Xa Hoạ Chi Hậu

Chương 6: Phiên ngoại sau tai nạn giao thông: cái mông quan trọng nhất




Từ lần trước trải qua sự kiện tai nạn giao thông, tôi đối với bệnh viện tâm vẫn tồn khúc mắc, cho nên vô số lần ở trước mặt mọi người thề: Không bao giờ bước vào bệnh viện một bước. Người già thường nói cái gì ấy nhỉ, chuyện không nên làm tuyệt, nói không thể nói hết. Tôi bởi vì nói quá vẹn toàn, cho nên bị báo ứng.

Hôm nay phải mở hội nghị thường kỳ cho nhân viên chủ quản cấp cao trở lên, Trần Duệ sáng sớm đã đi công tác, cho nên tôi phải đến chủ trì, loại tình hình ngàn năm không gặp này là cơ hội tốt dẹp bỏ hình tượng Tiểu Bạch ngày xưa của tôi, thuận tiện có thể đá đi Trần Duệ cầm giữ triều chính đã lâu, bỏ qua thì thật xin lỗi chính mình, cho nên ba ngày qua tôi vắt hết óc nghĩ kế hoạch.

Nhưng Trần Duệ đáng ghét nhất định là đã nhận ra cái gì, trải qua mây mưa đêm qua khiến cho xương sống thắt lưng của tôi mềm nhũng, mấy lần ngất xỉu. Mặc dù là như vậy, tôi còn ngàn dặn vạn dò Trần Duệ lúc đi nhất định đánh thức tôi, nào biết giáp mặt thì đáp ứng hảo hảo, xoay mặt liền làm tiểu nhân, chẳng những không gọi tôi, còn đem tôi nửa đêm dựng dậy làm tiếp, kết quả, đáng thương tám giờ hai mươi tôi mới tỉnh phải liều mạng chạy đua với hội nghị diễn ra lúc tám giờ ba mươi.

Một đường vượt mấy cái đèn đỏ, dùng tốc độ lửa đốt mông chạy đến phòng họp, lúc tôi đi thẳng đến thang máy lại bị một cái bảng cảnh báo thật to ngăn trở: Thang máy tu sửa, xin đi thang bộ.

Làm cái gì vậy, sớm không sửa, muộn không sửa cố tình hôm nay sửa, không phải rõ ràng muốn phá hư chuyện tốt của tôi chứ.

Công ty ở lầu tám, lầu tám nha, trời..ơ..i, muốn mạng người ta hả, phải biết rằng Trương Dương tôi ngày thường lên giường còn phải có người ôm, thì lúc nào đi thang bộ, người nào đui mù chọn hôm nay tu sửa thang máy, tôi mà biết được sẽ đá hắn tới Thái Bình Dương luôn.

Mắng thì mắng, cầu thang cũng phải tự mình đi.

Tôi trèo, rẽ ngoặt, tôi tiếp tục trèo, lại rẽ ngoặt, tôi còn trèo,.. Đây là lầu mấy... Nửa ngày mới trèo đến lầu sáu, khổ nha, cúi đầu chỉ để ý trèo, trèo, trèo...É, không đúng, quạ bay qua đầu, cư nhiên trèo tới lầu chín luôn rồi, đành phải xoay người đi xuống lần nữa.

Lần quay người lại này thật nguy hại, trong lúc nhất thời sao kim đầy trời, bên cái lổ tai còn truyền đến tiếng kêu ong ong, hậu quả không ăn điểm tâm là đây, vừa xoay người lại liền có cảm giác như dân tị nạn Ghi-nê chạy đến đây.

“A......”

Tôi té nhào chỗ cầu thang không ai nhìn thấy.

...

Kỳ thật té ngã là thứ yếu, mấu chốt là rơi không nhọn đúng chỗ, mông trực tiếp ngồi vào mép bậc thang bên cạnh, cái xương cụt hung hăng hôn đất cái chóc. Mọi người hay nói kim châm muối xát đau chịu không nổi, phải biết rằng mông đau so với kim châm muối xát còn hơn một bậc.

Cơn đau từ chỗ cái xương cụt chạy thẳng lên não, sau khi nháy mắt ở toàn thân chạy một vòng thì xông ra hốc mắt, rồi sau đó nhanh chóng hóa thành hai chậu nước mắt, mắt thấy sẽ lập tức tràn mi mà ra thì một gã bảo an mặt đồ đen chạy tới, vẻ mặt thân thiết: “Trương tổng? Ngài làm sao thế?”

Tôi làm sao có thể làm cho mình một lần nữa trở thành đề tài câu chuyện của người khác sau khi ăn xong chứ, vì thế chịu đựng đau đem nước mắt bức trở về, cười vui vẻ, hùng hồn nói: “Không “` có chuyện gì, tôi bị cát bay vào mắt, tôi ngồi ở đây một chút.”

Lý do sứt sẹo, trong ánh mắt nghi hoặc của bảo an, tôi còn phải bất chấp cái mông vì đau đớn đang mãnh liệt kháng nghị mà đứng lên, có lầm hay không, tư thế này lại đau gấp một trăm lần.

Hoàn hảo, bảo an rất nhanh bước đi mất, tôi vịn tường gian nan đứng lên, một tay đặt tại mông, một tay lau mồ hôi lạnh vì đau mà tuôn như suối, chết tiệt, vốn không có cái đuôi thì còn sinh ra xương cụt làm gì, một chút ích lợi cũng không có, còn không bằng dài ra thành cái đuôi cho rồi, tối thiểu có thể giúp trì cân bằng một chút.

Cứ như vậy, tôi bưng cái mông trong ánh mắt chỉ trích của mọi người bước vào văn phòng, mặc dù tôi đã dốc toàn lực chạy tới, vẫn chậm một tiếng.

“Ngại quá, đã tới chậm, tôi... Kẹt xe, đúng, kẹt xe.”

Đối mặt với một phòng đầy ánh mắt hoài nghi, tôi dõng dạc nói dối.

“Trương tổng, sắc mặt không tốt thế này, không thoải mái sao?”

“A... Không phải... Không... Không ngủ hảo.”

Lại một lần lau mồ hôi, cực lực che dấu bí bộ không khoẻ, chậm rãi ngồi lên ghế, hoàn hảo, trước kia tôi cũng từng bưng mông tham gia đại hội, nguyên nhân thì mọi người đều biết rồi đó, cho nên động tác lần này của tôi cũng không tính quá đột ngột, hiểu lầm cứ để cho bọn họ hiểu lầm tốt hơn, dù sao thanh danh của tôi đã bị Trần Duệ phá hư không còn mảnh nào, thêm lần này nữa cũng chẳng hề gì.

Vừa nghĩ đến Trần Duệ liền nhớ đến câu nói mà hắn thích nói nhất: “Anh càng ngày càng dũng mãnh phi thường đúng không?” Dũng mãnh cái búa.

Không biết ai mới dũng mãnh phi thường a, anh mất cả buổi mới có thể làm cho tôi không thể động đậy, còn bậc thang của người ta thoáng cái đã thu phục được tôi, còn cả ngày tự cho là đúng, dương dương tự đắc, chờ hắn trở về nhất định hảo hảo đả kích một chút.

Kế tiếp, trong một buổi sáng, tôi thật sâu cảm nhận được cái gì kêu là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cái ghế dựa nguyên bản coi như mềm mại giờ phút này thành ghế hùm (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau)

Ngồi cũng ngồi không tốt, dựa vào cũng dựa không được. Bởi vì mông không thể chịu, tôi chỉ có thể miễn cưỡng ngồi nghiêng, phần eo cố gắng thẳng tắp, sức nặng toàn thân đều đặt vào đùi cùng trên chân, người có bản lĩnh ngồi giống như tôi, ngồi đến xương sống thắt lưng chân đau chỉ sợ không nhiều lắm đâu.

Không nghĩ tới loại tư thế ngồi này ngược lại làm cho tôi đau khổ lớn hơn nữa, phải biết rằng loại tư thế này ở trong phòng hội nghị tiêu biểu cho thái độ cẩn thận lắng nghe, các ngành chủ quản đều biết hiện tại công ty không có lão hổ, hầu tử như tôi là lớn nhất, lại thấy tôi bày ra thái độ nghiêm túc như thế, đều sợ tự đem hỏa thiêu rớt trúng đầu mình, một đám cũng ra sức thể hiện, báo biểu, tư liệu, số liệu bị nói đến lăn qua lộn lại, vốn một giờ hội nghị thường kỳ kéo thành ba giờ, đáng thương tôi, bản mặt lẫn hai chân đều đã tê rần.

Rốt cục người cuối cùng cũng nói xong, tôi gian nan đứng lên nói: “Nếu không có chuyện gì khác, chúng ta liền...”

Hai chữ tan họp còn chưa kịp nói ra, bộ chủ nhiệm ngoại giao bên cạnh chen vào nói: “Trương tổng, công ty XX mời toàn thể công nhân chúng ta buổi chiều đi thăm vườn hoa hồng của bọn họ, Trần tổng bố trí ngài tự mình dẫn đoàn đi, xe đã chuẩn bị tốt, phải xuất phát trước hai giờ mới kịp.”

Không phải đâu, hôm nay, đi xe một giờ, lấy trạng thái hiện tại của tôi kia không phải muốn mạng người sao.

“Cái kia... Tôi không đi được không, đại diện cậu toàn quyền đi.”

“Như vậy sao được, tổng tài đối phương cũng là tự mình tiếp đãi, ngài không đi, sẽ không hợp cấp bậc lễ nghĩa.”

Tôi chỉ biết, tôi chỉ biết, tôi...... A, tôi đau a!......

Vốn trốn cũng không thoát, ngay cả cơm trưa cũng là ăn ở trên xe, tôi dẫn một đám ríu ra ríu rít chị em phụ nữ sống chết muốn đi xem hoa hồng, trên đường xóc nảy khỏi phải nói, công ty gì gì đó còn đem vườn xây đắp cao cao thấp thấp, đi vào đều là sườn núi lên xuống, trời ơi, chỉnh chết người. Dọc theo đường đi tôi đều bước bước nhỏ lộn xộn, luôn rơi lại phía sau người khác thật xa, mắt thấy bọn họ nhảy lên nhảy xuống, đùa nghịch dưới nước, còn mình chỉ có thể vô cùng dè dặt, khổ oa!

Tuy rằng bởi Trần Duệ ngược đãi nên mông tôi thường xuyên sẽ đau, nhưng đau đó không thể so với đau này, trình độ thảm thiết này hoàn toàn không đồng nhất, thật sự là không đau thì không biết, nguyên lai mông cũng là một vị trí quan trọng dẫn dắt di chuyển toàn thân, chỉ là quăng ngã một chút đã khiến cho hiện tại đứng cũng đau, ngồi cũng đau, không đi thì thôi, đi rồi càng đau, chỉ một buổi chiều đã đem tôi tra tấn đến mặt không còn chút máu.

Trở về xe, một thư ký tiến đến bên cạnh tôi lặng lẽ nói cho tôi biết: “Trương tổng nha, hôm nay ngài biểu hiện thật tốt, tổng tài phía bên kia cũng khen ngài khó lường, tài năng ở chỗ thời điểm nào cũng biểu hiện ra thần thái tự nhiên, thản nhiên tự đắc, hoàn toàn không bị người hay vật chung quanh ảnh hưởng, quả thực giống thế ngoại cao nhân.”

Tôi... Như vậy cũng có thể thành cao nhân? Thật sự là dở khóc dở cười, cao cái đầu tôi, mông tôi đau muốn chết, không có khóc rống ngay tại chỗ là đã cho các người mặt mũi, ai còn có lòng dạ thảnh thơi quản người khác.

Thật vất vả lết về đến nhà, theo thói quen, muốn đem mình lăn xuống sô pha, xoay một cái vượt trội, mông đau như nổ tung, không phải đâu, cùng Trần Duệ chơi SM cũng như vậy đau như vậy, khó có thể nào rơi không nhẹ?

Tôi thật cẩn thận leo lên giường, muốn mau chóng đem mình thôi miên để quên chuyện xui xẻo này, kết quả lăn qua lăn lại nửa ngày cũng không ngủ được, chợt hiểu ra mỗ lãnh đạo nào đó tổng kết ra cái câu ‘cái mông quyết định cái đầu’ quả thật sâu sắc, đầu nghĩ quên nhưng mông không muốn quên, quên được sao?

Một đêm này tôi ngủ thật khổ cực, mỗi lần trở mình toàn thân đều giống lọt vào đòn hiểm, cảm nhận sâu sắc như là đâm từng đao, đâm một chút còn chưa đủ, chậm rãi ở chỗ bị thương đâm đến đâm đi, làm cho người ta có cả ý nghĩ muốn chết phức.

Cho nên một đêm không ngủ, rốt cục lúc trời hửng sáng tôi hạ quyết tâm, loại tình huống này vẫn là đi bệnh viện cho đảm bảo.

” Trương Dương?” Không phải đâu, lại gặp phải bác sĩ bụng dạ độc ác rồi.

“Phải.. Tôi, anh còn nhớ rõ!”

“Có quên ai cũng quên không được cậu, cậu nha, mấy ngày rồi không thấy tới.”

“......” Nói cái gì, không có việc gì tôi đến đây đi dạo hả, vậy không phải ăn no rửng mỡ sao.

“Cậu không thoải mái chỗ nào?”

“Cái kia... Cũng không có gì, chính là... Thì... Tôi mông đau.”

“Mông đau!” Bác sĩ này tâm không phải đen bình thường, hai chữ này nâng đê-xi-ben thật cao nha, may mắn nhà xác cách khá xa, bằng không sẽ có vài cái đứng dậy chạy tán loạn.

Động tĩnh này cũng không nhỏ, một đoàn y tá đứng ở cửa chen chúc xem náo nhiệt, tất cả hai mắt lóe sao, làm ơn coi, cho dù mông đau thật buồn cười, cũng không nên dùng vẻ mặt mê trai như vậy đi.

Bác sĩ bụng dạ độc ác nhìn tôi từ trên xuống dưới nếu có chút đăm chiêu, vẻ mặt đồng tình: “Thanh niên thời nay không biết tiết chế, xem, xảy ra chuyện rồi thấy chưa, tuy rằng bác sĩ chúng tôi cũng không thể can thiệp chuyện cá nhân, nhưng các anh cũng phải kiềm chế một chút chứ,... Quên đi, cậu đi khoa hậu môn xem một chút đi.”

Đây là nói về cái gì, vì sao tôi không theo kịp thế?

Một đám mê trai ở cửa bùng nổ như cái nồi.

” Tôi biết ngay là một tiểu thụ, trên đời này nào có tiểu công nào mông bị đau.”

“Xem chừng nứt ra rồi, không biết có muốn giải phẫu hay không, tôi nhất định xin quan sát.”

” Đáng thương, nhìn bộ dáng tiều tụy của cậu ta đi, cũng không có tiểu công đi cùng, nói không chừng là bị dùng sức mạnh ép buộc đó.”

.........

Đây là thói đời gì, tôi là thụ không sai, nhưng mông tôi đau cùng cái đó không quan hệ có được hay không!

” Bác sĩ, nghĩ đi đâu vậy, tôi bị ngã cầu thang, anh không cần đoán lung tung.”Coi âm thanh ai lớn hơn ai, tôi hét vào lỗ tai anh, làm chơi ăn thật.

“... Tôi không nghĩ bậy nha... Vả lại, cho dù vừa rồi tôi nghĩ đến cậu ăn lẩu ăn đến thượng hoả táo bón cũng đừng kích động như vậy nha.”

“Anh, anh, anh..”

Tôi như thế nào vừa đến bệnh viện liền ăn tức.

“Tốt lắm, nếu bị ngã vậy đi chụp X-quang đi thôi.”

” Lại chụp X-quang!”

“Ân, nhìn dáng vẻ của cậu hư hư thực thực, coi chừng xương cụt bị gãy rồi.”

“Không phải đâu, lại gãy xương!” Tôi cũng bắt đầu hoài nghi xương cốt của tôi có phải làm bằng thủy tinh hay không.

Tôi cầm tờ đơn thoát khỏi một đám y tá còn chưa nói đủ, theo đường quen thuộc đến phòng chụp X-quang, trực ban hôm nay không phải là bác sĩ nữ không có tâm từ mẫu nọ, mà là một gã đàn ông to như gấu, khổ người một mét chín mươi trở lên, dám chắc là tập thể hình, từng cục từng cục thịt bắp trên cánh tay so với đùi tôi còn thô hơn, vẻ mặt dữ tợn, mắt lộ ra hung quang, áo blouse bị căng ra gần như không gài được nút, nhìn thôi đã làm cho người ta sợ hãi.

Hắn lấy tờ đơn trong tay tôi nhìn lướt qua rồi nhìn tôi xác định: “Xương chậu?”

” Úc... Chủ yếu là xương cụt.”

Hắn gật gật đầu không thèm nói (nhắc) lại, đi thẳng vào mở cánh cửa phòng X quang, thấy hắn đem máy móc dời qua dời lại xong xuôi, tôi mới chủ động đi tới chờ chỉ dẫn.

“Nằm.” Hắn chỉ vào giường

Tôi nghe lời nằm lên.

“Cởi.” Hắn chỉa vào quần jean trên người của tôi.

Mặc dù tôi có không cam lòng vẫn phải kéo cái quần xuống.

“Cởi.” Hắn bắt đầu nhíu.

Hết cách tôi đành phải đem quần cởi đến bắp đùi.

Nhưng rõ ràng hắn vẫn không vừa lòng, tôi đang chuẩn bị thoát tiếp, hắn nắm cái quần của tôi tuột xuống tới đầu gối.

“Phi lễ nha!” Tôi ở trong lòng điên cuồng gào thét, còn nhìn về phía cửa đang đóng chặt, lại nhìn đến nắm tay cực đại, không dám lên tiếng.

Bác sĩ kia lui ra phía sau từng bước nhìn nhìn, lại tiến lên đem sơ mi của tôi kéo đến ngực, hai điểm đều bại lộ ra ngoài.

Này... Này... Này cũng quá quá đáng đi, tôi phải chụp X quang không phải chụp ảnh khiêu ***, có cần thiết phải đem tôi biến thành kiểu dáng như vầy hay không?

Nhưng ông anh kia còn không đi chụp, một tay ôm ở trước ngực một tay vuốt cằm đánh giá tôi. Để làm chi, tôi chỉ còn lại cái quần lót, anh không phải đang có ý gì với nó đấy chứ.

Quả nhiên, bàn tay to của con lông xù kia lại vươn tới định nắm lấy quần lót của tôi, tôi sợ tới mức vội vàng dùng hai tay giữ chặt, kiên định nói: “Cái này không cởi!”

Hắn quay đầu nhìn tôi, ánh mắt như là đang hỏi: “Thật sự không cởi?”

Tôi lập tức trả lời: “Thật sự không cởi!”

Ông anh nọ gật đầu, sau đó — hai bàn tay vươn lại đây...

“A.........”

Lúc này là kêu thành tiếng, nhưng sau khi kêu xong tôi mới phát hiện lý do không đầy đủ, kỳ thật người ta không làm gì tôi, hắn đưa tay không phải giật quần lót như tôi đã nghĩ, mà chỉ là nắm cái máy ở hai phía xương hông của tôi nhắm cho chính xác mà thôi.

Thấy tên to con bị tiếng kêu thảm thiết của tôi làm cho hoảng sợ, tôi ngượng ngùng giải thích: “Đau... Có điểm đau...”

Người ta vốn là không để ý tới tôi, xoay người bước đi đến bên cạnh máy chụp Xquang phòng kế bên, trên thực tế, cho đến khi cuộn phim chụp xong rồi, hắn đều không nói gì nữa, vẫn là tôi mặt dày hỏi người ta: “Kết quả như thế nào? Gãy xương?”

“Không.”

...... Đúng là người tích chữ như vàng.

Tôi vừa chạy ra phía ngoài vừa cảm khái, người như thế quá ít thấy, hiện tại mọi người nóng nảy muốn chết, có mấy người có thể tiếp thu đạo lý im lặng là vàng đâu. Mới vừa đi tới cửa, bỗng nhiên nghe được thanh âm hắn nói chuyện điện thoại truyền đến: ” Ngoan đi, em em em em em em sắp hết giờ làm rồi, anh anh anh anh anh tới đón đón đón đón em nha.. Không không không không, mặc kệ, em em em em em chờ anh...”

Ngất, gục trên mặt đất.

Đôi khi, sự thật làm cho người ta muốn hộc máu.

Không việc gì làm cho tâm lý của tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem cuộn phim đưa cho bác sĩ bụng dạ độc ác nhìn nhìn, hắn làm theo nguyên tắc hỏi vài vấn đề tiểu sử bệnh thì để cho tôi đi, ngay cả thuốc cũng kê xong, mấy chữ rồng bay phượng múa kia thật sự là nhìn không nổi, tôi thuận tay nhét vào trong túi áo.

Đi ra cửa chính bệnh viện, trời vẫn trong như thế đấy, cây cỏ vẫn xanh như thế đấy, không khí vẫn …bẩn như thế đấy... Hơn nữa mông vẫn đau như thế đấy, đúng vậy, chỉ là chụp một tấm phim, căn bản là chịu bó tay thôi!

May mắn ít nhiều gì tôi cũng xếp vào hàng lãnh đạo, quyền lợi tự cho mình vẫn phải có, vì thế tôi đi công ty nhìn một vòng thì bỏ chạy về nhà, hừ, xem ai dám cố ý nói tôi.

Sau khi về nhà mới phát hiện, tuy rằng từ sáng đến trưa chưa có làm gì, thế nhưng cái mông bị thương vẫn bị quần áo cọ xát đến sinh đau, ngày hôm qua không có để ý, nơi đó có thể còn rách cả da ấy chứ, quay vào gương nhìn nhìn, một cái dấu đỏ chót nằm chình ình trên cánh mông, nhìn qua như là bị người ta đánh một roi. Quên đi quên đi, dù sao cũng chỉ có một mình tôi, cũng không có ai khác, dứt khoát cởi truồng đi ngủ.

Ngày hôm qua một đêm không ngủ, hơn nữa vết thương này vào ban ngày không đau như vậy, tôi lại tìm một tư thế không cho mông chịu lực — nằm úp sấp — cho nên rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, ngay cả chăn cũng không có đắp.

Vừa ngủ đã ngủ như chết, Trần Duệ đã trở lại tôi cũng không biết, còn bị hắn sờ tỉnh.

Vừa mở mắt, liền thấy Trần Duệ xanh mặt đứng ở bên giường, tôi chú ý tới thấy ánh mắt hắn dừng ở chỗ bị thương trên mông mình, trong lúc nhất thời bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu chua xót, bao nhiêu bất đắc dĩ toàn bộ nảy lên trong lòng, tôi miệng rộng kêu: ” Oa... Trần Duệ nha... em... Mông đau muốn chết luôn... Oa oa oa...”

” Lúc nào? Người nào?” Thanh âm của hắn lạnh như băng, hoàn toàn không phải an ủi người.

“Ô ô...Ngay buổi sáng anh đi... Thang máy tu sửa, em không có biện pháp, đi thang lầu... Ô... Ai biết... Oa, đau a đau a...”

“Chết tiệt, “Trần Duệ phát cáu: “Em là đồ ngu ngốc, anh mới vừa đi thì xảy ra chuyện, em có đầu óc hay không hả... Tức chết anh, em cũng là đàn ông a, cũng bị chuyện này...”

Tôi bị hắn làm cho ngẩn người, nước mắt cũng quên lau, có lầm hay không, đều tăng lên đến trình độ cao, chẳng lẽ có quy định đàn ông không thể té ở cầu thang sao? Hắn làm sao bực tức lớn như vậy.

“Mấy người?”

“A...”

“Mấy người chạm qua em?”

Có phải là thần tiên hay không a, ngay cả bác sĩ khoa X-quang mới chạm qua tôi một chút cũng biết luôn a.

“... Một người.”

” Một người?” Trần Duệ bực tức lớn hơn nữa, “Em là đồ ngu chết bầm, một người cũng có thể chế trụ em, lớn như vậy có ích lợi gì, thật sự là ăn hại... Trương Dương a Trương Dương, một thằng đàn ông như em ở cầu thang bị người ta cường bạo, còn bị người ta dùng roi da đánh đến mông nát vụn, mất thể diện như vậy nha... Người ta cũng chỉ có một mình, em cũng không biết phản kháng, làm sao còn mặt mũi ở đây khóc lóc với anh...”

“Từ từ...” Như thế nào tôi nghe không rõ, là hắn thần kinh rồi, hay là tôi không tỉnh ngủ, cái gì cường bạo, cái gì roi, “Anh nói cái gì nha?”

“Em... Quả thực là đồ ngu ngốc, liếc mắt một cái không thấy em, em liền tìm việc cho anh, chờ anh điều tra ra tên kia tuyệt không tha cho hắn...”

Tôi hôn mê, hắn nói tiếng người mà sao tôi nghe không rõ, không hiểu ra sao.

Tôi trong tình huống đầu óc toàn là hồ dán không rõ ràng lắm, Trần Duệ bên kia hai ba cái đã cởi bỏ hết quần áo đề súng mà lên, đối với tôi đang trần như nhộng bị hắn dễ dàng bắn chết, phải biết rằng tôi cởi sạch chỉ là vì ngủ, thẳng không nghĩ gặp phải loại sự tình này ngay lập tức, thật thuận tiện cho tiểu tử này.

“A......” Tôi giống như càng ngày càng thích kêu thảm thiết thì phải.

Không có thứ gì đau hơn thứ này, xương cùng vốn một chút lực cũng chịu không nổi thoáng cái bị va chạm lại va chạm, đem cảm nhận sâu sắc dọc theo tuỷ sống trực tiếp chạy tới đại não, tôi bị cảm giác đau cùng kích thích đầy đủ mà mãnh liệt chỉnh đến mắt trợn trắng, thần trí dần dần mơ hồ, thời điểm lập tức sẽ tiến vào màn đen, bên tai tôi đột nhiên truyền đến tiếng Trần Duệ thì thào nói nhỏ, tôi cắn đầu lưỡi làm cho mình thanh tỉnh chút, cho dù là phải chết tôi cũng phải biết mình vì sao mà chết.

“Của anh... Đều là của anh... Ai cũng không cho... Ai cũng không được đoạt đi...”

Trời..ơ..i, hắn nói cái gì đó nha.. Sẽ không vì cái này...

Một phút trước khi hôn mê, đại não của tôi lại vô cùng tỉnh táo, rốt cục đã hiểu hết thảy chuyện này, Trần Duệ cái tên ngu nhất thiên hạ này, coi tôi tỉnh lại sẽ xé anh ra ăn!!!

Tôi hôn mê bao lâu nha, khi tỉnh lại bên ngoài trời đã tối rồi, theo trình độ đau nhức toàn thân, dám chắc cái tên chết tiệt kia ngay cả lúc tôi hôn mê cũng không có buông tha, hừ, cư nhiên đối với tôi như vậy, xem tôi ngày hôm nay đại nháo thiên cung.

Tiếng vang bên cạnh làm cho tôi xoay mặt qua, chỉ thấy Trần Duệ ở dưới đèn lật xem bệnh án, lúc này chắc là hiểu rõ chân tướng rồi chứ gì, cái gì cường bạo, quả thực muốn cười chết người, thích hoang tưởng cái đầu anh.

Lúc này, Trần Duệ cũng thấy tôi đã tỉnh, hắn đi tới ôn nhu vỗ về chơi đùa hai má của tôi: “Thực xin lỗi, anh hiểu lầm.”

Hừ, nhiêu đó tưởng xong việc, không có cửa đâu, tôi đem mặt xoay đi chỗ khác, xem tường tốt hơn so với nhìn anh.

” Làm sao em không nói sớm chứ?”

Anh cho tôi cơ hội sao?

“Yên tâm, anh sẽ không ghét bỏ em.”

Ghét bỏ? Ghét bỏ tôi cái gì? Chẳng lẽ tên chết toi này còn chưa hiểu được?

Tôi dồn sức xoay người muốn ngồi xuống, kết quả tứ chi quơ loạn, lưng cùng giường không tách khỏi được chút nào. Bản thân mình còn cảm thấy mình giống như con rùa. Trần Duệ trái lại không có chê cười tôi như lúc trước, duỗi tay qua đỡ vai của tôi giúp đỡ tôi ngồi dậy.

” Anh trước kia không biết em có bệnh này, về sau tư thế gì cũng do em chọn, làm không được em cứ nói thẳng, anh không bao giờ miễn cưỡng em nữa.”

Bất thường nha, hắn uống lộn thuốc?

Thấy vẻ mặt tôi mê muội, Trần Duệ lấy bệnh án mà bác sĩ bụng dạ độc ác viết nói với tôi: ” Đừng giấu diếm anh, anh đã thấy được.”

Hắn đem bệnh án mở ra chỉ vào mấy chữ cuối cùng cho tôi xem:

Bệnh trạng: Tay chân vô lực, tứ chi phối hợp không nhịp nhàng, thường xuyên té ngã, không tốt cho ‘vận động"”

Kết quả chẩn đoán: Tiểu não phát dục không được đầy đủ.

Hộc máu! Ngã xuống đất!

Trời.. ơ.. iiiiii, ông đúng là đổi cách chơi tui!

———-oOo———-

– Toàn văn hoàn –