Xà Yêu

Chương 30




Ai là người thông thuộc địa Hình nhà Bạch Qùy nhất?

Đáp án chính là Bạch Qùy.

Giờ phút này hắn đang cùng Thu Trường Thiên đứng trên một thân cây xem kịch vui, vị trí của bọn họ tốt, lại đủ kín đáo, có thể thấy rõ toàn bộ hành động của bọn Dương Phái, còn có mấy con chuột nhắt (ám chỉ bọn ám vệ của Dương Phái) bí mật ẩn nấp ở một nơi gần đó, Thu Trường Thiên nhắm mắt cũng có thể biết bọn chúng nấp ở nơi nào.

Nói đơn giản, nếu cho rằng Lý Thi Thi đang ở trong tình huống như lâm đại địch, bất quá ở trong mắt Thu Trường Thiên và Bạch Qùy cũng chỉ là đang diễn trò mà thôi.

Lý Thi Thi là thuộc hạ Thu Trường Thiên tín nhiệm nhất, này là đặt trong chuẩn mực của “ thuộc hạ.”

Thu Trường Thiên cho rằng một người đối tốt với một người, vậy nhất định có mục đích của hắn, vì quyền, vì thế hoặc là vì tình, chính là Lý Thi Thi đối Thu Trường Thiên cũng không có đòi hỏi, tận tâm tận lực, ngay cả với Huỳnh cũng chăm sóc rất tốt.

Lúc này rất kỳ quái, tuy rằng loại kỳ quái này Thu Trường Thiên cũng không nghi ngờ lòng trung thành của nàng, nhưng vào lúc đó hắn nhịn không được muốn xem một chút Lý Thi Thi vì hắn có thể làm ra tình huống gì.

Bạch Qùy cũng muốn xem, thế là hai người bọn hắn liền đứng ở trên cây xem cuộc vui.

Lý Thi Thi đánh lạc hướng Dương Nghiệp cùng mười lăm tên thuộc hạ rời đi, cũng đã chứng minh nàng trung thành với Thu Trường Thiên.

Bạch Qùy đã nghĩ muốn hiện thân, nhưng Thu Trường Thiên liền kéo hắn lại.

Sau đó Lý Thi Thi bị Dương Phái đánh một chưởng đến nỗi hộc máu, tiếp theo Lý Thi Thi vẫn kiên định mà thổ lộ tâm tư, Bạch Qùy cùng Thu Trường Thiên đều ngây ngẩn cả người.

Trong lúc bọn họ sửng sốt, hơn nữa cái cây bọn họ đang đứng cách sân viện khá xa, thời điểm Dương Phái rút kiếm bọn họ đã không thể cứu vãn được gì nữa.

Ngay lúc đó…

“Ầm ầm!!”

Phảng phất có cái gì đó nổ tung cùng với lực đạo mạnh mẽ khiến cho Dương Phái cùng đám hắc y nhân không thể đứng vững, mà thanh kiếm đang hướng về phía Lý Thi Thi lập tức bị hất văng ra xa.

Cho dù như vậy, lưỡi kiếm kia vẫn xẹt qua gò má của Lý Thi Thi, lưu lại một vệt máu đỏ.

Sau cơn chấn động đột ngột, đám hắc y nhân lập tức vây quanh Dương Phái, chờ bụi đất rơi xuống hết, mới từ từ hiện ra thân ảnh người đã làm nổ tung một nửa căn phòng.

Đương nhiên đó chính là Huỳnh.

Thu Trường Thiên lập tức nghĩ muốn lao ra, nhưng lúc này, Bạch Qùy lại kéo hắn lại.

Thu Trường Thiên liếc mắt nhìn Bạch Qùy một cái, không hiểu ý đồ của hắn, mà Bạch Qùy cũng không để ý đến Thu Trường Thiên, còn thật sự nghiêm túc xem vở “ kịch tình” tiếp theo.

So với trước lúc hắn rời đi Huỳnh có vẻ mập mạp hơn, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn rất nhiều, quần áo đã sớm không che được cái bụng đang nhô ra làm cho y thoạt nhìn có phần hơi ngốc.

Thu Trường Thiên nắm chặt hai tay thành quyền, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm về phía Huỳnh.

“Huỳnh!” Lý Thi Thi vội vàng gọi y. Huỳnh ôm bụng chậm rãi bước tới bên cạnh nàng “Ngươi có thấy khó chịu ở đâu không?”

Huỳnh nhíu mày, cái gì cũng không nói, y giơ tay lên lau giọt máu tươi đang tràn bên khóe miệng Lý Thi Thi.

Đương nhiên Lý Thi Thi rất cảm động, thế nhưng không còn nhiều thời gian, nàng kiên cường cố gắng di chuyển nửa người trên kiểm tra Huỳnh “Ngươi không có việc gì chứ?”

“Thi Thi có đau không?”

“Không đau, ta không sao!” Thời gian cấp bách, nàng sao có thể yếu đuối được, rõ ràng phải mau chóng nghĩ biện pháo bảo vệ Huỳnh cho tốt.

“Ha ha ha ha ha…” Dương Phái dưới sự bảo vệ của đám hắc y nhân vô sỉ cười to “Qủa nhiên, quả nhiên là như vậy!”

Lý Thi Thi vội vàng đứng chắn phía trước, đem Huỳnh bảo hộ sau người.

“Qủa nhiên là yêu nghiệt! Thời điểm Dương Nghiệp báo cáo ta còn thấy khó hiểu, không nghĩ tới lại đúng là như vậy! Ông trời cũng muốn giúp ta!”

“Huỳnh, ngươi mau đi đi”

Huỳnh ưỡn bụng nghĩ muốn đỡ Lý Thi Thi, lại bị nàng gạt ra.

“Ngươi đi mau! Ta sẽ giữ chân bọn chúng!”

Huỳnh có điểm sinh khí, nhưng từ vẻ mặt của y cũng có thể nhìn ra, y không hề nổi giận với Thi Thi.

Huỳnh nhìn người đứng phía sau đám hắc y nhân đang cười đến nổi muốn tắc thở, Huỳnh không nhớ rõ hắn là ai, lại không hiểu lời hắn nói là có ý gì.

Hắn đả thương Thi Thi, Thi Thi đánh không lại hắn, hắn cầm kiếm muốn đâm Thi Thi, Thi Thi là người, nếu bị đâm trúng sẽ chết, cho nên người kia là muốn giết chết Thi Thi.

Thi Thi rất tốt, người kia muốn giết Thi Thi, y không thể để cho tên đó làm thế được, nhưng phải xử lý sao đây?

Lời Tuyết nói còn vang lên trong đầu Huỳnh “ Ngươi muốn hoài thai hài tử, yêu khí của phách tinh quá nặng nên sẽ làm hại đến hắn, trước ta giữ giúp ngươi, không có phách tinh, yêu lực của ngươi sẽ biến mất, mọi việc phải cẩn thận “

Ngay lúc đó Huỳnh trả lời là ── “ Có Thiên, không sao hết ”

Thế nhưng hiện tại không có Thiên, Thi Thi sẽ bị giết, y không thể để Thi Thi bị giết ,không muốn Thi Thi chết, phải làm sao đây?

Huỳnh cúi đầu nhìn bụng mình “ làm thế nào đây?”

Lý Thi Thi căm thù trừng mắt nhìn Dương Phái, nghe được lời thì thầm của Huỳnh cũng không quay đầu lại “Cái gì?”

“Víu…”

Vẻ mặt của Dương Phái thay đổi, thậm chí còn theo bản năng mà rụt lùi vài bước, đám hắc y nhân mặt mũi đều xanh mét, nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt bọn chúng cũng đủ làm cho Lý Thi Thi cảm thấy kinh ngạc.

“Víu…”

Phía sau truyền đến một trận hàn khí, Lý Thi Thi tim đập mãnh liệt, cảm giác có gì đó không ổn.

Khi cảm nhận được mối nguy hiểm, lúc này chỉ có thể hành động theo bản năng.

Nàng Quay đầu lại, thân thể đã cứng ngắc, nhưng động tác quá chậm, vừa mới xoay được một nửa , Huỳnh đã vượt lên phía trước nàng.

Những người có mặt ở đây, bao gồm cả Thu Trường Thiên cùng Bạch Qùy, đều bị dọa đến nỗi chân tay mềm nhũn, có thể cả đời bọn họ chỉ một lần này được nhìn thấy trường hợp kỳ dị kia.

Con mắt tối đen của Huỳnh dần biến thành màu đỏ, màu đỏ kia từ từ lan rộng ra toàn bộ tròng mắt, giữa hốc mắt là một màu đỏ tươi, lòng trắng cứ thế biến thành màu của máu.

Vảy xà màu đen biến hóa che kín toàn thân, quần áo của Huỳnh bị xé nát rơi rụng xuống đất, sau đó lộ ra một cái đuôi rắn màu đen.

Bụng vẫn cứ nhô lên, Huỳnh chỉ có thể thẳng sống lưng, thân rắn tùy theo địa hình mà ngọ nguậy.

Cơ thể Huỳnh lúc biến hóa giống như không thuộc về mình, dường như không hẳn là xà, bộ dạng nói khủng bố không bằng nói là kinh khủng.

Bảo bối, Huỳnh phải cứu Thi Thi, cho nên phải nhẫn…

Đột nhiên Huỳnh di chuyển, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt Dương Phái, một hơi cắn vào cổ hắc y nhân đang chắn ở phía trước, xé rách cổ cùng da thịt người nọ, một dòng máu đỏ tươi bắn ra như suối, văng tung tóe lên mặt Huỳnh.

Huỳnh lại giống như không có cảm giác, phóng thẳng đuôi rắn quấn lấy thân người hắc y nhân, tiếp theo giữa không trung truyền đến một tiếng kêu rợn người “Rắc”── âm thanh xương cốt gãy nát, người nọ liền bất động.

Dương Phái bị dọa sợ tới nỗi hồn vía lên mây, sau khi Huỳnh biến hóa, ba người trưởng thành có xếp chồng lên nhau cũng không cao bằng, cái bộ dáng thấy máu tươi như thấy nước lã này, đã thực sự làm hắn sợ hãi.

Hộ vệ còn lại của Dương Phái cũng dần thối lui, thuộc hạ ẩn nấp từ một nơi nào đó đều đã xông ra.

Mặc dù Huỳnh di chuyển rất nhanh, nhưng sau khi biến lớn, cũng thực dễ dàng bị công kích, hơn nữa y không có phách tinh, thân là dã thú chỉ có thể phóng ra một chút bản năng tà ác của dã thú, số lượng hắc y nhân lại nhiều, vậy cũng đủ khiến y bị hạn chế.

Bạch Qùy hoàn toàn bị hù dọa, toàn thân cứng ngắc cùng với hai mắt đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hỗn loạn phía trước.

Ngay từ đầu Thu Trường Thiên cũng sửng sốt, tuy đã từng thấy qua bộ dáng tu la đẫm máu của Huỳnh một lần, nhưng ít nhất khi đó y còn giữ nguyên bộ dáng con người, mà lần này đã hoàn toàn hóa yêu.

“Cẩn thận!”

Nghe thấy tiếng kêu của Thi Thi, Huỳnh vung đuôi rắn hất văng ám khí đang hướng về phía mình, nhưng vừa xoay người lại là một đao chém tới.

Một lúc sau, động tác của Huỳnh càng ngày càng chậm, vảy đen trên người từ từ rút về, sắc mặt tái nhợt hiện ra rõ ràng.

Bạch Qùy còn đang sững sờ, cho dù có tỉnh táo phỏng chừng cũng không thể ngăn cản được Thu Trường Thiên.

Thu Trường Thiên thi triển khinh công lên xuống vài cái liền đến bên cạnh Huỳnh, mà thần trí của Huỳnh tựa hồ đang rối loạn, đuôi rắn đảo qua thiếu chút nữa đả thương Thu Trường Thiên.

“Huỳnh, là ta!”

Huỳnh dừng lại một chút, tiếp theo màu đỏ trong mắt rút đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khôi phục trở lại thành cặp mắt to đen láy.

Vảy rắn thối lui, đuôi rắn biến mất, chỉ còn lại đôi chân trắng mịn tựa bạch ngọc, nhưng trên bắp đùi trắng noãn còn lưu lại một vệt máu có thể làm cho lòng người kinh sợ.

Huỳnh mỉm cười nhìn Thu Trường Thiên, tiếp theo liền ngất đi.

Thu Trường Thiên vội vàng đỡ lấy Huỳnh, nên không phát hiện ra Dương Phái thừa dịp hắn không chú ý mà rút kiếp hướng sau tim hắn đâm thẳng một đường! (Tiêu: kiểu như đâm đằng sau lưng nhưng hướng thẳng vào tim nên mình cứ để là sau tim ^^)

( Shoorin: đâm lén sau lưng, quả nhiên tiểu nhân bỉ ổi * đạp chết ngươi nè * )

“Đinh!”

Một hòn đá nhỏ bay tới, dám cá chỉ cần mạnh tay hơn một chút cũng có thể đánh gãy kiếm của Dương Phái!

“ Kẻ nào!”

Bạch Qùy một thân áo trắng bay tới, vừa vặn đáp xuống trước mặt Lý Thi Thi, đem nàng bảo hộ phía sau “Dương tam công tử hảo a.”

Dương Phái chưa từng nghe nói thần y Bạch Qùy biết võ công, nhưng với công lực qua hòn đá vừa ném kia cũng đã nói rõ hết thảy.

Hắn đã mất cơ hội, hắn thất bại…

“Qùy! Ngươi mau tới!”

Bạch Qùy phất tay áo , thần thái tuyệt không giống như vừa mới cùng địch nhân giằng co “Đến đây, đến đây.”

Bạch Qùy cũng không để ý Thu Trường Thiên có bao nhiêu khẩn trương, bước chậm như rùa mà đi về phía Huỳnh, dù sao chỉ cần việc gì liên quan đến Huỳnh, Thu Trường Thiên không thể bình tâm là điều đương nhiên.

Thế nhưng Bạch Qùy mới vừa tới gần, vừa lúc nhìn thấy giữa hai chân Huỳnh chảy ra chất lỏng, sắc mặt lập tức tối đen “Nguy rồi, đứa nhỏ…”

Lý Thi Thi vẫn quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy lời nói của Bạch Qùy, đầu tiên là trừng to mắt, tiếp theo thần kinh như bị ép chặt đến cực điểm, cứ như vậy liền ngất đi.

Dương Nghiệp vừa rồi mang theo mười lăm tên hắc y nhân vào rừng lục soát đột nhiên xuất hiện trở lại “Thiếu chủ!”

Dương Phái vừa thấy bọn họ, hai mắt lập tức phóng ra một tia hy vọng có thể sống sót “Đi mau!”

Mà lúc này Thu Trường Thiên cùng Bạch Qùy ngay cả liếc mắt cũng chưa liếc đến bọn hắn một cái.

Dương Nghiệp kiểm tra thương tích của Dương Phái, Dương Phái chỉ bị thương nhẹ ngoài da, hắc y nhân hộ vệ hắn chỉ còn một người có thể miễng cưỡng đứng thẳng.

Dương Nghiệp nhìn lướt qua thấy Bạch Qùy cùng Thu Trường Thiên đang đưa lưng về phía bọn họ, trong mắt liền xuất hiện một tia sát khí.

Dương Phái vung tay tát vào mặt Dương nghiệp một cái “Mau rút lui!”

Cái gì? Dương nghiệp bị đánh tỉnh mộng, hiện tại kẻ địch đang ở trước mắt, cơ hội tốt như vậy, thiếu chủ lại muốn rút lui!

“ Bớt sàm ngôn đi! Đi mau!” đứa nhỏ của Huỳnh chỉ sợ là không giữ được, hiện tại Bạch Qùy cùng Thu Trường Thiên không có tinh thần để ý đến bọn họ, nhưng một khi lấy lại tinh thần, tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống!

Hiện tại Thu Trường Thiên cùng Bạch Qùy thực sự không rảnh xử lý bọn họ, mặc kệ cho bọn Dương Phái chạy thoát.

Thu Trường Thiên một tay ôm Huỳnh, một tay kéo Bạch Qùy “Đại nhân, chỉ cần đại nhân giúp Huỳnh không xảy ra việc gì là tốt rồi!!”

Sắc mặt Bạch Qùy vẫn còn lúng túng “Ta tự nhiên sẽ làm hết sức, không cần ngươi phải nói! Mau ôm hắn vào trong phòng dược, đứa nhỏ muốn sinh non rồi, chỉ cần hắn mạng lớn, cả hai người một lớn một nhỏ đều sẽ bình an!”

Tay của Thu Trường Thiên đang run lẩy bẩy, một phen ôm lấy Huỳnh, nhưng hai tay vẫn còn mềm nhũn nên thiếu chút nữa làm Huỳnh rơi xuống đất, Bạch Qùy vội vàng đỡ lấy, hung hăng đá Thu Trường Thiên một cước “Tỉnh táo lại chút đi!”

Tác giả ps : Muốn sinh điểu ~~~~~~~ con trai~~~~~~~~ hay con gái

~~~~~~~~

_________________________________________________________________

Tiêu : Sao lại là sinh điểu Q.Q , mà cái khoản em Huỳnh cắn mấy thằng hắc y làm ta phấn khích quá, sao bà tác giả không cho em cắn đứt luôn mấy thằng còn lại nhỉ, cả cái tên Dương Phái nữa, cho bõ gét =))))

Shoorin Yumi : Tiêu a~, cắn hết rùi lần sau lấy đâu mà cắn típ, để sống rùi từ từ hành hạ mí tình thú há há há