng, không đủ để phân biệt nổi thực lực cao thấp của người khác.

"Hắn như thế nào rồi?" Nhìn thấy người tới, nhưng vẻ mặt nàng vẫn không chút dao động.

"Thương thế rất nặng, tạm thời đã ngăn chặn lại được huyết chú" Xích Liên Vũ đi về phía Bạch Băng, vẻ mặt không che giấu nổi nỗi bi thương: "Tại sao?"

"Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, ta không quan tâm. Bởi vì trong lòng ta chỉ quan tâm duy nhất là hắn" Từ trước tới nay, nàng làm bất cứ chuyện gì, chưa bao giờ cần phải giải thích với bất kỳ ai.

"Ta tin ngươi" Lời nói rất nhẹ nhàng, vì hắn tin tưởng cách làm người của nàng. Một nữ nhân có thể bỏ mặc sống chết, liều mình bảo vệ hắn ở trong cuộc săn bắn thoát ra ngoài, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến hắn tin tưởng nàng.

Vẻ mặt Bạch Băng vẫn không thay đổi, cũng không trả lời. Xung quanh chỉ còn có tiếng gió thổi qua, làm tóc dài bay lên.

"Giúp ta một việc" Mãi một lúc sau, Bạch Băng mới ngẩng đầu nhìn Xích Liên Vũ "Giúp ta chăm sóc đệ đệ của ta".

Ở nơi này, người nàng có thể tin tưởng nhất cũng chỉ còn có hắn.

Xích Liên Vũ không hiểu, chăm sóc Bạch Nham, vậy còn nàng thì sao?

"Ta có chuyện vẫn chưa làm xong, ngươi giúp ta chăm sóc nó" Bạch Băng nhìn ra được nghi ngờ của Xích Liên Vũ, nên giải thích.

"Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt" Hắn hiểu rõ tính tình của Bạch Băng, nên trả lời luôn không chút chần chừ.

"Không, ta không muốn rời xa tỷ tỷ. Tỷ tỷ đi đâu, ta sẽ đi theo đó" Bạch Nham nắm chặt áo của Bạch Băng, hắn không thể rời xa tỷ tỷ được.

"Sau khi ta làm xong chuyện này, thì sẽ đi đón ngươi. Ngươi phải tin tưởng tỷ tỷ" Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Bạch Nham, trong lòng nàng cũng không nỡ, nên đành nhìn về phía Xích Liên Vũ: "Nhất định phải chăm sóc nó cho tốt !"

Xích Liên Vũ cúi người kéo tay Bạch Nham, mắt nhìn về phía Bạch Băng vào cùng kiên định :"Yên tâm, ta sẽ không để cho hắn phải chịu một chút thương tổn nào!"

Bạch Băng nhìn về phía hai người thật sâu, rồi xoay người đi ra cửa. Vào một khắc khi nàng xoay người, trên mặt hiện ra một nụ cười hết sức xinh đẹp, giống như một đóa hoa đang nở rộ, nhưng cũng đầy gai góc. Con đường phía trước nàng phải đi còn rất dài, cho nên nàng càng phải kiên cường để mà vượt qua....