Vương! Xin Dừng Bước

Chương 22: Bữa tiệc đẫm máu (1)




Gió nhẹ thổi qua làm cho lòng người nguội lạnh nhưng nó không im ắng hay có bất cứ một cái gì của sự tĩnh lắng lúc về đêm.

[ Khách sạn NSA - Saidi - 08:00PM ]

Những chiếc " siêu xe " tụ tập thành đàn trước khách sạn năm sao rộn rã, ai cũng lung linh, cũng quần áo tương tất gọn gàng.

Cách đó không xa Jaguar F-Typemàu đỏ ( Khụ để biết chiếc xe nó như thế nào bạn có thể hỏi google mình cũng không biết nó như thế nào )

Chạy phía xa đến gần kiến cho không ít người phải ngước nhìn và ghen tị, đó là một chiếc xe mui trần hai chổ trên xe bước xuống một thiếu nữ 17 - 18 tuổi mặt váy dài màu tím phủ đi đôi chân của mình.

Mái tóc của cô màu nâu nhạt được kết hợp với những làn sóng tóc mềm mượt tạo cho cô thêm khí chất quyến rũ, khuôn mặt cô mị mị kiến cho người nhìn không thể rời mắt được, khi cô gái nhất đôi chân lộ ra đôi giày cao gót màu bạc tím kiến cho người nhìn thêm phần hâm mộ.

Bên cạnh ghế lái một thiếu niên tầm 20 tuổi khuôn mặt cuống hút người nhìn, một thân khí chất bất khả xâm phạm nhìn là biết không phải người dễ chọc gì.

Hai người này tất nhiên là Lãnh Tuyết Băng cùng Cres rồi. Cres vòng qua xe đi đến bên cạnh Lãnh Tuyết Băng, Lãnh Tuyết Băng rất tự nhiên vòng qua tay Cres nhưng sắc mặt tuy không có thay đổi nhưng trong lòng đang mắng ai đó.

------- Ta đây hồi tưởng lại lúc sáng ------

" Lãnh Tuyết Băng cậu không đi giày cao gót không được mà, phải đi nếu không đi chắc chắn không đẹp " Giọng Tiêu Thanh Thanh hét to hết cở vang cả căn phòng chứa trang phục.

Ai đó nghe song rất tự nhiên lấy một đôi giày thể thao : " Vày dài mà đi đôi này nó có che được mà "

" Cái gì cậu còn nói hả, cậu có biết gu thời trang của cậu có vấn đề không? không được phải đi giày cao gót " Tiêu Thanh Thanh lập tức cưng rắng lấy một đôi giày cao gót màu bạc : " này đi vô, còn có mặc bộ váy này vô "

Lãnh Tuyết Băng thở dài mặc một cái váy màu trắng mang một đ0ôi giày màu bạc lấp lánh trong cô cứ như một nữ hoàng nếu không như thế này....

Thế này là thế nào?

Đương nhiên là Lãnh Tuyết Băng vừa đi được hai bước thì đạp váy ngã lăng ra đất, hình tượng nữ thần sụp đổ. Tiêu Thanh Thanh nghe tiếng động bước vào nhìn thấy cảnh này thì trừng to mắt nhìn ai đó ngang nhiên đứng dậy.

Tiêu Thanh Thanh nuốt nước miếng cái ực nhìn bộ váy và đô giày của mình.

...... 5 phút sau ......

Một tiếng hét kiến gà bay chó sủa.

Một cô gái đang ngồi ôm một cái váy trắng bị rách làm đôi và đôi giày cao gót khóc rống lên : " Trời ơi! tiền ơi tiền, bộ trang phục độc nhất vô nhị của tôi .....aaaaa nhà tư bản cậu đền lại cho tớ nhanh .... không biết đâu "

Ai đó làm lơ cầm ly trà thưởng thức ..... sau đó còn liên tục gật đầu khen trà hôm nay ngon hơn mọi ngày.

---------------------- Kết thúc hồi tưởng -----------------------

Cres nhìn gương mặt biểu cảm của người bên cạnh thì cười khổ, hắn như thế nào lại không biết người bạn thân này của hắn nghĩ cái gì chứ.

Nhớ cách đây một năm hắn vì bắt ai đó mang giày cao gót mà phải nằm viện mấy tháng liền không giám trưng bộ mặt yêu nghiệt ra cho người khác nhìn thì không khỏi đau đầu, tưởng tượng hôm nay mà như hôm đó bảo đảm hắn không toàn mạng cho xem.

Vì thế Cres đánh liếu nhỏ giọng nói : " Cậu chỉ cần dùng sức thân thẩn dồn vào tay tớ, thả nhẹ bước chân thì sẽ không sao nữa rồi "

Lãnh Tuyết Băng nghe vậy thì gật đầu bắt đầu làm theo những lời Cres hướng dẫn đúng là bước chân nhẹ hơn rồi cô bắt đầu tưởng tượng dưới chân là một đôi giày thể thao thoải mái nên căng thẳng trong lòng giảm bớt đi.

Cres thấy cô ổn định tinh thần lập tức thẳng lưng đi về phía trước, Lãnh Tuyết Băng đang quàng tay Cres nên cũng như vậy mà đi theo.

Nơi đây có rất nhiều người đi đến, già có mà trẻ cũng có, là một bửa tiệc của giới thượng lưu đương nhiên ai cũng muốn mình nổi bật.

Nhưng mà đối với Lãnh Tuyết Băng cô không cần có bất cứ một hành động nào cũng gây sự chú ý lạ thường, đặc biệt là những bước đi cùng với khí chất vương giả kiến nhiều người phải than thầm trong lòng.

Tất nhiên cũng có kẻ không vừa mắt rồi. Cres và Lãnh Tuyết Băng vừa vào đại sảnh thì có một đám người bước tới. Đó là một trung niên nam tử bên cạnh chắc là ái nữ của ông ta, cô ta cũng rất xinh đẹp nhưng lại kiến cho Lãnh Tuyết Băng không thoải mái.

Ông ta có lẽ là người trong chính phủ - Đương Phương Cẩn Hiên còn bên cạnh là ái nữ được ông ta sủng ái nhất Đông Phương Mỹ Lệ.

Cô ta nổi tiếng xinh đẹp động lòng người, tuổi nhỏ nhưng làm nên không ít thành quả, lúc trước nhiều người cứ nghĩ cô ta là người của Neverowk nhưng cô chắc chắn rằng người của Neverowk không ai ti tiện như cô ta.

Còn dám tự nhận mình là người của Neverowk nữa chứ, Lãnh Tuyết Băng cong môi cười lạnh nhỏ giọng : " Cô ta tự nhận mình là người của Neverowk chúng ta đó "

Cres nghe vậy nhìn theo hướng của Lãnh Tuyết Băng nhìn, khóe môi cũng câu lên nụ cười khinh miệt : " Những người ở Neverowk thì cầu làm người bình thường cô ta là người bình thường lại tự nhận mình là người ở Neverowk, chính phủ ngày càng ngu ngốc rồi "

" Cô ta đang bắn mị lực về phía cậu đó, tự xử lý đi, tôi ra ban công đợi cậu " Nói rồi Lãnh Tuyết Băng lách người đi.

Cô cũng không muốn cùng một loại người ngu ngốc như thế ở chung một chổ thật sự rất không ....

Lãnh Tuyết Băng tiện tay lấy một ly rượu vang sau đó nhẹ nhàng thả bước chân lách khỏi nơi đông người đứng ra ban công nhìn buổi đêm lạnh.

Cô không khỏi thở dài nhìn cảnh xa xôi kia bỗng có một giọng nam trầm thêm vài phần cợt nhã vang lên : " Thật không ngờ gặp cô ở đây "