Xà Quân Như Mặc

Chương 33: Nhất thủ tiểu khúc




Vừa ra khỏi trang viện, Bắc Dao Quang đã vui vẻ như chim sổ lồng, không có người nàng ghét bên cạnh nhìn cây cỏ thấy cũng xanh hơn, không khí cũng tươi mát hơn, đừng nói là có người trong lòng ở bên cạnh, tâm tình càng thêm vui vẻ, sảng khoái.

Nàng vẫn níu lấy cánh tay của Như Mặc như trước, tuy rằng chiều cao hai người chênh lệc nhau rất nhiều nên không thoải mái so với việc tự đi một mình nhưng nàng lại thích như vậy, không từ bỏ cơ hội gần gũi với Như Mặc.

Mà Như Mặc cũng không nhiều lời, từ lúc rời khỏi trang viện, hắn vẫn im lặng nhìn về nơi xa xa, thỉnh thoảng mới Bắc Dao Quang một cái, cũng không có cảm xúc gì, ánh mắt nhu hòa xen lẫn lo lắng của hắn lúc ở trong phòng nàng từ khi gặp Tư Đồ Y đã không còn nữa, nghĩ rằng ra khỏi trang viện sẽ có thay đổi, giờ mới thấy là mong ước xa vời.

Bắc Dao Quang không khỏi cảm thấy uể oải, trong lòng mắng Tư Đồ Y thêm mấy trăm lần, nhưng sau khi phát hiện Như Mặc cố ý vô tình, thấy hắn cố ý thả chậm cước bộ để nàng theo kịp, sự uể oải kia cũng biến mất, tâm tình tốt hơn liền hát một bài tình ca, không biết có phải vì giai điệu bài hát quá du dương, uyển chuyển hay là do giọng nói của Bắc Dao Quang vốn rất êm tai mà Như Mặc sau khi lẳng nghe xong lại mở miệng hỏi “ đây là ca khúc gì?”

Đối với Bắc Dao Quang đây là kết quả ngoài mong đợi, bởi vì nàng chỉ là tùy tiện không ngờ lại gây chú ý cho Như Mặc,vội vàng nói “ đây là ca khúc nổi tiếng nhất ở quê nhà của ta, tên là “Có Biết Hay Không”, ý nghĩa là có một huynh đệ trong lúc chống quân xâm lược đã yêu thương một cô gái của quốc gia này, ca khúc này là bọn họ dùng để bày tỏ tình cảm với nhau, nhưng sau cả binh sĩ lẫn cô gái kia đều vì bảo vệ đất nước của họ mà hi sinh, sau đó có người đem ca khúc này truyền bá rộng rãi. Tuy rằng ca từ cũng có được đổi mới nhưng dù sao ta vẫn thích bản cũ hơn”

Thực ra ca khúc này được sáng tác vào những năm năm mươi, kể về mối tình của một binh sĩ và một cô gái người Triều Tiên, tuy nhiên nàng không nói rõ chi tiết với hắn vì dù sao hắn cũng sẽ không biết, cho nên dùng cách dễ hiểu nhất để diễn đạt.

” Rất êm tai! Thực động lòng người!” Như Mặc biểu lộ sự yêu thích của hắn đối với ca khúc nàng, làm cho Bắc Dao Quang thêm phấn khởi “ ngươi thích nghe thì về sau mỗi ngày ta đều hát cho ngươi nghe, được không?”

Như Mặc không trả lời, nhưng ánh mắt trở nên nhu hòa đã là đáp án của hắn, Bắc Dao Quang có nằm mơ cũng không nghĩ tới một ca khúc đơn giản như vậy lại có thể đả động đến cảm xúc của Như Mặc như vậy, nhịn không được lại cười toe toét, lục thúy xà như hiểu được sự vui vẻ của nàng mà ở trên cổ tay nàng, ngẩng cao đầu, lắc lư vài cái, tựa hồ như muốn chia sẻ với nàng.

” Như Mặc, ta thiếu chút nữa đã quên, ngươi xem ta còn chưa đặt tên cho vật nhỏ này nha, ngươi nói xem nên gọi nó là gì đây?”. Tuy rằng nàng rất thích lục thúy xà nhưng đặt tên cho nó thì nàng cũng không quá quan tâm, nàng thích kêu nó là vật nhỏ hay tiểu tử linh tinh gì đó, như vì lấy cớ để nói chuyện với Như Mặc nên đây là một lý do không tồi.

“Ngươi muốn gọi nó là gì cũng được, sủng vật thì phải do chính chủ nhân của nó đặt tên cho”, Như Mặc nhìn thoáng qua lục thúy xà trên tay nàng, không quá quan tâm nói.

” Ngươi xem nó xinh đẹp như vậy, ta sợ lấy tên tục quá sẽ làm xấu nó, ta lại không nhớ nổi cái tên gì hay hay một chút, Như Mặc ngươi nói làm sao bây giờ?”

Bắc Dao Quang tận dụng tối đa cơ hội để gọi tên Như Mặc, còn hận không thể một câu kêu tên hắn tới mười tám lần, làm cho hắn quen với thanh âm của mình khi gọi tên hắn. Đây là một chiến lược nhận biết, sách tâm lý cũng có nói nếu không ngừng gọi tên một người như vậy người bị mình gọi tên kia sẽ dần dần ý thức được tầm quan trọng của mình, cảm giác như mình được tôn trọng, đồng thời hắn cũng cảm thấy người gọi tên hắn rất quan trọng, nói đơn giản thì đây là một biện pháp thôi miên trường kỳ.

” Hắc Mao!”

” Đúng vậy! Ta như thế nào không nghĩ tới đâu? Tiểu tử kia cả người xanh biếc, trong suốt đáng yêu, tên này nghe rất nhã mà lại êm tai, về sau cứ gọi nó là Hắc Mao, tên này thực chuẩn xác” (chỗ này hơi bị loạng choạng, hem hiểu sao cả người xanh biếc như trong bản convert lại để tên con rắn là tóc đen? Bất quá ta tôn trọng bản quyền,hehehe). Bắc Dao Quang gật đầu như đảo tỏi, phụ họa nói, hoàn toàn không để ý tới biểu tình của Như Mặc cùng lục thúy xà nhìn nàng, có chút cứng ngắc và xấu hổ.

Lục thúy xà bộ dáng dường như sắp ngất xỉu, nó đương nhiên là biết chủ nhân nhân loại này của nó thích Xà quân vĩ đại, nhưng nàng vỗ mông ngựa như vậy thực sự cũng hơi quá, người có chút hiểu biết về loài rắn đều biết chủng loại của nó là “tóc đen”, Xà quân đại nhân nói ra hai chữ này cũng chỉ là thuận miệng hơn nữa cũng là sự thật, cũng chỉ trả lời có lệ với nàng, không ngờ nàng lại ra sức vuốt mông ngựa như vậy, làm cho nó cảm thấy có một chủ nhân nhân loại thực sự là mất mặt.

Như Mặc cũng có chút xấu hổ, lại có chút bất đắc dĩ nhìn nhìn Bắc Dao Quang bộ dáng vẫn rất cao hứng, nghĩ đến sau này còn làm bạn cùng nàng mấy chục năm, như vậy với nàng dù sao cũng không phải chuyện lâu dài, huống chi mặc kệ hắn lãnh đạm, thờ ơ thế nào thì nàng là người có ơn với hắn, lẽ ra hắn phải chủ động lấy lòng nàng mới đúng, ngược lại còn làm cho nàng hao tổn tâm tư lấy lòng mình, mặc dù hắn không thể cho nàng tình yêu, nhưng ở bên cạnh nàng, đối xử tốt với nàng là chuyện hắn nên làm mới đúng.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt tràn đầu sùng bái và vui sướng của Bắc Dao Quang, trong lòng hắn cảm giác có lỗi càng nhiều hơn, âm thầm thở dài một hơi “ Dao Quang, về sau ngươi không cần đối với ta như vậy, thích cái gì, ghét cái gì đều có thể nói thẳng với ta. Sau này ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi”

” Như, Như Mặc? Ngươi là nói thật sao?” Bắc Dao Quang như thế nào cũng không nghĩ tới Như Mặc đột nhiên lại nói với nàng như vậy, làm cho nàng không thể tin được, nàng có thể xem đây là hứa hẹn xuất phát từ nội tâm của hắn không? Hắn nguyện ý về sau ở chung một chỗ với nàng sao? Nam nhân nói “chiếu cố” thì không phải chính là “ làm bạn cả đời” sao?

“Ta không có nói dối ngươi”, Như Mặc gật đầu nói, một câu này lại làm cho Bắc Dao Quang kinh hỉ không thôi. Như Mặc sẽ không nói dối nàng? Bắc Dao Quang rất muốn hát to lên “ cuộc sống tươi đẹp” gì gì đó, rời khỏi trang viện quả là quyết định sáng suốt, chỉ sợ do mình quá sức chờ mong nên xuất hiện ảo giác, vì thế Bắc Dao Quang dùng sức nhéo mình một cái, đau đến mức nàng méo mặt, suýt chút nữa phải la lên, lúc này mới tin là thật, không phải nàng ảo giác mà nghe lầm. “Thật tốt quá, trời đất làm chứng, Như Mặc, ngươi vĩnh viễn đừng quên những lời ngươi nói hôm nay.”