Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 29




Ngày nào Hoàng thượng cũng bắt ta đi theo hắn, mặc kệ làm gì đi đâu cũng mang theo ta. Hơn nữa còn dùng ánh mắt quái lạ nhìn ta, giống như là đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.

Đến lúc gần tối mới bảo ta trở về. Kỳ lạ! Rất kỳ lạ! Có phải hắn thích ta rồi không?…….. Sao có thể chứ, ta tự cười giễu cợt.

“Tiểu Đông tử, cậu có chuyện gì vui hay sao mà cười?”

“Công công, không có gì đâu ạ”.

“Nghe nói mười ngày nay cậu với Hoàng thượng như hình với bóng?”

Ta khóc không ra nước mắt, bởi vì chính ta cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

“Bây giờ có lẽ là lúc hắn tắm rồi, cậu mau hành động đi”.

“A!” Thiếu chút nữa là ta quên mất, hôm nay còn phải đi nhìn hắn tắm nữa, không, là đi kiểm tra xem trên người hắn có long châu hay không.

“Cậu quên rồi hả?”

“Chuyện quan trong như vậy sao mà tôi quên được, tôi đi ngay đây.” Nói xong xoay người bỏ chạy ra ngoài. Tuy rằng ta vào cung không lâu nhưng cũng thăm dò địa hình hoàng cung khá kĩ, ta dùng long trảo thủ bám lên tường, tới nóc nhà thì dừng lại, nhẹ nhàng mở một viên ngói ra, trong lòng thấy hồi hộp quá, ngay lập tức nhìn thấy cơ thể của hắn, ặc? Chảy nước miếng, không phải chứ, xuyên qua thời không có phải làm cho thú tính của con người tăng lên không, bây giờ ta đang làm một việc rất nguy hiểm, sao lại cứ nghĩ đến thứ gì đó không nên nghĩ là thế nào. Ài, rốt cuộc cũng nhìn thấy rồi, Hoàng thượng đang trong tắm, một tầng hơi nước bốc lên, nước thấm lên cánh tay hắn, ướt bả vai, từ từ lan ra cơ bắp…..

Hắn nhắm hai mắt lại, đáng tiếc hơi nước nhiều quá nên không thể nhìn rõ, ta thấy hắn có vẻ đang ngủ, tới gần thêm chút nữa xem sao. Ta đặt viên ngói lại vị trí cũ, đi xuống bước vào trong phòng. Nhìn thật cẩn thận, hình như trên ngực hắn có đeo một viên gì đó, ba viên ngọc to nhỏ, bên trong còn có một viên gì đó màu vàng chuyển động. Thật thần kì, kia có phải long châu mà họ nhắc tới không?

Bỗng nhiên Hoàng thượng mở mắt: “Là ai?”

Hắn nhìn đến chỗ ta, ta lập tức đi nhanh về phía trước, định mượn cái bình phong che chắn để ra ngoài, nào ngờ bên dưới là đá hoa, sáng bóng trơn nhẵn, ặc, thế là trượt chân!

Hoàng thượng lập tức tóm được ta “Ngươi là ai?” Còn giựt khăn che mặt của ta xuống, thảm rồi! Nhất định là hắn đã nhận ra ta, rồi ta nhìn hắn, phát hiện cũng không nhìn rõ lắm, như vậy có lẽ hắn cũng không nhìn rõ mặt ta, ta định tránh hắn nhưng lại càng bị hắn kéo lại gần, thấy khoảng cách gần sát ta hạ quyết tâm sử dụng tuyệt học cả đời của ta, long trảo thủ!

“A.” Hoàng thượng rên lên một tiếng nhưng tay vẫn không thả lỏng, chắc tại ta chưa dùng hết lực, làm lại “A!” Lần này hắn kêu thảm thiết, rốt cuộc cũng thả lỏng tay ra, buông thõng xuống. Bên ngoài vang lên tiếng xôn xao, ta lập tức nhảy ra khỏi Thuỷ điện, bám tường leo lên nóc nhà, nhìn bên dưới đã thấy chật ních người, làm sao bây giờ? Một bóng đen vươn tay túm lấy quần áo ta rồi bay lên.

Lướt qua binh lính bên dưới, tới phòng ngủ của công chúa thì dừng lại.