Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 42




Tư Mã Nhuệ không nói gì, đôi mắt y nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai như mơ hồ nghe thấy tiếng gió bên ngoài, thu ý mỗi ngày ngày càng thâm, thời tiết càng ngày càng lạnh.

“Ta không phải là kẻ đa tình, chưa bao giờ nhớ bất kỳ ai. Tình nghĩa giữa Nguyệt Kiều và ta cũng không phải nhất thời, còn nguyên nhân mấy ngày trước ta ở bên cạnh nàng là vì ta biết nàng ấy luôn quý trọng đôi chân hơn cả sinh mệnh. Nếu bây giờ đi đến đó, hai người bọn ta cũng chỉ ngơ ngác nhìn nhau mà không nói gì. Đi cũng chỉ làm cho Nguyệt Kiều đau lòng hơn, thôi thì không đi vẫn là tốt nhất.”

Mộ Dung Phong cảm thấy rất kỳ quái. “Ngài tuy còn trẻ tuổi, nhưng nếu dựa vào luật pháp của vương triều Đại Hưng mà nói thì ngài cũng đã lớn, vậy thì làm sao lại không có trải qua tình yêu? Nếu không có tình yêu thì làm sao ngài lại có thể ở cùng Nguyệt Kiều cô nương nhiều năm như vậy?”

Tư Mã Nhuệ cười, “Ta là người vô tình, cũng không phải kẻ sống vì tình (E: nói trước bước không qua đó Nhuệ ca ;]]), Nguyệt Kiều là nữ nhân duy nhất mà ta nhận thức, cũng là người duy nhất là nàng đã gặp. Tình yêu? Đối với người trong hoàng cung này mà nói thì đó thật sự là thứ rất hiếm lạ, không phải cầu là có thể được.

Hôm nay nàng cũng nghe ta và tổ mẫu nhắc đến Hồng Ngọc, phi tử của Tư Mã Cường rồi phải không. Nhiều năm trước, Hồng Ngọc và Đại ca của ta Tư Mã Triết cũng có thể nói là tình đầu ý cùng, nhưng lại sau một cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân liền bỏ rơi Đại ca của ta, đồng ý gả cho người khác, để như hôm nay nàng thấy, Hồng Ngọc trở thành ái phi của Tư Mã Cường. Bây giờ nhìn thấy Đại tỷ của nàng với Tư Mã Triết luôn tương kính như tân, ra vẻ ân ái, nhưng thật ra trong đó chỉ là sự lạnh giá, thậm chí còn không bằng bằng hữu với nhau. Đối với ta điều đó quả thật không thú vị.”

Mộ Dung Phong im lặng không nói gì, Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng thay nàng kéo chăn lại cho nàng, nhẹ giọng nói, “Được rồi, chúng ta không nói về vấn đề này nữa. Hay là ta chọn một cuốn sách hay đọc cho nàng nghe?”

Mộ Dung Phong không nói nhiều, nàng vừa mới khỏe một chút sau một thời gian bị bệnh, thể lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, có thể nói chuyện nhưng nói lâu sẽ thở dốc, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt lại, để mặc cho Tư Mã Nhuệ làm chủ.

Phủ Nhị thái tử ngày thường luôn vắng lặng, chỉ có vài thái giám với nô tỳ đảm nhiệm chuyện quét dọn, Tư Mã Cường cũng không thường xuyên hồi kinh. Nhưng cho dù sau khi y hồi kinh, phủ Nhị thái tử cho dù sạch sẽ nhưng nhìn vẫn như lúc không có chủ.

Trong phủ nhiều cây nhưng ít hoa, điều này càng làm cho phủ Nhị thái tử càng thêm âm lãnh.

Thời tiết dần chuyển lạnh, Noãn Ngọc Các đã ban cho Mộ Dung Tuyết, bây giờ cho dù chịu lạnh không được thì Lưu phi cũng chỉ có thể ở trong phòng, cố gắng tìm cách sưởi ấm, điều này làm cho Tư Mã Cường cảm thấy tức giận trong lòng. Ngồi đọc sách nhưng một chữ cũng không thể đi vào đầu.

Không biết bây giờ “cống vật” của Ô Mông Quốc Nhã Lệ công chúa đang ở đâu. Lo rằng vị công chúa dị tộc này sẽ ra ngoài làm loạn nên y đã nhốt nàng, nhưng y lại lo đi đón Hồng Ngọc nên mới xảy ra khinh suất này, làm cho Nhã Lệ công chúa bỏ trốn. Nhưng dù sao Tư Mã Cường cũng đã lường trước chuyện này, dù trốn ở đâu thì Nhã Lệ công chúa vẫn còn đang ở trong cung, thủ hạ của y sẽ nhanh chóng tìm được. Với lại cho dù trước đây ở Ô Mông Quốc được nuông chiều thế nào thì Nhã Lệ cũng sẽ không quên lợi ích của Ô Mông Quốc, không quên mục đích ở vương triều Đại Hưng của bản thân.

Hồng Ngọc nhẹ nhàng bước đến, ngày hôm qua đến phủ Tứ thái tử tặng dược, sáng nay đi đến Tường Phúc Cung thỉnh an Thái hậu. Thái hậu có cảm ơn nàng, nhờ vậy nàng biết bệnh tình của Mộ Dung Phong đã tốt lên rất nhiều, ước chừng nghỉ ngơi khoảng một hai ngày là có thể khỏi hẳn.

Trong lòng Hồng Ngọc thầm thấy kỳ quái, không biết Mộ Dung Phong làm thế nào lại có thể được Thái hậu sủng ái. Nàng nhớ mang máng Mộ Dung gia có bốn tỷ muội nhưng nàng không có ấn tượng lắm với Mộ Dung Phong, chỉ nhớ đến Mộ Dung Tuyết. So với ba vị tỷ tỷ thì Mộ Dung Tuyết lại nổi trội hơn, nên khi nghe Hoàng thượng lập Mộ Dung Tuyết làm Tuyết phi nàng cũng thấy bình thường, ngược lại việc Mộ Dung Phong được sủng ái lại làm cho nàng thấy khó hiểu.“Phu quân.” Hồng Ngọc ngồi xuống bên cạnh Tư Mã Cường, nhìn gương mặt đang suy nghĩ sâu xa của trượng phu, nàng nhỏ nhẹ hỏi, “Có chuyện gì lại khiến chàng ưu phiền vậy?”

“Nàng đã gặp tổ mẫu rồi sao,” Tư Mã Cường hồi phục tinh thần, nhìn thê tử, mỉm cười hỏi.

“Phải.” Hồng Ngọc mỉm cười nói, “Thiếp còn nghe tổ mẫu nhắc đến phi tử của Tứ đệ, xem ra tổ mẫu rất thương người cháu dâu này. À, tổ mẫu có nói cho thiếp biết là Mộ Dung cô nương đã khỏe lại rất nhiều, thiếp nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa sẽ không sao.”

Tư Mã Cường gật gật đầu, “Dược liệu của Ô Mông Quốc so với của vương triều Đại Hưng chúng ta thì tốt hơn rất nhiều, về sau chúng ta có thể yêu cầu Ô Mông Quốc hàng năm tiến cống dược liệu cho hoàng cung. Điều duy nhất làm ta thất vọng là Hoàng thượng không chịu tiếp nhận Nhã Lệ công chúa, nếu có Nhã Lệ công chúa trong cung thì về sau Ô Mông Quốc sẽ càng yên ổn hơn.”

“Vậy chàng tính xử trí Nhã Lệ công chúa thế nào?” Hồng Ngọc thấy trượng phu không đề cập đến Mộ Dung Phong, cũng thông minh không nhắc đến. Nếu Tư Mã Cường thật sự thích Mộ Dung Phong thì tốt nhất là không thường xuyên đề cập đến người này, nếu không chỉ càng làm cho y nhớ nàng nhiều hơn.

Hồng Ngọc mỉm cười, nói đùa với Tư Mã Cường. “Nếu phụ hoàng đã ban cho chàng, thì chi bằng chàng hãy thu nhận đi. Hồng Ngọc gả cho phu quân nhiều năm nhưng vẫn không có con, Nhã Lệ công chúa kia có lẽ có thể sinh cho chàng nhất nam bán nữ.”

“Loại nữ tử đó dù tặng không ta cũng không muốn. Nếu muốn nạp thiếp thì cũng phải nạp loại nữ tử nhàn tĩnh thục tuệ như ái thê, vậy thì tỷ muội các nàng cũng sẽ hòa thuận.” Tư Mã Cường mỉm cười, “Huống hồ Nhã Lệ công chúa kia cũng không phải bình thường tình nguyện như nữ tử khác. Hoàng thượng càng không cần nàng thì nàng càng không bỏ qua. — À, ta đột nhiên nhớ tới chỗ mà Nhã Lệ công chúa có khả năng đến! Nàng có hứng thú với Tư Mã Nhuệ, nếu ta đoán không sai thì nơi đầu tiên nàng đến sau khi rời khỏi phủ Nhị thái tử chính là phủ Tứ thái tử, còn nếu lúc này nàng không có ở phủ Tứ thái tử thì chỉ có thể ở chỗ của Mộ Dung Tuyết, — nói cách khác, lúc này nàng nhất định đang trốn trong Noãn Ngọc Các.”

Một nụ cười hiện ra ở khóe môi của Tư Mã Cường, trong lòng y cảm thấy cao hứng, nếu y đoán không sai thì cứ mặc cho nàng hồ nháo. Cho dù nàng có chọc giận Hoàng thượng, nhưng với thân phận công chúa Ô Mông Quốc thì Hoàng thượng cũng có khả năng nể mặt nàng ba phần để tránh chiến sự lại xảy ra, nói không chừng lần này có thể làm cho Hoàng thượng khiển trách Mộ Dung Tuyết một chút.

Hồng Ngọc nhìn trượng phu đột nhiên tươi cười, cảm thấy có chút khó hiểu, “Phu quân, có chuyện làm chàng cao hứng vậy?”

“Ta suy nghĩ — mà không có gì, nàng đã gặp mẫu thân chưa?” Tư Mã Cường chuyển đề tài, “Thời tiết ngày càng lạnh, mẫu thân lại không chịu lạnh được, mà bây giờ Noãn Ngọc Các đã ban cho Mộ Dung Tuyết, không biết mẫu thân phải làm thế nào để vượt qua hàn đêm?”

Hồng Ngọc u buồn nói, “Hôm qua thiếp đã đi gặp, khí sắc của mẫu thân vẫn hoàn hảo, chăn đệm cũng đã đổi. Nhưng thiếp nghĩ nếu không vì mẫu thân là ái phi của Hoàng thượng thì chúng ta có thể đưa người đi biên quan cùng chúng ta, chỗ đó tuy xa hoàng cung nhưng vào đông có hỏa lò, cũng ấm áp như mùa xuân.”

Tư Mã Cường gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, ‘Mẫu thân không phải là người yếu đuối, nếu không sẽ không có khả năng vẫn trụ vững trong hoàng cung nay. Người nhất định không chịu tha cho Mộ Dung Tuyết, lấy mưu kế của mẫu thân, Mộ Dung Tuyết kia tuyệt không phải đối thủ của người!’

Hậu sự của Mộ Dung phu nhận được xử lý vô cùng đơn giản, thậm chí cũng không kinh động đến bất kỳ ai. Mộ Dung Thanh Lương xin không vào triều mấy ngày, đóng đại môn của Mộ Dung vương phủ, treo bài tử từ chối tiếp khách, không gặp bất kỳ ai, thậm chí cả nữ nhi cũa mình cũng không có kinh động. Mộ Dung Thanh Lương mang theo lão nô, lặng lẽ tự tay mai táng cho thê tử, y thật sự không đành lòng để thê tử phải đối mặt với những lời nghị luận của thế nhân, chỉ hy vọng thê tử của mình có thể im lặng rời đi.

Quỳ gối trước mả, Mộ Dung Thanh Lương không ngừng rơi lệ, khóc không thành tiếng. Ai nói nam nhi không rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc thật sự thương tâm sẽ không rơi, còn bây giờ với Mộ Dung Thanh Lương thì đã là quá thương tâm rồi. Hy sinh hạnh phúc của nữ nhi khác để bảo vệ cho tiểu nữ nhi mà mình yêu thương nhất, không ngờ tiểu nữ nhi lại trở thành Tuyết phi của Hoàng thượng, còn thê tử của mình vì thẹn cho Mộ Dung gia nên treo cổ tự sát.

Tự sát, là chính mình chấm dứt sinh mệnh của mình, cần rất nhiều dũng khí.

Mộ Dung Tuyết! Mộ Dung Tuyết! Sớm biết như vậy thì lúc đó sẽ không đưa Mộ Dung Phong ra làm vật thế thân cho nàng. Nếu Mộ Dung Tuyết thật sự gả cho Tư Mã Nhuệ thì với vẻ đẹp và trí tuệ của nàng, hoàn toàn có thể dễ dàng lưu được tâm của Tư Mã Nhuệ.(Juu: hoang đường, MDT mà có “trí tuệ” sao ~.~) Lúc đó cho dù có hấp dẫn Hoàng thượng đi chăng nữa thì Tư Mã Nhuệ nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng –, nhân sinh chỉ biết hối hận sau khi mọi chuyện đã xảy ra!