Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Chương 17: Sắp xếp




Cố Tịch chẳng còn thời gian để lo lắng Vi Đào có giận hay không, vì hôm sau cô đã lên máy bay về nhà ăn Tết.

Cố Tịch chỉ cần nghĩ rằng về nhà là có thể ăn được món ngon mà cô đã nhớ nhung bấy lâu, thì tâm trạng lại trở nên vui vẻ, nhẹ nhõm. Còn bố mẹ nữa, khi thấy cô thì câu đầu tiên nhất định sẽ là “Lại gầy rồi”. Cố Tịch không kìm được cười thầm, cho dù cô luôn giữ cân nặng ở mức khỏe mạnh, nhưng trong mắt họ thì lúc nào cũng thấy cô bị đói, bị gầy mà xót xa, đó chính là tình yêu của bố mẹ, ấm áp, yên lòng.

Ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ, Cố Tịch đã đặt chân lên mảnh đất quê hương. Vừa ra khỏi sân bay cảm giác thân thuộc bao bọc khiến cô thấy khóe mắt ươn ướt, cô đã về! Giọng nói quê hương quen thuộc, những nơi thân thuộc, còn nhớ năm nào cô vừa đến W để học đại học, các bạn trong phòng đều nói rằng, vừa nhìn dáng vẻ đã biết cô là người phương Nam. Lúc đó cô không hiểu lắm, cảm thấy ngoại hình mình bình thường, cũng y như những người khác, nhưng bây giờ nhìn những người ở đây, quả nhiên vừa trông thấy đã nhận ra khác với người phương Bắc. Cố Tịch cười, trong lòng rất tự hào, tự hào vì mình là người thành phố N.

Cố Tịch gọi taxi về thẳng nhà.

Cô móc chìa khóa ra mở cửa nhà, thấy mẹ đứng trong phòng khách đang bưng hoa quả. Nghe thấy tiếng cửa mở, bà quay lại, nhìn thấy Cố Tịch, trong tích tắc nụ cười nở bừng trên gương mặt. Cố Tịch đóng cửa, đặt hành lý xuống gần tường, rồi dang tay, ngọt ngào gọi, “Mẹ!”.

Mẹ cô cười tiến lại, ôm chặt con gái. Cố Tịch ôm chặt mẹ, mẹ mới gầy đi, tựa đầu lên vai mẹ, thấy mềm lòng quá. Ông Cố từ thư phòng đi ra, thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau thì khóe môi nở nụ cười hiếm có, “Về rồi à”. Cố Tịch nhìn nụ cười không thay đổi của bố, mọi thứ như nhòe đi trước mặt, “Bố”. Bố cô lại già hơn, mái tóc hoa râm đã bạc đi nhiều, lưng cũng không còn thẳng mà đã hơi gù.

Mẹ buông cô ra, xót xa vuốt má cô, “Lại gầy rồi”. Cố Tịch thấy chua xót, “Mẹ, mẹ cũng gầy hơn”. Mẹ mỉm cười lắc đầu, “Ngày nào mẹ cũng ăn chơi cả, dì lớn của con nói mẹ mập ra”. Cố Tịch thay giày, ông Cố bước tới xách hành lý vào trong, Cố Tịch vội giành, “Bố, để con tự làm”. Ông vỗ vỗ tay cô, “Về nhà rồi, con cứ nghỉ ngơi đi”. Đó chính là bố mẹ, cho dù bên ngoài bạn mạnh mẽ chín chắn đến mấy, thì khi về bên họ, bạn mãi vẫn chỉ là đứa trẻ cần được chăm sóc. Cố Tịch đành nghe lời buông tay, nhìn bố xách đồ vào phòng.

Cố Tịch rửa mặt, thay quần áo ra ngoài, mẹ cô đã bưng một bát cháo vừng thơm phức ra, Cố Tịch vừa ngửi thấy thì cơn đói tự động dâng trào, quá tuyệt! Cô đến ngồi xuống bên bàn ăn, “Món mẹ làm vẫn là thơm nhất”. Lúc nhỏ Cố Tịch thích nhất những món ngọt, cháo vừng, cháo đậu phộng, cháo hồ đào đều là những món yêu thích của cô. Nhà họ có một cái máy xay nhỏ, mỗi lần Cố Tịch đòi ăn là bà Cố lại nhẫn nại xay đồ làm cho cô ăn. Chỉ cần thấy cô ăn một cách thỏa mãn là nụ cười của bà Cố lại rạng rỡ vô cùng.

Cố Tịch vừa ăn vừa nhìn mẹ ngồi cạnh. Cảm giác được về nhà thật tuyệt, không cần nói nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi là có thể cảm nhận được hơi ấm gia đình.

Ăn xong, Cố Tịch dọn rửa sạch rồi vào phòng lấy đặc sản ra. Bà Cố thấy cô xách một túi to thì cau mày hỏi, “Nhiều thế, một mình con sao xách về được?”. Cố Tịch cười, “Con gái mẹ giỏi lắm mà”.

Bà Cố thu dọn đồ xong giục Cố Tịch vào phòng chơi, bà biết con gái thích lên mạng. Còn Cố Tịch lại không vào mà ngồi xem ti vi với bố, vừa xem vừa nói những tâm sự của mình. Thời gian ở nhà vốn ngắn ngủi, đương nhiên phải cố gắng ở cạnh bố mẹ, chỉ cần nghĩ đến việc bản thân thường xuyên xa nhà là trong lòng lại thấy hổ thẹn.

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm sau Cố Tịch theo mẹ đi mua đồ. Khi những người trong tiểu khu thấy hai mẹ con khoác tay nhau bước ra, đều khen Cố Tịch càng lớn càng xinh đẹp. Những ông chú bà dì đó đã nhìn cô lớn lên từng ngày, Cố Tịch ngọt ngào chào hỏi họ, bà Cố trên đường đi đã kể cho cô nghe tình hình gần đây của từng nhà.

Buổi chiều, mấy bà dì của Cố Tịch nghe bà Cố nói cô đã về nhà thì đều đòi đến chơi. Bà Cố rủ họ chơi mạt chược, các dì đưa đám em họ của cô đến cùng. Còn những người bạn chơi bài thường ngày của bà Cố nghe nói thế cũng đòi đến, nhà họ Cố thế là náo nhiệt vô cùng. Kết quả, người lớn thì bày hai bàn mạt chược trong phòng khách, đám trẻ thì chui vào phòng Cố Tịch chơi. Có một cậu em họ đang học đại học tính tình khá trầm thì chơi cờ với ông Cố ở thư phòng.

Cố Tịch đang kể chuyện vui cho các em nghe thì bỗng thấy bên ngoài gọi mình, vội vàng đi ra. Cô ra phòng khách, bất ngờ trông thấy dì Vương, đồng nghiệp của mẹ, cũng chính là mẹ Tiết Khải đang bước vào nhà, cô ngẩn ra nửa giây rồi lễ phép chào hỏi.

Dì Vương cười tươi, gật gù, “Tiểu Tịch hả, đúng là càng lớn càng đẹp, nếu gặp trên đường chắc dì không dám nhận”. Cố Tịch bước đến, cười bẽn lẽn. Nụ cười chưa được mười giây thì đã giật mình trước bóng người xuất hiện sau lưng dì Vương, Tiết Khải?! Tiết Khải bước vào nhìn cô, cười tủm tỉm sau đó gật đầu chào bà Cố, “Chào dì Cố ạ”. Bà Cố vội vẫy tay, “Vào đi”.

Cố Tịch ngơ ngẩn nhìn mẹ con Tiết Khải vào nhà, rồi mới nhận ra ánh mắt những người lớn đều có ý cười đặc biệt, cô đã hiểu! Nhất định là mẹ cố tình gọi mẹ con Tiết Khải tới.

Bà Cố giới thiệu Tiết Khải với họ hàng và bạn bè trong nhà, còn cố ý khen ngợi, Tiết Khải chỉ mỉm cười chào mọi người. Bà Cố còn dẫn Tiết Khải đến thư phòng, giới thiệu với ông Cố, “Đây chính là Tiết Khải”. Ông Cố chăm chú quan sát một lúc mới gật gù, trông rõ là đẹp trai, giỏi giang.

Bà Cố kéo dì Vương xuống bàn mạt chược, sau đó nói với Cố Tịch, “Tiểu Tịch, đừng đứng ngẩn ra đó, mau tiếp đãi người ta đi”. Cố Tịch đành dẫn Tiết Khải vào phòng khách, “Mời anh ngồi”, rồi đỏ mặt nhìn Tiết Khải, không hiểu lắm, anh bị mẹ dẫn đến đây, lẽ nào không thấy ngại? Nhưng thấy vẻ mặt anh ung dung tự nhiên, không có gì lạ thường.

©STENT: www.luv-ebook

Tiết Khải ngồi xuống rồi cười nói, “Nhà cô vui thật”. Cố Tịch đỏ mặt gật đầu, “Nhà tôi họ hàng nhiều”. Cô pha ly trà bưng đến chỗ anh, ngồi trên sô pha nhìn Tiết Khải, không biết phải nói gì.

Tiết Khải hớp một hụm trà rồi nhìn cô cười nói, “Người đông thì vui mà, nhà tôi lại quá lạnh lẽo”. Cố Tịch đành mỉm cười gật đầu. Các em họ thấy Cố Tịch ra ngoài mãi không vào thì ngồi trong phòng gọi, “Chị ơi, chị”. Cố Tịch ngượng ngùng cười với Tiết Khải, “Là em họ của tôi”. Tiết Khải nhướng mày, “Họ gọi cô làm gì thế?”. Cố Tịch nhíu mày vẻ bẽn lẽn, mấp máy môi khẽ nói, “Lúc nãy tôi đang kể chuyện cho chúng nghe”. Nói cứ như chị lớn đang dỗ đám em nhỏ vậy. Tiết Khải sáng mắt, “Cô không ngại khi có thêm một thính giả lớn tuổi chứ?”. Cố Tịch nhìn vẻ mặt hào hứng của anh thì đành gật đầu.

Tiết Khải theo Cố Tịch vào phòng, thấy mấy người trẻ tuổi, nhỏ nhất cũng khoảng mười tám. Mọi người nhìn Tiết Khải, đều cười và nháy mắt với Cố Tịch, “Ồ ồ”. Nhất định họ đã nhầm lẫn, cô vội khoát tay, “Đây là con trai đồng nghiệp mẹ chị, đừng nghĩ bậy”. Một cậu em họ không nhịn được cười, “Chị à, là chị nghĩ đó”. Mọi người đều cười ồ lên, Cố Tịch ngại ngùng nhìn Tiết Khải, anh chỉ mỉm cười, “Chào mọi người, anh là Tiết Khải”. Cả bọn vội đồng thanh, “Chào anh Tiết”, nghiễm nhiên xem Tiết Khải là bạn trai Cố Tịch. Cô toát mồ hôi trán, còn muốn giải thích nữa thì mọi người đã giục cô mau kể chuyện.

Cố Tịch đành tiếp tục. Chuyện cô kể thực ra đều từ những câu chuyện ma hay trộm bảo vật đọc được trên mạng, bình thường cô thích nhất là những câu chuyện kinh dị, cảm thấy đặc biệt kích thích. Khi cô thêm mắm giặm muối kể lại, các em họ đều nghe rất chăm chú, mở to mắt nhìn, cô em họ nhát gan thậm chí còn trốn sau lưng cậu em họ, tỏ vẻ kinh hãi. Tiết Khải ngồi vòng ngoài yên lặng nhìn biểu cảm phong phú trên mặt Cố Tịch, nghe cô dần dần dùng mỗi chi tiết kỳ ảo để hướng sự chú ý của mọi người vào đó, vẻ mặt rất trầm tĩnh.

Khi cô kể đến chi tiết rùng rợn, kẻ nhát gan thì hét lên, kẻ to gan hơn thì căng thẳng toàn thân. Cô thấy vẻ mặt phong phú của mọi người thì thầm vui sướng, giọng kể chậm lại, cố ý mô phỏng tình tiết truyện, tỏ vẻ mặt kinh hoàng. Mọi người nín thở chờ cô tiếp tục, Cố Tịch bỗng bịt miệng kêu lên, mọi người giật mình hét toáng, cô từ từ đặt tay xuống, chậm rãi kể kết cục kinh khủng của câu chuyện. Mọi người hít một hơi, cô em họ “oái” một tiếng nhoài vào lòng cậu em họ. Cố Tịch đập tay một cái, cười và đứng lên, “Hết rồi”.

Mọi người vẫn đang chìm đắm trong kết thúc bất ngờ của câu chuyện, vội vàng đòi kể nữa, Cố Tịch khẽ cười, “Sợ thế mà còn muốn nghe à?”. Cô thấy Tiết Khải chỉ cười tủm tỉm không nói gì, cho dù khi tình tiết đạt đến cao trào kinh dị, gương mặt anh cũng luôn điềm tĩnh, như thế những âm thanh đáng sợ ấy căn bản không lọt được vào tai anh.

Cậu em họ gật đầu, “Nghe nữa, nghe nữa, kể chuyện trộm mộ đi chị”. Cố Tịch nhìn Tiết Khải, anh nhất định sẽ cảm thấy nhàm chán, loại truyện thế này có lẽ chỉ dỗ được con nít. Bất ngờ là anh cũng gật đầu, Cố Tịch nhìn anh, từ từ thu ánh mắt lại rồi bắt đầu câu chuyện tiếp theo.

Buổi chiều đó, Cố Tịch kể đến mấy câu chuyện, Tiết Khải cũng lặng lẽ ngồi nghe cô kể.

Ăn tối xong, các dì lần lượt đưa con về. Cố Tịch vào nhà bếp rửa bát, mẹ và các đồng nghiệp tiếp tục khai chiến, Tiết Khải lại ngồi trò chuyện với bố trong phòng khách. Cố Tịch nghe tiếng ồn trong phòng, khóe môi mỉm cười, bố mẹ bình thường cũng ít khi chơi đùa, có lẽ thấy cô về nên vui quá mới gọi nhiều người đến như vậy.

Rửa bát xong đi ra, Cố Tịch đang do dự không biết làm gì thì bà Cố trong phòng kế bên đã gọi, “Tiểu Tịch, ăn no xong phải tản bộ, con với Tiết Khải xuống dưới dạo mát đi”. Cố Tịch khẽ cười trong bụng, ý đồ của mẹ quá rõ rồi. Dì Vương cũng phụ họa, “Tiết Khải, gần đây có công viên phong cảnh rất đẹp”. Cố Tịch ngượng ngùng nhìn anh, anh đã gật đầu chào bố và đứng lên, tiến đến chỗ cô.

Cố Tịch đan ngón tay vào nhau, cười khan, “Mẹ, con… con buổi tối còn có việc”. Bà Cố phản đối, “Mẹ biết, con phải lên mạng, về rồi thì lên. Con gái ngồi máy tính lâu không tốt, da rất dễ khô”. Mấy bà bạn của mẹ cũng phụ họa theo, Cố Tịch chỉ thấy máu dồn lên mặt, mặt và tai đều nóng bừng.

Tiết Khải như nhận ra sự lúng túng của cô, mỉm cười nói, “Tôi cũng muốn đi dạo, phiền cô nhé”. Cố Tịch nhìn vẻ mặt ôn hòa của anh thì sự lúng túng dần biến mất. Cô và Tiết Khải ra khỏi nhà trong ánh mắt chăm chú nhìn theo của mọi người.

Vào thang máy, Cố Tịch sờ mũi, ngượng ngùng nói với Tiết Khải, “Xin lỗi anh, chắc anh thấy kỳ cục lắm phải không?”. Tuy anh luôn mỉm cười nhưng bị trưởng bối xếp đặt như vậy, người bình thường đều sẽ thấy không thoải mái.

Tiết Khải cười nhìn cô, khẽ lắc đầu, “Rất tốt”. Rất tốt? Là chỉ cuộc náo nhiệt trong kia? Hay ý chỉ có cô bầu bạn? Cố Tịch không đoán ra, chỉ có thể cười. Cảm giác Tiết Khải mang lại cho cô lúc nào cũng nhẹ nhàng, ấm áp như nước, nhưng lại khiến người ta thoải mái.

Ra khỏi tòa nhà, Cố Tịch đưa anh chầm chậm tiến về công viên. Phía sau tiểu khu nhà họ Cố là một công viên, thường người dân trong tiểu khu cơm nước xong đều dạo bộ ở đây. Cố Tịch và Tiết Khải sánh vai nhau, muốn tìm gì đó để nói chuyện nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tiết Khải lên tiếng trước, “Nhà cô ở chỗ tiện lợi quá”.

“Vâng, nên bố mẹ tôi không bao giờ muốn dọn đi. Họ nói khi già rồi cũng sẽ ở đây”. Cố Tịch nhìn mặt hồ gần đó, cười tủm tỉm.

“Vậy tại sao cô không ở lại cạnh họ?”. Tiết Khải quay sang nhìn cô, biết tình cảm cảu cô với bố mẹ rất sâu đậm. Nhưng xa nhà như vậy thì khó lưỡng toàn được.

Cố Tịch mỉm cười, “Vì bố mẹ hi vọng tôi bay cao hơn. Họ thường nói không mong trói tôi bên cạnh, chỉ cần tôi xông pha được thì cứ cố gắng ra ngoài mà xông pha”. Bố mẹ cô là những ông bố bà mẹ bình thường nhất, bố cô là xưởng phó của một phân xưởng, mẹ cô là ủy viên trong trường mẫu giáo. Từ khi cô quyết định học ở nơi khác, bố mẹ đã cổ vũ, cảm thấy như vậy mới rèn luyện được tính độc lập cho cô. Nên từ học hành đến công việc, cô đã sống độc lập, xa bố mẹ gần mười năm rồi.

Có lúc nghe tiếng bố mẹ cô cũng xót thương, đau buồn vì không thể ở cạnh họ. Nhưng họ luôn an ủi, bây giờ giao thông rất thuận tiện, họ cũng đã nghỉ hưu, chỉ cần muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể về thăm. Hơn nữa họ cũng không giống những người già nghỉ hưu suốt ngày ở nhà, mà thường xuyên đi du lịch khắp nơi. Ông Cố thường nói rằng vì muốn bù đắp cho thời trai trẻ không đi chơi nhiều với bà Cố, bây giờ đã có thời gian nên quyết định du ngoạn sơn thủy cùng vợ.

Cố Tịch kể lại, khóe môi dần dần nhướng lên, rất ngưỡng mộ bố mẹ, cả đời nương tựa lẫn nhau, yêu thương nhau. Trong lòng cô, đó chính là tình yêu cô hằng khao khát.

Tiết Khải nhìn gương mặt dịu dàng của cô, gật đầu tán đồng, “Bố mẹ cô thật phóng khoáng”.

Cố Tịch gật gù, nhìn xa xa. Bố mẹ cho cô tự do để cô có thể thả sức bay nhảy. Cô quay sang, “Còn anh? Họ có muốn anh quay về?”.

Tiết Khải gật đầu, “Mẹ tôi luôn mong tôi về, còn bố thì khá hơn”. Cố Tịch im lặng, đợi anh nói tiếp. Anh đưa mắt nhìn ra xa, giọng bình thản, “Ở đây rất tốt, nhưng không tốt cho sự phát triển, chỉ thích hợp để dưỡng lão thôi”. Cố Tịch nhìn theo ánh mắt anh, bên hồ có mấy người già đang đứng hoặc ngồi, khung cảnh rất bình lặng. Mãi rồi Tiết Khải mới nói tiếp, “Có lẽ khi tôi già cũng sẽ trở về”. Cố Tịch thấy lòng rung động, quay sang nhìn anh, gương mặt nho nhã càng trở lên tuấn tú trong màn đêm, đôi mắt sáng toát ra vẻ u buồn, rồi từ từ tan biến trong gió lạnh.

Buổi hoàng hôn đó, Cố Tịch cùng Tiết Khải đi không biết bao nhiêu vòng quanh hồ, từng vòng từng vòng. Hai người trong không khí mát lành, dần dần trở nên tri kỷ.