When We Were Young

Quyển 2 - Chương 2: Trịnh Chân, Đổng Phong và Sử Hàng Viễn (2)




Bởi vì Triều Liệp và Mộ Tây tái hợp, cái vòng nhỏ hẹp của năm người tựa hồ lại có dấu hiệu sinh động trở tại.

Kỳ nghỉ 11 ngày năm 2010.

Dưới lầu căn nhà trọ nho nhỏ, Triều Liệp xác túi lớn, Mộ Tây xách túi nhỏ, chào tạm biệt Trịnh Chân.

Nhìn áo T-shirt tình nhân, quần kaki và giày thể thao trắng của hai người, Trịnh Chân cười cười trêu nói, “Tiểu Tây, cậu thật sự là một chút tiến bộ cũng không có, ngoại trừ quần áo tình nhân mặc nhà thì là T-shirt tình nhân, cậu có thể ấu trỉ thêm chút nữa không?”

“Quần áo tình nhân mặc nhà?” Triều Liệp nhướng mày, ý vị sâu xa mà nhìn Mộ Tây, y chỉ có thể nghĩ đến bộ quần áo mặc nhà đầy trẻ con hồi năm lớp 11 kia.

Ánh mắt Mộ Tây có chút dao động, ấp úp nói, “Chính là năm lớp 11 ấy… Tớ mua năm bộ… Vốn ban đầu tớ muốn mặc bộ có hoa văn bò sữa màu trắng, cho cậu mặc bộ bò sữa màu đen… Nhưng mà Trịnh Chân cướp bộ kia của Đổng Phong, chỉ còn lại duy nhất bộ bò sữa màu đen là size lớn nhất… Tớ sợ cậu ngại bộ đó ấu trĩ cho nên mới đưa cho Đổng Phong! Tớ không muốn mặc cùng kiểu với Đổng Phong đâu!”

Triều Liệp cúi đầu ghé sát vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, “Bảo bối, cậu không cần khẩn trương như vậy, buổi tối chúng ta lại chậm rãi nói.”

Mộ Tây lập tức đỏ mặt, cúi đầu chân tay luống cuống.

Trịnh Chân bất đắc dĩ mà trở mình xem thường, Mộ Tây vẫn đơn thuần trước sau như một, Triều Liệp lại càng ngày càng trở nên phúc hắc hơn.

“Đúng rồi, tớ quên nói, Đổng Phong nói muốn đến X thị, đến lúc đó cậu ra đón cậu ấy đi.” Triều Liệp trêu chọc Mô Tây xong rồi, quay đầu lại quăng cho Trịnh Chân một quả bom thật bự.

“Tớ sao không nghe cậu ta nói gì hết vậy?” Trịnh Chân hỏi.

Mộ Tây cũng mờ mịt mà nhìn về phía Triều Liệp, “Vậy chúng ta vẫn đi ra ngoài chơi như vậy được sao? Anh không muốn gặp Đổng Phong hả?”

“Bảo bối, tình địch gặp lại sẽ đỏ mắt đó.”

Đồng tử Trịnh Chân mãnh liệt co rụt lại, khiếp sợ mà nhìn Triều Liệp. Cho nên nói, khi đó Đổng Phong là thật sự thích Mộ Tây, không phải chỉ diễn kịch thôi phải không?

“Các cậu không phải chỉ đang diễn kịch thôi sao?” Mộ Tây vẫn không hiểu được.

Triều Liệp không trả lời vấn đề của cậu, mà là ủy khuất hỏi, “Chẳng lẽ cậu muốn ở lại gặp Đổng Phong sao? Nhưng mà tớ đã sắp xếp hành trình tốt lắm rồi.”

“Tớ đâu có, tớ chỉ là thấy…”

“Không phải là được rồi. Có Trịnh Chân ở X thị, chúng ta có thể an tâm đi chơi rồi. Giờ chúng ta nên đến sân bay thôi.” Triều Liệp dắt tay Mộ Tây đón taxi, để lại một mình Trịnh Chân đứng tại chỗ tiêu hóa mớ tin tức cực lớn kia.

Đống Phong muốn tới X thị.

Mình phải đi đón Đổng Phong.

Đổng Phong và Triều Liệp là tình địch.

Đổng Phong thật sự thích Mộ Tây.

Trịnh Chân lại nghĩ tới cuộc điện thoại kia.

Cậu hỏi: Này, Đổng Phong, cậu lúc trước… Có phải cũng thích Tiểu Tây hay không…

Y đáp: … Vợ bạn không thể động vào, điều này lão tử vẫn biết!

Bỗng nhiên cảm thấy bản thân thực buồn cười. Y không phủ nhận, không phải sao? Biết và làm được là hai chuyện khác nhau, không phải sao?

Hai giờ ba mươi phút sau, di động của Trịnh Chân vang lên.

Là Đổng Phong gọi đến.

Cậu nhìn di động ở trên bàn vẫn luôn chấn động, sau đó dừng lại, sau đó lại tiếp tục chấn động.

“Alô.”

“Trịnh Chân, điện thoại của Triều Liệp sao lại tắt máy rồi? Đã hơn mười giờ rưỡi mà cậu ta còn lăn giường sao?!”

“…” Trịnh Chân không nói gì, cho dù Triều Liệp đang lăn giường cũng đừng đến hỏi cậu chứ? Cậu cũng bị Triệu Liệp đuổi ra khỏi nhà trọ của Mộ Tây mà. “Cậu chưa gọi cho Tiểu Tây sao? Triều Liệp có lăn giường cũng là lăn trên giường Tiểu Tây.”

Bên kia dừng lại một giây mới lên tiếng, “Điện thoại của Mộ Tây cũng gọi không được.”

“À, có thể bọn họ đã lên máy bay rồi.” Trịnh Chân thực bình tĩnh mà trả lời, “Tớ nhớ Mộ Tây nói 10h40 sáng nay sẽ lên máy bay mà.”

“…” Đổng Phong nhất thời hóa thân thành giáo chủ ma giáo, “Con mẹ nó! Tớ cũng đang chuẩn bị lên máy bay nè! Hai giờ là tới X thị rồi! Bọn họ đi hết rồi tớ phải làm thế nào đây?!”

“Cậu có thể lựa chọn trả vé, có lẽ còn kịp đó.” Trịnh Chân thực nghiêm túc mà ra đề nghị.

“… Trịnh Chân, cảm giác cậu đang vui sướng khi người gặp họa của tớ đây là ảo giác phải không? Hai chúng ta là bạn bè mà phải không?”

“Ồ…” Bạn bè sao? Đã từng, nhưng mà về sau, còn phải xem lại.

“2h tớ sẽ xuống máy bay, cậu tới đón tớ, thoải mái quyết định như vậy đi!”

“Cậu tự mình đón taxi đến đây đi, buổi chiều 2h30 đến 5h30 tớ có một buổi dạy kèm, không có thời gian.” Thoải mái sao? Không, tớ một chút cũng không thoải mái, cho nên cậu cũng đừng mong thoải mái.

“… Cậu xác định các cậu không phải đã thương lượng với nhau đùa giỡn tớ chứ?”

Trịnh Chân mỉm cười, “Tớ xác định. Cậu không hề nói cho tớ biết cậu muốn tới X thị, 8h20 sáng hôm nay Triều Liệp mới nói cho tớ biết cậu muốn tới, có thể chỉ có mình Triều Liệp muốn đùa giỡn cậu thôi.”

Cúp điện thoại, khóe miệng Trịnh Chân vẫn mang vẻ cười mỉa mai như cũ.

Tớ đã không muốn đi lấy lòng cậu nữa. Có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng chưa ý thức được phải không, ngay cả khi làm bạn của cậu, tớ cũng luôn là kẻ dự bị.

Đổng Phong ở đầu bên kia điện thoại phiền muộn cào cào tóc! Mẹ nó! Bộ lão tử không đáng gặp mặt như vậy sao! Một đám chạy trốn chạy trốn, không rảnh không rảnh!

Nhìn vé máy bay và chứng minh nhân dân trong tay, y dứt khoát kiên quyết mà lên máy bay. Lão tử nhất định phải đến hỏi cho rõ ràng!

Toàn bộ buổi chiều dạy kèm, Trịnh Chân đều có chút không yên lòng.

Học sinh của cậu là một nam sinh mới vừa lên lớp 12, thân hình cao lớn, bề ngoài tuấn lãng, vóc dáng 1m8, tùy tiện đứng đó cũng chính là đại biểu cho thiếu niên dương quang của thời đại. Chỉ là không thích học tập, trong nhà đã mời vài giáo viên về dạy kèm tại nhà, hiện tại đến phiên Trịnh Chân.

“Anh có tâm sự sao?” Tư thế ngồi của nam sinh thực tùy ý, có chút cảm giác bĩ bĩ.

Trịnh Chân hoàn hồn, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Chỉ là suy nghĩ khả năng của việc bạn tốt bên cạnh đều là cong, còn mình lại thẳng có bao nhiêu.” Có chút có lệ trả lời, vừa tùy tiện lại có vẻ vui đùa, nhưng mà chỉ có mối quan hệ không tồi mới có thể nói như vậy.

Nam sinh nghe đến đây liền hứng thú đặt bút trong tay xuống, hỏi “Anh được nam sinh tỏ tình sao?”

Trịnh Chân liếc cậu ta một cái, bày ra vẻ mặt bí hiểm nói, “Không, tôi đang nghĩ nếu tôi tỏ tình với một nam sinh thì tỷ lệ thành công được mấy phần.”

“…”

Nam sinh không nói gì, không biết là bị nghẹn hay là bị bất ngờ, chỉ là yên lặng nhìn Trịnh Chân, nhìn cậu ta có chút hoảng hốt lại có chút lo lắng, vì thế trong giọng nói nhịn không được mang theo một chút không kiên nhẫn, “Làm bài tập của cậu đi, nếu không đậu vào X đại cũng đừng liên lụy khiến tôi xấu hổ.”

“Nói không chừng tôi lại không muốn đậu.”

Trịnh Chân phun trào, “Thật không biết đám nhóc con các cậu bây giờ nghĩ cái gì, tư tưởng thiệt phức tạp.” Kỳ thật cậu cũng chỉ lớn hơn nam sinh ba tuổi mà thôi.

Nam sinh gật đầu, “Chủ yếu là tiếp xúc với người có tư duy rất đảo điên, đúng không, thầy giáo nhỏ?”

“…” Đây là đang trả thù mình vừa mới gọi cậu ta là nhóc con sao? Đúng không? Đúng không! Trịnh Chân xù lông, “Làm bài tập của cậu đi!”

Sau khi xù lông, Trịnh Chân vẫn không yên lòng mà gởi tin nhắn cho Đổng Phong.

[Đến thành phố chưa?]

Qua một lúc, Đổng Phong gởi tin nhắn trả lời.

[Đang ở khách sạn, tớ ngủ trước một lát, cậu tan học thì tới tìm tớ, phòng 533 khách sạn Cẩm Giang]

“Nhìn biểu tình của anh kìa, tỏ tình thất bại hả?”

Trịnh Chân thu hồi di động, khinh bỉ nhìn cậu ta một cái nói, “Vậy mà cậu cũng tin? Nhóc con quá ngây thơ rồi.”

Nam sinh thở dài, hơi có vẻ bất đắc dĩ hỏi, “Hôm nay anh có vẻ là lạ, rốt cục làm sao vậy?”

“Không có gì, bạn học hồi trung học đến đây chơi, kết quả tên Triều Liệp kia kéo Tiểu Tây chạy mất, quẳng người ta cho tôi, cậu cho chút đề nghị đi, ở X thị có cái gì chơi vui.”

Nam sinh nghĩ nghĩ rồi nói, “Vậy tôi dẫn hai người các anh đi chơi là được rồi.”

“Cậu rảnh lắm sao?”

“Thời gian bồi anh vẫn phải có.”

“…”

“…”

Sau một phút đồng hồ mắt to trừng mắt nhỏ, Trịnh Chân thỏa hiệp, “Hiện tại trẻ con nhiệt tình không dễ có a, ngày mai anh đến đón cậu nhé.” Nói xong vươn tay muốn xoa đầu nam sinh.

Nam sinh một tay bắt lấy móng vuốt của Trịnh Chân, một tay ngược lại xoa xoa đầu cậu, cười tủm tỉm mà nói, “Anh là muốn đón tôi cùng ngồi xe bus sao?”

“…”

Cho nên nói đám nhóc con gì đó, là không đáng yêu nhất! Trong lòng Trịnh Chân hung tợn mà phun trào.