Vượng Phu Kế Phi

Chương 8-3




- Không nghĩ tới nàng lại khí phách như vậy.

Điền Tấn vừa nhìn nàng vừa nói, khẩu khí còn có vẻ như là phẫn hận tiếc nuối vì gặp nàng quá muộn.

Chu Trần Thiệu im lặng không nói, tròng mắt đen lại không che giấu được tán thưởng. Thật ra hắn không đuổi Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song đi là có lý do, thứ nhất hắn muốn xem nàng có khả năng gì, thứ hai là muốn các nàng chiếm một chút thời gian của Ô Hi Ân, điều này có thể khiến cho nàng không có lúc nào cũng đi kiểm tra thương thế của mình, nhưng khi nhìn thấy nàng đối mặt với sự phiền nhiễu của muội muội và Đỗ Vịnh Song, cảm giác tức giận thế nhưng lại xông lên, nếu không phải nàng không thể xử lý các nàng, hắn đã có thể tiến lên bảo hộ.

Hắn nhạy bén nhận ra được sự thay đổi của mình, chẳng qua hắn biết nàng so với các cô gái khác bất đồng, rõ ràng chỉ mới mười sáu tuổi, thế nhưng giống như đã trải qua bao nhiêu tang thương, nhìn thấu hết việc đời, có đủ âm trầm và khí phách.

Lúc suy nghĩ đang hỗn độn, Ô Hi Dạ đi tới trước mặt hắn.

- Xin phu quân trở về phòng đi, Mạc cô nương ở di lâu phái người tặng canh tới, uống xong nên nằm xuống nghỉ ngơi.

Ô Hi Ân không giáo huấn hắn một tràng dài về thương thế, cũng không chất vấn hắn chuyện cô gái thanh lâu, chỉ bình tĩnh nói.

Điền Tấn ở bên nghe, không khỏi hướng nàng cười, giơ ngón cái lên.

Nàng quả thật là sáng suốt, nếu mà bây giờ đi đến hỏi tội hắn, thế chẳng khác nào là một đố phụ, nhưng nàng muốn hắn uống canh rồi lên giường nằm? Chu Trần Thiệu mím môi: "Ta uống thuốc còn chưa đủ nhiều? Hơn nữa ta vừa mới rời giường."

- Vậy cũng đã rời được một lúc lâu, xin phu quân trở về phòng nằm xuống, thuốc canh một lát nữa hâm lại cho phu quân uống.

Nữ nhân này thật là đáng giận!

- Ta chưa muốn trở về phòng.

Hắn không có mảnh mai như vậy!

- Không liên quan tới muốn hay không muốn, xin phu quân trở về phòng nằm xuống.

Nàng rất là kiên trì.

Điền Tấn chớp mắt cười, nhìn người trước giờ lạnh nhạt bạc tình, giữ trầm tĩnh thật là tốt, đối mặt với thê tử nói một câu lại một câu: "Xin phu quân trở về phòng nằm xuống", mặc dù không nhịn được tức giận ngất trời, bất quá... là thỏa hiệp sao?

Chu Trần Thiệu khẽ cắn răng, xoay người đi về phòng, bóng lưng bốc lửa.

- Phu quân đã về phòng, nàng còn không đi phục vụ?

Điền Tấn cười cười trêu ghẹo.

- Bây giờ đi đến đó, không phải sẽ bị chàng ghét sao?

Nàng cười một tiếng.

Khi nào cần tiến khi nào cần lùi, nàng hiểu rất rõ, khó trách Chu Trần Thiệu không làm gì được nàng, Điền Tấn cảm thấy bội phục.

Giờ phút này, Ô Hi Ân đột nhiên thấy Tiểu Đóa nháy mắt với nàng, nàng xoay người nhìn sang, lúc này mới phát hiện có hai cô gái xa lạ đang đứng ở trên cầu, một người trong đó là nha hoàn, tay còn cầm giỏ trúc, trong không khí còn mơ hồ có mùi thuốc, nàng thật không biết nên cao hứng hay là khổ sở, trượng phu của nàng thật là có sức quyến rũ. Đầu tiên là Mạc Liễu Tâm, hiện tại lại thêm một người?

- Ngâm nhi, các ngươi đã tới.

Điền Tấn đã gặp qua các nàng, hắn cười nhìn Ô Hi Ân.

- Tới, ta giới thiệu một người cho các ngươi biết.

Vẻ mặt Điền Tấn tươi cười chạy tới, nàng cũng không hiểu nhìn hai người đi tới, ánh mắt rơi vào người vị cô nương kia - chủ tử của nha hoàn tay cầm giỏ trúc, dáng dấp nàng mi thanh mục tú*, nhưng vẻ mặt có chút lạ, Ô Hi Ân không thể nói ra là lạ ở chỗ nào.

*Dạng như xinh đẹp

- Thiếu gia, đây là canh bổ Tiểu thư ta nấu cho Vương gia, còn có chuẩn bị món canh khác cho Vương phi, nàng nói Vương phi theo chiếu cố Vương gia cũng rất cực khổ.

Nha hoàn áo xanh vừa cười nói vừa nâng giỏ trúc trên tay lên, sau đó ngẩn người, vội vàng quỳ xuống: "Vương phi cát tường."

Điền Tấn nhìn Ô Hi Ân, lại nhìn muội muội đang mở to mắt của mình, hắn mỉm cười đưa tay nhéo mũi muội muội một cái, nói với Ô Hi Ân: "Đây là muội muội ngốc của ta, Điền Tuệ Ngâm. Thật ra thì nàng đã mười bảy tuổi, nhưng ông trời lại để cho đầu óc của nàng dừng lại ở bảy, tám tuổi."

Hắn thản nhiên giới thiệu, nhìn dáng vẻ bồn chồn của muội muội, hắn cười lắc đầu.

- Không sao, muội ấy rất tốt, hơn nữa ta và Vương gia có thể nói là muội ấy lớn lên, muội ấy coi Vương gia như ca ca, mấy ngày nay vẫn muốn tới thăm người chị dâu này một chút, lại lo lắng nàng sẽ ghét muội ấy, cho nên không dám tới.

- Làm sao như vậy được?

Ô Hi Ân vội vàng cười mới nàng.

Điền Tuệ Ngâm là một tiểu cô nương ngượng ngùng, nàng chỉ dám cười lại một cái, ánh mắt của nàng hoàn toàn không giống như một tiểu cô nương mười bảy tuổi nên có, nhưng nàng so với Ô Hi Ân lại cao hơn hẳn một cái đầu. ( tỷ quá lùn :)) )

Ô Hi Ân đột nhiên nghĩ đến một chuyện, : " Có điều, Điền đại ca ở nơi này, vì sao lại để cho Tuệ Ngâm ở chỗ khác? Cha mẹ Điền đại ca cũng ở Diên An thành sao?"

- Không, cha mẹ ta đã sớm đi về cõi tiên....

Điền Tấn còn chưa dứt lời, Điền Tuệ Ngâm lại đột nhiên mở miệng:

- Muội và Tiểu Thanh sống trong ngôi là ngoài phố, bởi vì muội không dám ở nơi này, nơi này có quỷ, ca ca muội mới để muội sống ở đó.

Thanh âm nàng thanh thúy, nhưng hiển nhiên có chút khẩn trương, lúc nói chuyện còn nhìn trái phải.

- Tuệ Ngâm ngốc, ca ca không phải đã nói rồi sao, quỷ đã bị pháp sư đuổi đi.

Hắn yêu thương nhìn muội muội nói.

- Muội biết, cho nên muội mới dám tới đây, nhưng mà....

Nàng có chút lo lắng nhìn Ô Hi Ân.

- Tỷ tỷ so với lời truyền miệng bên ngoài của dân chúng thật giống nhau, thật là xinh đẹp, nhưng mà, hiện tại có một Vương Phi, có thể nào quỷ lại xuất hiện không?

Nàng thật sự rất sợ.

- Tuệ Ngâm, Vương phi đang ở trước mặt muội, muội ...!!

Điền Tấn nhịn không được trợn trắng mắt.

- Không sao.

Ô Hi Ân lắc đầu một cái, nàng bước tới trước, đi tới trước mặt Điền Tuệ Ngâm, thấy nàng đang khẩn trương nắm quần chà chà, giống như là biết mình lỡ lời.

- Muội yên tâm, quỷ không dám trở lại đâu, ta đảm bảo, muội có thể thường xuyên tới chơi với ta.

- Thật sao?

Mắt Tuệ Ngâm sáng lên.

- Đương nhiên là thật.

Ô Hi Ân cười gật đầu.

Điền Tuệ Ngâm thẹn thùng cúi đầu cười một tiếng, cẩn thận lấy từ trong ngực ra tấm bùa bình an: "Đây là muội và Tiểu Thanh đi lên miếu cầu được, tỷ nhất định phải mang theo bên người, bùa này có thể phù hộ tỷ bình an."

Ô Hi Ân nhận lấy. "Cảm ơn muội."

Nàng ngượng ngùng cúi đầu, nhìn ca ca, lại nhìn chung quanh một chút: "Ta muốn trở về, ta còn sợ có quỷ."

- Được, ca ca đưa muội về.

Điền Tấn nháy mắt mấy cái với Ô Hi Ân, dắt tay muội muội rời đi, Tiểu Thanh đi theo phía sau hai người.

Nhìn bóng lưng ba người, Ô Hi Ân không khỏi ngẩn người, dáng đi Điền Tuệ Ngâm có chút khập khiễn!

- Chân nàng... Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với nàng như vậy?

Tiểu Hạ nhỏ giọng nói.

Tiểu Đóa cũng đồng tình gật đầu.

Trong đầu Ô Hi Ân trống rỗng, không nói ra lời, nàng giống như thấy được mình kiếp trước, nước mặt không khỏi rơi xuống.

- Tại sao nàng khóc?

Một âm thanh trầm thấp quen thuộc đột nhiên vang lên, nàng ngẩn người ra một chút, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra không biết từ lúc nào, Chu Trần Thiệu đã quay trở lại, hơn nữa còn đứng bên cạnh mình.

- Chủ tử thấy Điền tiểu thư thật đáng thương, thấy nàng đã ngốc nghếch mà còn bị tật, thấy bóng lưng của nàng liền thương tâm khóc..

Tiểu Hạ rất thông minh, giúp chủ tử mình còn đang kinh ngạc nhìn Vương gia trả lời.

- Trời sanh muội ấy tàn tật, nhưng muội ấy rất vui vẻ....

Còn chưa bao giờ thấy quỷ!

Chu Trần Thiệu nuốt câu cuối cùng lại, không biết từ lúc nào, chuyện Tuệ Ngâm gặp quỷ làm ảnh hưởng đến hắn, nhưng lại nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, hơn nữa từ đáy lòng hắn không hy vọng Ô Hi Ân nhìn thấy quỷ, bởi vì, đây là khởi đầu cho vận ác liên tiếp!

Không muốn để ý nhiều hơn nữa, hắn nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, nàng bỗng dưng đỏ mặt, hai tiểu nha hoàn cúi đầu cười trộm, Chu Trần Thiệu lúc này mới ý thức được động tác quá mức thân mật của mình, vội vàng rút tay về.

Nàng âm thầm hít sâu một hơi, đè nén nhịp tim hỗn loạn, :"Tại sao chàng quay lại?"

- Ta nằm không nổi nữa.

Đây là thật, huống chi tại sao hắn lại có thể ngoan như vậy, nơi này đáng lẽ do hắn làm chủ, có bị thương cũng thế!

Nàng suy nghĩ một chút, nhìn về phía giỏ trúc trên tay Tiểu Hạ, :"Vậy, uống canh này trước này, đây là Tuệ Ngâm..."

- Không uống, nàng xem ta là cái gì, uống hết canh này tới canh kia.

Trong mắt nàng, hắn thật sự yếu ớt như vậy?

- Đó là do thân thể của phu quân cần uống nhiều, còn nữa, hai vị cô nương đưa tới đều là canh bổ, vô cùng thích hợp với phu quân.

Nàng thử nói cho hắn để ý.

- Thương thế của ta đã tốt lên rất nhiều rồi.

Hắn thật sự không có tính nhẫn nại nghe nàng lập đi lập lại chuyện này.

Nàng rất muốn than thở, :"Còn yếu nhiều lắm, hơn nữa--"

Nàng có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của Bạch lão đại phu, Chu Trần Thiệu là một bệnh nhân không biết điều, "Phu quân nghỉ ngơi nhiều, vết thương mới mau hồi phục, cứ đi tới đi lui, lở đâu vết thương lại nứt ra, không phải là làm bệnh tình nặng thêm?"

Hắn đen mặt, cắn răng nói: "Tại sao đại phu nào cũng càu nhàu như vậy?"

- Cũng không có, chỉ nhằm vào bệnh nhân không nghe lời.

Lần này, Ô Hi Ân nhường một bước, ý bảo hắn có thể trước không uống canh bổ kia, bồi hắn đi đến phòng nằm xuống, nàng cầm quyển sách, ngồi cạnh cửa sổ lẳng lặng lật xem.

Hắn thở dài, cảm thấy thật ly kỳ, cũng rất khác thường, hắn đường đường là một Đại tướng quân ở rong ruỗi trên sa trường, Cảnh vương gia tôn quý cuồng ngạo, nhưng hết lần này đến lần khác lại nghe lời thê tử, lúc nào thì hắn dễ tính như vậy? ( Huynh đã bị chinh phục a!!!!! )