Xà Vương Hôn Tân Nương

Chương 27




Nàng cất bước khó khăn nhưng ánh mắt chuyển màu của Từ Chấn nhìn chằm chằm vào nàng, hại nàng thật sự không có dũng khí ngã xuống, nếu không nàng nghĩ hắn sẽ giết nàng!

Nàng chỉ có thể chậm rãi sải từng bước một đi về phía hắn.

Khi nàng dừng lại trước mặt hắn, hắn đứng lên vươn tay về phía nàng, không có bất kỳ báo trước dùng sức ôm chặt nàng.

“A......” Vũ Lâm kinh hô ra tiếng nhưng bị hắn ôm chặt người thanh âm căn của nàng bản phát ra không được.

Mọi người cúi đầu nói nhỏ, trong lòng hiểu được đây là động tác xà vương biểu đạt quyết tâm, đợi lát nữa nếu có người dám đề chập đến chuyện hôn sự nữa là người đó tự tìm khổ ăn!

Từ Chấn dùng tay phải ôm chặt nàng, tay trái vung về phía trước, tập trung lực chú ý của mọi người“Ngày mai bắt đầu mừng hôn lễ, Mạc Vũ Lâm sắp trở thành vương hậu của ta, các người phải biết xưng hô?”

“Bọn thần khấu kiến xà vương, xà hậu!” Quần thần quỳ lạy, cao giọng hô lên.

Vũ Lâm thấy thế lại trừng lớn mắt, nhìn mọi người lại nhìn Từ Chấn, trên mặt mất hết huyết sắc.

“Nàng chạy không thoát đâu, nàng là của ta.” Hắn vuốt ve gương mặt tái nhợt của nàng, trong mắt có chút thâm ý.

Nàng còn có thể nói gì? Nàng tựa hồ chỉ có thể ngoan ngoãn nhận số mạng của mình .

Yến hội bắt đầu rồi, âm nhạc du dương tấu khởi, các cung nữ kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp, rượu ngon món ngon không ngừng đưa đến, nghiễm nhiên là diễn thử chúc mừng hôn lễ.

Vũ Lâm bị Từ Chấn ôm vào trước ngực, ngay cả giãy dụa cũng không bởi vì nàng biết bản thân trốn không thoát .

“Ăn.” Hắn dùng từ rất đơn giản.

Vũ Lâm đã cố gắng ứng phó thức ăn trên bàn, không nghĩ đến ngọn núi nhỏ trước mắt mới hơi chút biến thấp, hắn đã giúp nàng làm một ngọn núi nhỏ khác.

“Ta ăn không vô ......” Nàng nhịn không được nói như vậy.

“Nàng nên có thêm chút thịt, ta sẽ càng thích ôm nàng” Hắn mặt không chút thay đổi, ghé vào bên tai nàng nói lời thân mật.

“Chàng!” Vũ Lâm lập tức đỏ bừng mặt, không thể tin được hắn lại ở trước mặt mọi người nói ra chuyện này.

Thấy vẻ mặt đáng yêu thẹn thùng của nàng, khóe môi hắn xuất hiện nụ cười khó được, nâng chén đút nàng uống chút rượu để khuôn mặt nàng bởi vì rượu mà đỏ hơn.

“Ta không uống.” Nàng cong môi, đẩy ra chén rượu.

Từ Chấn thoạt nhìn tâm trạng không tẽ, tiếp tục trêu chọc nàng nàng, “Không uống? Ta sẽ dùng miệng đút nàng.”

“Xin chàng đừng thế......” Ngay tại Vũ Lâm hết sức khó xử, có người xuất hiện giải vây thay nàng.

“Đại ca, ta kính các người một ly!” Từ Nhạc bưng một ly rượu đầy đi đến.

Từ Chấn hơi buông lỏng Vũ Lâm, chuyển hướng sang Từ Nhạc nói:“Đệ đã trở lại.”

“Ta đã sớm đã trở lại chẳng qua huynh quá bận, ta đến bây giờ mới có thể nhìn thấy huynh, cũng là sau khi trở về mới biết được tin tức hai người kết hôn, thật sự làm ta giật mình, bất quá vẫn chúc phúc hai người hạnh phúc!”

Từ Nhạc nâng chén về phía bọn họ, Vũ Lâm không khỏi phải nâng chén rượu theo bọn họ, trong lòng lại thầm nghĩ, không biết Từ Nhạc có tin tức gì muốn nhắn nhủ cho nàng không?

Vẻ mặt do dự của Vũ Lâm rơi vào trong mắt Từ Chấn lại biến thành một loại ý khác, hắn lấy đi chén trên tay nàng, nhìn Từ Nhạc nói:“Nàng sẽ không uống, ta uống giúp nàng.”

Từ Nhạc sửng sốt, cười nói:“Thành!”

Khi Từ Nhạc uống hết chén rượu, Từ Chấn tiếp tục uống chén thứ hai.

Lúc này Vũ Lâm phát hiện Từ Nhạc nháy mắt ra hiệu tựa hồ có chuyện muốn nói với nàng.

Nàng thật sự nhìn không ra ý của hắn, cuối cùng mới nhìn ra hắn dùng khẩu hình nói với nàng:“Nàng mau sớm về phòng, ta sẽ đến tìm nàng.”

Từ Chấn uống xong chén rượu thứ hai, Vũ Lâm cũng đã gật đầu, cực lực khôi phục bình tĩnh.

Từ Nhạc nói cùng Từ Chấn thêm mấy câu, tự nhiên cười rời đi.

Vũ Lâm trong lòng hỗn loạn, cảm thấy lo lắng chuyện sắp sửa xảy ra, nàng thật sự muốn chạy trốn cùng Từ Nhạc sao? Lỡ như thất bại hoặc bị bắt lại, Từ Chấn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha nàng!

Ngay tại nàng cúi đầu trầm tư, Từ Chấn lại uống thêm mấy chén, trong mắt có men say nhìn Vũ Lâm trong ngực nói:“Ngày mai nàng sẽ làm vương hậu của ta.”

Giọng nói trầm thấp đa tình làm cho Vũ Lâm có loại ảo giác, giống như...... giống như hắn cũng yêu nàng.

Không, làm sao có thể? Nàng vội vàng nhắc nhở chính mình, đừng tùy tiện động tâm, dù sao hắn từng bị cô giết một lần, vì vậy phải chịu khổ sở vô cùng, hắn nhất định hận nàng!

Vũ Lâm xoắn xoắn hai tay, khi nói có chút lắp bắp:“Thiếp có thể...... về phòng trước không?”

“Tại sao?” Hắn vỗ về mái tóc của nàng, “Nàng không phải muốn hít thở không khí bên ngoài sao?”

“Đầu thiếp có chút đau.” Nàng liều mình nghĩ lý do, cuối cùng nghĩ ra một lý do, “Thiếp không biết uống rượu, hiện tại đầu bắt đầu đau .”

“Thật không?” Hắn đưa tay kéo đầu nàng tựa vào vai hắn, nhẹ nhàng vỗ về, “Nói như vậy là do ta sai rồi?”

Vũ Lâm nào dám đáp phải nhưng không thể đáp không phải, đành phải yên lặng dựa vào cổ hắn hít thở.

“Mặt của nàng thật tái.” Hắn sờ sờ hai má của nàng“Cũng tốt, cho nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sẽ bắt đầu bận rộn.”

Hắn rốt cục đồng ý rồi, trong lòng Vũ Lâm cảm thấy vui mừng nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, tiếp tục giả bộ dạng không khỏe.

“Vậy...... Ta đi về trước .” Nàng nhẹ nhàng đẩy ra tay hắn.

Vũ Lâm đứng lên, mới xoay người qua lại đột nhiên bị Từ Chấn ôm ngang lấy sợ tới mức nàng hô nhỏ một tiếng .

“A!”

Mọi người đều mở to hai mắt nhìn chăm chú vào cảnh trước mắt.

Từ Chấn tự nhiên nói nhỏ bên tai nàng:“Nàng mệt rồi, ta đưa nàng trở về phòng.”

Vũ Lâm còn có thể như thế nào? Giãy dụa, kháng cự hoặc kêu to, không thể tất cả đều phải nhẫn nhịn lại.

Vì thế nàng đem mặt chôn trên vai hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Xà vương ôm xà hậu rời đi, mọi người đều đứng dậy thăm hỏi, trong lòng lại khẳng định, hôn lễ ngày mai nếu ai dám nói chữ “Không”thì chuẩn bị chờ chết đi!