Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt

Chương 6




Nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay, Amina al-Fouad bước ra ban công tầng ba nhìn xuống phố. Trời còn sáng, và theo thói quen bà quấn chiếc khăn trùm đầu che ngang mũi và miệng. Bà nhìn lướt cả con phố xem có thấy dấu hiệu gì của chiếc GM của Jamal không, nhưng chỉ có đám trẻ con hàng xóm đang ùa vào ngõ và mấy con mèo đi hoang. Bà nhắm mắt, lắng nghe tiếng ì ầm của chiếc SUV mới tinh mà ông chồng đã ngớ ngẩn mua cho Jamal, con trai họ. Cuối cùng thì bà cũng nghe được một âm thanh quen thuộc và liếc mắt chờ đợi khi một chiếc xe tải rẽ vào khu phố. Không phải nó.

Bà bật mở điện thoại và cố gọi cho con trai lần thứ hai. Không nhấc máy. Giá mà bà chịu để ý nghe những hướng dẫn của con gái, thì có phải bà đã nhắn tin được cho nó rồi không, nhưng việc đó phức tạp quá. Đã mười giờ bốn mươi phút sáng. Bà phải đi mua rau quả, mua hoa, rồi ghé cửa hàng văn phòng phẩm nữa, và chọn quà sinh nhật cho đứa cháu gái. Bữa tiệc sẽ được tổ chức lúc một giờ chiều. Bà đã nhận lời mua sô-đa, khăn ăn, biểu ngữ, và cả bóng bay nữa. Bà cố gọi cho Jamal lần nữa nhưng vẫn không thấy nhấc máy.

Trong lúc rất bực bội, bà thấy hai phụ nữ đang đi xuống phố. Họ vừa bước ra khỏi một chiếc taxi. Nếu nhanh chân có thể bà sẽ kịp bắt chiếc xe đó. Bà vơ vội chiếc xắc tay và áo trùm treo trên móc sau cửa ra vào và chạy ào xuống cầu thang.

Chiếc taxi chờ ở đó. Nó đỗ ở góc đưòng như một con thú đang thở hổn hển sau khi chạy. Người lái xe vừa ra khỏi xe để mua thuốc lá ở cửa hiệu ngay góc phố. Khi trông thấy Amina chạy về phía mình, anh ta mở toang cửa sau và mời bà vào. Bà cảm ơn anh ta và nói bà muốn tới Trung tâm Jamjoom, rồi họ khởi hành.

Rashid không hề thích bà đi taxi. Không an toàn chút nào khi ở trong ô-tô với một người đàn ông lạ mặt, nhất là người nước ngoài. Sẽ không tệ lắm nếu bà đi cùng bạn bè, nhưng đáng lẽ bà không bao giờ được phép đi taxi một mình mới phải. Và giờ thì bà lúng túng ở băng ghế sau trong khi tay tài xế nhả khói thuốc ngập trong xe và không đồng ý hạ kính cửa sổ vì không muốn hơi nóng bên ngoài ập vào. Điều hòa nhiệt độ không hoạt động tốt lắm, nên Amina mướt mát mồ hôi, và mỗi khi bà cố hạ tấm kính cửa sổ xuống chỉ một phân thôi, ngay lập tức tay tài xế lại nâng nó lên trở lại. Bà nghĩ đến việc Rashid sẽ phát hiện ra chuyện này nhưng rồi lại nghĩ ông ấy làm sao mà biết được. Bà cố liên lạc với Jamal lần nữa và lần này để lại lời nhắn: “Mẹ đang trên xe taxi đến Trung tâm Jamjoom, và tốt hơn hết là con nên đến đó trong vòng hai giờ tới hoặc mẹ sẽ nói với bố con và ông ấy sẽ lấy lại cái xe đó ngay đấy.” Rashid sẽ chẳng lấy lại chiếc xe làm gì. Ồng còn chưa bao giờ phạt gì thằng bé nữa là. Tuy nhiên, Jamal có thể muốn giúp bà tránh cơn giận của bố nên ông phát hiện bà đi taxi một mình. Hai giờ sau, bà đứng trên hè phố ngoài Trung tâm Jamjoom, dưới chân là ba chiếc túi đựng hàng khổng lồ. Bà vẫn chưa mua được sô-đa, nhưng đã mua đủ những thứ khác, còn có cả ba món quà dành cho cô cháu gái đã được bọc giấy in hoa có thắt dải ruy-băng màu vàng chang kim. Bà cũng tìm mua được rất nhiều thứ mà bà không định mua và định làm nốt những việc lặt vặt sau. Vẫn không thấy bóng dáng Jamal. Bà đã gọi điện thoại hai lần rồi và vẫn không thấy cậu con trả lời.

Thằng bé không biết điều chút nào, bà nghĩ trong khi liếc nhìn hàng xe taxi. Bà muốn bắt một chiếc cho rồi - bà đã để riêng một khoản phòng trường hợp này - nhưng Rashid sẽ có mặt ở bữa tiệc, và bà không chắc liệu ông có thấy bà bước ra khỏi taxi hay không, hoặc bà bước vào nhà với tất cả những túi hàng mua sắm này mà không đi cùng Jamal. Bà cô gọi cho đứa cháu trai. Việc này gấp lắm rồi. Bà phải có mặt ở nhà em gái trong vòng mười phút nữa, mà phải mất ba mươi phút để đến được đó. Cháu trai bà không nhấc máy. Có chuyện gì với mấy đứa thanh niên này thế nhỉ? Chúng thuộc thế hệ của điện thoại di động. Chúng sử dụng điện thoại như thể bàn tay thứ ba của mình. Nhưng cứ mỗi khi cần đến, chúng thì chúng chẳng bao giờ nhấc máy cả.

Bà thử lại hết lần này đến lần khác. Bà không định gọi cho em gái mình. Johara chắc đang bận lên vì chuẩn bị cho bữa tiệc nên sẽ nhờ ai đó xử lý vấn để này và việc sẽ lại đến tai Rashid.

Rốt cuộc, giận đến mức không thể tưởng được, Amina nhét điện thoại vào xắc tay, xách mấy chiếc túi đựng hàng lên và bước thẳng về phía dãy taxi