Xác Ấm

Chương 14




Đến khoảng đầu giờ sáng, khi tôi đang nằm ngửa ra mà không cần được nghỉ ngơi thực sự, một giấc mơ chập chờn hiện lên sau mi mắt tôi như một cuộn phim. Nhưng nó không phải là một giấc mơ mà là một kí ức, một kí ức quá rõ ràng và sống động nên không thể nào là do bộ não vô hồn của tôi tạo ra được. Thường thường thì những kí ức cóp nhặt này luôn được mở đầu bằng mùi vị của máu và các nơ ron, nhưng đêm nay thì không. Đêm nay tôi chỉ nhắm mắt lại là nó đã diễn ra, một buổi chiếu phim lúc nửa đêm.

Chúng ta bắt đầu bằng cảnh một bữa tối. Một cái bàn kim loại dài trên bày một bữa ăn đơn giản. Một bát cơm. Một bát đậu. Những miếng bánh hạt lanh hình chữ nhật.

“Tạ ơn Chúa vì các thức ăn này,” người đàn ông ngồi đầu bàn nói, tay chắp trước mặt nhưng mắt vẫn mở to “Xin hãy phù hộ cho chúng nuôi sống cơ thể của chúng con. Amen.”

Julie huých tay gã trai đang ngồi cạnh nàng. Gã khẽ bóp đùi nàng dưới bàn. Gã trai ấy là Perry Kelvin. Tôi lại đang ở trong trí não của Perry. Tôi đã ăn hết óc của gã, sự sống của gã đã bốc hơi và bị hít hết… vậy mà gã vẫn còn đây. Liệu đây có phải là kí ức hóa học không? Chỉ là một chút óc của gã vẫn còn đang được tiêu hóa đâu đó trong cơ thể tôi? Hay đây chính là gã? Vẫn cố bám víu lấy ở đâu đó, bằng cách nào đó, vì một lí do nào đó?

“Perry này,” bố của Julie nói với gã - với tôi. “Julie nói với bác là cháu đang làm việc cho ban Nông nghiệp.”

Tôi nuốt miếng cơm xuống. “Vâng ạ, thưa Tướng Grigio, cháu là…”

“Đây không phải là phòng ăn tập thể, Perry ạ, đây là bữa tối gia đình. Cứ gọi ta là bác Girgio thôi.”

“Được rồi. Vâng ạ, thưa bác.”

Quanh bàn có bốn chiếc ghế. Bố Julie ngồi ở đầu bàn, còn tôi và nàng ngồi cạnh nhau ở bên phải ông. Chiếc ghế ở đầu bên kia bàn để trống. Julie chỉ nói thế này về mẹ nàng với tôi: “Mẹ đi năm em mười hai tuổi.” Và mặc dù tôi đã nhẹ nhàng gặng hỏi, nàng chưa bao giờ nói gì thêm, ngay cả khi hai chúng tôi đang mình trần nằm cạnh nhau trên chiếc giường đơn của tôi, mệt lử nhưng hạnh phúc và yếu đuối hơn bất kì ai trên đời.

“Giờ cháu đang là người trồng cây,” tôi nói với bố nàng, “nhưng cháu nghĩ là cháu sắp được thăng chức rồi ạ. Cháu đang định nhắm đến chức quản lí thu hoạch.”

“Ra thế,” ông nói, gật gù vẻ trầm tư. “Đó cũng là một việc không đến nỗi tồi… nhưng bác không hiểu sao cháu không cùng làm với bố cháu ở ban Xây dựng. Bác dám chắc ông ấy có thể dùng thêm nhiều người trẻ để làm việc ở dãy hành lang rất quan trọng đó.”

“Bố cũng đã hỏi cháu rồi, nhưng ờ… cháu không biết, cháu chỉ nghĩ giờ cháu làm ở Xây dựng thì không hợp lắm. Cháu thích làm việc với cây cỏ.’

“Cây cỏ,” ông nhắc lại.

“Cháu chỉ cảm thấy là trong lúc này thì việc trồng trọt có điều gì đấy rất ý nghĩa. Đất đã khô cằn quá nên không thể thu hoạch được gì nhiều, nhưng thật thích khi được thấy cây xanh mọc lên từ lớp đất xám xịt đấy.”

Ông Grigio ngừng nhai, mặt vô cảm. Julie có vẻ lúng túng. “Bó có nhớ bụi cây cảnh nhỏ mình đặt trong phòng khách hồi còn ở miền Đông không?” nàng hỏi. “Trông nó như một cái cây gầy nhẳng ấy?”

“Có…” bố nàng đáp. “Thì sao?’

“Bố yêu bụi cây ấy lắm mà. Bố đừng làm ra vẻ bố không hiểu chuyện vườn tược nữa.”

“Đó là cây của mẹ con.”

“Nhưng bố mới là người yêu nó.” Nàng quay sang tôi. “Bố em thực ra giỏi thiết kế nội thất lắm đấy, anh có tin được không, nhà cũ của gia đình em được bố bài trí cứ như là phòng trưng bày ở IKEA ấy, nhưng mẹ em thì không thể chịu được - mẹ muốn tất cả phải giản dị tự nhiên cơ, vải gai và đồ gỗ tái chế...”

Mặt ông Grigio đanh lại. Julie hoặc là không nhận ra hoặc là không để ý đến.

“… vì thế để chống lại bố, mẹ mua một bụi cây xanh um, đặt nó vào một cái chậu mây to tướng và để nó vào chính giữa phòng khách toàn màu trắng bạc tinh tươm của bố.”

“Đó không phải là cái phòng khách của bố, Julie,” ông xen vào. “Theo như bố nhớ thì chúng ta đã bầu chọn từng món đồ một, và con luôn về phe bố đấy chứ.”

“Hồi ấy con mới tám tuổi chứ mấy, bố, chắc là con thích giả sống trong một cái phi thuyền. Thế đấy, mẹ em đã mua cái cây đấy và bố mẹ cãi nhau vì nó đến cả tuần - bố nói trông nó thật ‘phi lý’, còn mẹ thì bảo là cái cây phải được ở lại không thì mẹ sẽ đi…” Nàng ngừng lại một lát. Mặt bố nàng càng rúm ró hơn. “Thế rồi, ờ, thế rồi bố mẹ cứ cãi nhau như thế một thời gian dài,” nàng nói tiếp, “Nhưng vì tính mẹ em nên chẳng mấy chốc mẹ đã chuyển sang quan tâm tới một thứ khác và quên không tưới nước cho cái cây nữa. Và khi nó bắt đầu héo thì thử đoán xem ai đã nhận nuôi cái cây tội nghiệp ấy nào?”

“Bố không muốn để một bụi cây chết làm điểm nhấn cho phòng khách nhà mình. Phải có ai chăm sóc nó chứ.”

“Ngày nào bố cũng tưới nước cho nó còn gì. Bố còn bón phân và tỉa cành cho nó nữa.”

“Phải, Julie ạ, vì như thế cây mới sống được.”

“Sao bố không thể thừa nhận là bố yêu cái cây ngu ngốc ấy hả bố?” Nàng nhìn ông với vẻ kinh ngạc pha lẫn bực dọc. “Con không hiểu đấy, như thế thì có gì sai trái đâu?”

“Bởi vì như thế thật ngớ ngẩn,” ông gắt, và không khí trong phòng thay đổi hẳn. “Con có thể tưới nước và tỉa cành cho một cái cây nhưng con không thể ‘yêu’ một cái cây được.”

Julie định mở miệng nói, rồi lại ngậm miệng vào.

“Nó chỉ là một vật trang trí vô bổ. Nó cứ nằm đó khiến ta tốn bao nhiêu thời gian và công sức, và một ngày kia nó tự dưng lăn ra chết, mặc cho ta tưới bao nhiêu nước. Thật ngớ ngẩn khi dành tình cảm cho một thứ vô nghĩa và ngắn ngủi như thế.”

Im lặng kéo dài suốt mấy giây đồng hồ, Julie rời mắt khỏi cái nhìn của bố nàng và khều khều bát cơm. “Dù sao thì,” nàng lí nhí, “em cũng chỉ định nói là, bố cũng từng làm vườn đấy, Perry ạ. Nên anh cứ nói về chuyện trồng trọt với bố đi.”

“Cháu còn thích nhiều thứ khác nữa về trồng trọt ạ,” tôi nói, cố thay đổi chủ đề cho nhanh.

“Thế à?” Ông Grigio hỏi.

“Vâng, ờ… xe máy ấy ạ? Cháu đã nhặt được một chiếc BMW R 1200 và đang tìm cách biến nó thành xe chống đạn, sẵn sàng cho chiến đấu, để phòng trước.”

“Thế tức là cháu có kinh nghiệm về máy móc. Tốt lắm. Ở trong kho Vũ khí chúng ta đang thiếu thợ cơ khí đấy.”

Julie đảo mắt và xúc đậu nhồi đầy miệng.

“Cháu cũng dành rất nhiều thời gian tập bắn súng. Cháu đã xin được giao thêm nhiệm vụ ngoài giờ học và cháu đã bắn khẩu M40 khá thành thạo rồi ạ.”

“Perry này,” Julie hỏi, “sao anh không cho bố biết các kế hoạch khác của anh ấy? Ví dụ như chuyện anh luôn muốn…”

Tôi giẫm lên chân nàng. Nàng trừng mắt nhìn tôi.

“Luôn muốn làm gì cơ?” bố nàng nói.

“Cháu không…cháu cũng chưa thực sự…” Tôi uống một ngụm nước. “Thực ra cháu cũng chưa biết chắc, thưa bác. Cháu chưa biết mình muốn làm gì. Nhưng cháu dám chắc là đến khi vào trung học thì cháu sẽ quyết định được.”

Cậu định nói gì? R tự hỏi, cắt ngang câu chuyện, và tôi thấy chao đảo khi chúng tôi đổi chỗ. Perry ngước lên nhìn y - nhìn tôi - và cau mày.

“Thôi đi, thây ma, đừng làm phiền ta lúc này. Đây là lần đầu tiên ta gặp bố của Julie và mọi chuyện chẳng ổn tí nào. Ta phải tập trung.”

“Mọi chuyện ổn mà,” Julie nói với Perry. “Dạo này bố em là thế, em đã bảo với anh từ trước rồi còn gì.”

“Mi cũng nên chú ý vào,” Perry bảo tôi. “Có khi mi cũng sẽ phải gặp ông ấy đấy, và mi sẽ phải khó khăn hơn ta nhiều thì mới được ông ấy ưa.”

Julie lùa tay qua tóc Perry. “Thôi nào cưng, đừng nói về thời hiện tại nữa. Em thấy lạc lõng quá.”

Gã thở dài. “Ừ, được rồi. Dù sao dạo này cũng tốt đẹp hơn. Khi lớn lên ta đã biến thành một ngôi sao neutron[1] thật sự đấy.

[1] Neutron: Sao được hình thành từ những gì còn lại khi một ngôi sao lớn tan rã, sau các vụ nổ siêu tân tinh

Tôi xin lỗi vì đã giết cậu, Perry. Tôi không muốn làm thế, chỉ vì…

“Quên đi thây mà, ta hiểu mà. Có vẻ như đến lúc ấy thì ta cũng muốn thoát rồi.’

“Em cá là em sẽ luôn nhớ anh khi em nhớ lại những ngày này,” Julie nói vẻ tiếc nuối. “Anh đã rất tuyệt trước khi bố tóm được anh.”

“Chăm sóc cho cô ấy nhé?” Perry thì thầm với tôi. “Cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều. Hãy bảo vệ cô ấy.”

Tôi hứa.

Ông Grigio hắng giọng. “Nếu là cháu thì bác sẽ lên kế hoạch ngay từ bây giờ, Perry ạ. Với kĩ năng của cháu, cháu thực sự nên nghĩ tới việc huấn luyện với ban An ninh. Mầm xanh mọc từ đất lên thì cũng hay đấy nhưng nói cho đúng ra chúng ta không cần các thứ rau quả đó. Con người có thể sống hoàn toàn nhờ vào Carbtein suốt một năm thì các tế bào mới bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi. Việc quan trọng nhất là giữ cho chúng ta sống sót, và đó là việc chúng ta làm ở ban An ninh.”

Julie kéo tay Perry. “Thôi nào, mình có phải nghe cái này một lần nữa không?”

“Ừ thôi,” Perry nói. “Kí ức này không đáng để nhớ lại. Mình đi đâu khác vui hơn đi.”

* * *

Chúng tôi đang ngồi ở bãi biển. Không phải một bãi biển thật, được đẽo gọt nên sau bao nhiêu thiên niên kỉ bởi bàn tay lão luyện của đại dương - những bãi biển đó giờ đã chìm dưới nước cá rồi. Chúng tôi đang ngồi trên bãi biển mới ở một thành phố cảng vừa bị ngập. Những vạt cát nhỏ nằm đây đó giữa những miếng gạch lát vỉa hè vỡ. những cây đèn đường bám đầy hà nhô lên từ các ngọn sóng, có mấy cây vẫn lập lòe sáng trong ánh chiều chạng vạng, tỏa quầng sáng da cam lên mặt nước.

“Được rồi các cậu,” Julie nói, ném một cây gậy xuống nước. “Đến giờ kiểm tra rồi. Các cậu muốn làm gì với đời mình nào?”

“A, chào bác Grigio,” tôi lầm bầm trong khi ngồi cạnh Julie trên một khúc củi dạt đã từng là một cây cột điện thoại.

Nàng lờ tôi đi. “Nora, cậu trước. Và tớ không muốn nói cậu nghĩ mình sẽ làm gì, ý tớ là cậu muốn làm gì cơ.”

Nora đang ngồi trên cát trước khúc củi, nghịch mấy viên sỏi, trong ngón tay giữa và ngón đeo nhẫn chỉ còn một đốt của cô có kẹp một điếu cần sa đang bốc khói. Mắt cô có màu nâu đất, da cô màu cà phê sữa. “Chắc là làm y tá?” cô nói. “Chữa bệnh cho mọi người, cứu sống họ… có lẽ là tìm ra một thứ thuốc chữa? Tớ sẽ thích việc đó.”

“Y tá Nora,” Julie mỉm cười nói. “Nghe như tên chương trình truyền hình cho thiếu nhi ấy.”

“Sao lại là y tá?” tôi hỏi, “sao cậu không muốn làm bác sĩ luôn?”

Nora phì một tiếng. “Ờ, phải rồi, để phải học bảy năm đại học ấy à? Tớ còn không chắc là văn minh nhân loại tồn tại lâu đến thế.”

“Có chứ,” Julie nói. “Đừng nói như thế. Nhưng làm y tá cũng chẳng có gì sai cả. Y tá rất gợi cảm mà!”

Nora cười và lơ đãng nghịch nghịch một lọn tóc đen quăn tít. Cô nhìn tôi. “Sao lại là bác sĩ hả Pear? Đấy là mục tiêu của cậu à?”

Tôi lắc mạnh đầu. “Tớ đã thấy máu và nội tạng đủ cho cả một đời rồi, xin cảm ơn.”

“Thế thì cậu định làm gì?”

“Tớ thích viết lách,” tôi nói như thú nhận. “Vì thế… tớ đoán là tớ muốn thành nhà văn.”

Julie mỉm cười. Nora nghiêng đầu. “Thật ư? Mọi người có còn làm thế nữa không?”

“Cái gì? Viết lách á?”

“Ý tớ là có còn một… nền công nghiệp sách báo nữa không?”

Tôi nhún vai. “Ờ,… không. Không hẳn. Cậu nói có lý Nora ạ.”

“Tớ chỉ định…”

“Không, tớ biết, nhưng cậu nói đúng, cho dù chỉ là mơ mộng thôi thì cũng thật ngốc. Đại tá Rosso nói chỉ còn khoảng ba mươi phần trăm thành phố trên thế giới là còn hoạt động thôi, nên trừ khi đám Xác Sống đang học đọc… thì bây giờ không phải lúc để đặt chân vào ngành văn học. Chắc là tớ sẽ làm ở ban An ninh thôi.”

“Câm mồm ngay, Perry,” Julie nói, đấm vào vai tôi một cái. “Mọi người vẫn đọc sách chứ?”

“Thật à?” Nora hỏi.

“Ít nhất thì tớ có đọc. Ai cần biết là có còn nền công nghiệp gì gì không. Nếu tất cả mọi người đều quá bận xây dựng và bắn phá, không còn nghĩ đến chuyện nuôi sống tâm hồn mình nữa thì kệ xác họ. Anh cứ viết lên giấy nháp rồi đưa cho em cũng được. Em sẽ đọc.”

“Cả một cuốn sách chỉ để cho một người đọc,” Nora nhìn tôi nói. “Như thế có đáng không chứ?”

Julie trả lời thay tôi. “Ít nhất thì suy nghĩ của anh ấy cũng sẽ được bày tỏ, phải không nào? Ít nhất thì sẽ có ai đó đọc chúng. Tớ nghĩ như thế sẽ rất tuyệt. Sẽ giống như được cầm một mẩu não của anh ấy trong tay vậy.” Nàng chăm chú nhìn tôi. “Cho em một mẩu não của anh nào, Pery, em muốn nếm thử.”

“Ôi trời,” Nora phá lên cười. “Tớ có cần để các cậu lại một mình không?”

Tôi vòng tay quanh Julie và nở một nụ cười chán đời mà dạo này tôi đã thành thục. “Ôi cô bé của anh,” tôi nói và siết chặt nàng. Nàng cau mày.

“Thế cậu thì sao, Jules?” Nora hỏi. “Giấc mơ viển vông của cậu là gì?”

“Tớ muốn làm cô giáo.” Nàng hít một hơi dài. “Và họa sĩ, ca sĩ, nhà thơ. Và phi công. Và…”

Nora cười, tôi thầm đảo mắt. Nora chuyển điếu cần sang cho Julie, nàng rít một hơi ngắn rồi đưa nó cho tôi. Tôi lắc đầu, biết rõ thiệt hơn. Chúng tôi cùng nhìn ra mặt nước lấp lánh sáng, ba đứa nhóc cùng ngồi trên một khúc củi và ngắm mặt trời lặn, nhưng lại có những suy nghĩ vô cùng khác nhau.

Em sẽ làm được tất cả những việc đó, R thì thầm với Julie, và chúng tôi lại đổi chỗ. Julie ngước lên nhìn tôi, nhìn thây ma giữa những đám mây, bồng bềnh trên mặt biển như một linh hồn vô định. Nàng tặng cho tôi một nụ cười rạng rỡ, và tôi biết đó không thật là nàng, tôi biết không điều gì tôi nói ở đây có thể thoát ra khỏi ranh giới hộp sọ của tôi, nhưng tôi vẫn nói. Em sẽ trở nên cao lớn, mạnh mẽ, tuyệt vời, và em sẽ sống mãi. Em sẽ thay đổi cả thế giới.

“Cảm ơn, R” nàng nói. “Anh thật tốt. Anh nghĩ khi đến lúc thì anh có thể để tôi đi không? Anh nghĩ mình có thể nói lời từ biệt không?”

Tôi nuốt nước bọt. Tôi có phải làm thế không?

Julie nhún vai, mỉm cười đầy ngây thơ, và thì thầm, “Nhún vai.”

* * *