Xích Ái Sát Thủ

Chương 104: Cạm bẫy




Không có quá nhiều lý do khiến điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, có lẽ Feston không sao, trước khi mất đi bình tĩnh thì Phong Triển Nặc đã tự nhủ thầm như vậy, nhưng cái cảm giác này vẫn cứ ám ảnh trong đầu, tựa như một dấu hiệu nào đó, cái loại cảm giác này không chỉ một lần cứu hắn khi sắp gặp phải nguy hiểm.

Nhưng lần này không phải chỉ có một mình hắn, hắn không thể nghe theo bản năng để rời đi, hắn tin tưởng Feston sẽ không dễ dàng gặp chuyện bất trắc như vậy, hắn phải tin tưởng điều này.

Đi ra một hướng khác trong gara, nơi đó có tiếng súng, có tiếng bước chân, theo âm thanh dần dần tiếp cận, Phong Triển Nặc vẫn cầm chặt khẩu súng, bóng đèn chân không trên đỉnh làm cho khuôn mặt trở nên trắng bệch, hắn giống một cái hồn ma đột nhiên xuất hiện trước mặt sát thủ.

Đối phương thấy hắn, “Mày….” Còn chưa dứt lời thì đã bị tiếng súng chấm dứt, phốc phốc hai tiếng, khẩu Colt có gắn ống hãm thanh lại được rút về.

“Tao đến đây không phải để ôn chuyện” Cúi đầu, thi thể dưới chân mở to mắt, hắn lại bước ngang qua, tìm mục tiêu kế tiếp.

Hắn không biết đối thủ có mấy người, nếu nhiều người thì một mình Feston có lẽ sẽ đối phó rất gian nan, theo hiện trường thì người mà Feston sắp xếp vẫn chưa xuất hiện, đây là sai lầm của FBI hay là đối phương ra tay quá sớm, hoặc là có người phá rối kế hoạch của Feston, những điều này vẫn chưa thể xác định được.

“Là mày gây trở ngại cho bọn tao.” Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông có ánh mắt mà Phong Triển Nặc rất quen thuộc nhưng trong mắt lại không tồn tại bất cứ cảm xúc gì.

“Là tao.” Nâng tay, viên đạn bắn về phía đối phương, người nọ nhanh nhẹn tránh né, đối thủ cũng khá lắm, Phong Triển Nặc cũng không hy vọng xa vời rằng nhất kích tất trúng, hơn nữa người này thoạt nhìn cũng không phải nhân vật đơn giản.

Vài bóng người lần lượt xuất hiện, khi sát thủ gặp sát thủ thì sẽ xảy ra chuyện gì, so về tốc độ, so về chuẩn xác, so về sự tàn nhẫn, về khả năng chiến đấu, Phong Triển Nặc đảo mắt một vòng, vọt người ra phía sau một chiếc xe, một loạt đạn bắn ra, chiếc xe trước mặt bị lấp đầy vết đạn.

Đối phương chưa hẳn là người mà hắn quen biết, có lẽ là người trong tổ chức, có lẽ không phải, đối với Phong Triển Nặc mà nói thì chẳng có gì khác nhau, hắn chú ý phương hướng của kẻ địch thông qua tiếng súng vang vọng trong tầng hầm, hắn tính toán, nơi này có ít nhất năm người, không biết ở chỗ của Feston có bao nhiêu người. fynnz.wordpress.com

Ẩn nấp, tìm cơ hội, bắn, khi nổ súng thì hắn mới nhớ đến đã lâu rồi mình không giết người, khóe miệng nhếch lên một đường cong, nụ cười lạnh lùng vô tình cùng với viên đạn thu gặt mạng người.

Hắn xem nơi này như một cuộc đi săn, tất cả bọn họ đều trở thành con mồi của hắn, hắn phải giải quyết bọn họ rồi mau chóng tìm Feston.

Bóng đen giống như hồn ma, trở thành đối thủ của U Linh không phải là một chuyện đáng giá cao hứng, đối phương vẫn chưa biết người mà bọn họ đang đối mặt là ai.

Động tác nhanh như chớp lại không có một chút dư thừa, không chỉ dùng súng, tay và chân của hắn đều là vũ khí, Phong Triển Nặc cũng có kinh nghiệm chuyên nghiệp trong việc bẻ gãy cổ đối phương.

Răng rắc, không phải là tiếng lên đạn, mà là tiếng đứt đoạn của cần cổ, đến khi buông tay ra thì đối phương như một cái bình bị bẻ cổ.

Đám sát thủ kia đều thấy rõ thực lực của hắn, sau vài lần mạo hiểm, một sát thủ có kinh nghiệm nhất trong những người đó rốt cục phát hiện, “Mày cũng là người trong nghề, vì sao?”

Vì sao lại cản trở bọn họ? “Chẳng lẽ phải giúp đỡ nhau? Đừng nói chuyện nực cười như thế.” Đùng, lại một phát súng, thêm một người ngã xuống, câu trả lời của Phong Triển Nặc là phong cách của một kẻ sát nhân.

Bọn họ cũng không chú ý đồng tâm hiệp lực, nếu ở trong này đối phó với hắn thì mục tiêu chân chính có thể sẽ bị người khác nhanh chân hơn chiếm đoạt, “Rút lui–”

“Đến không thưa, đi cũng không chào.” Ngắm, bắn, tất cả quá trình không vượt quá một giây, máu tươi bắn ra.

Không thể địch nổi thì chỉ có thể rút lui, chỉ còn lại hai người chia ra hai hướng để bỏ chạy, đứng ngay tại chỗ, Phong Triển Nặc giơ lên cổ tay, duỗi thẳng cánh tay để nhắm ngay mục tiêu, từ trái đến phải, một, hai, cổ tay vẽ thành một đường cong, súng vang lên, thân thể ngã xuống.

Thay đổi băng đạn, hắn tiếp tục bấm số của Feston nhưng máy của đối phương lại mất tín hiệu, đám sát thủ ở trước mặt không phải là tất cả, nhưng số còn lại ở đâu, vì sao không thể gọi được Feston, linh cảm về điềm xấu càng thêm rõ ràng, ánh mắt lạnh lẽo, hắn bỗng nhiên nhìn thấy có xe tiếp cận.

Mấy chiếc SUV màu đen chạy về phía hắn, lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai, bao vây xung quanh hắn.

Hắn lạnh lùng nhìn, mỗi một chiếc xe có ít nhất mấy chục người bước xuống, tính ra có thể hơn cả trăm người, được trang bị vũ khí hạng nặng, cầm súng trong tay, tiếng bước chân được phóng đại dưới tầng hầm, giống như một cơn sóng triều màu đen, trong chớp mắt hắn đã bị bao vây.

“Ian Noy, anh đã bị bắt với tội danh là nghi can giết người, anh có thể giữ im lặng, nhưng những lời anh nói sẽ trở thành chứng cớ trước tòa.”

“Đây là cạm bẫy?” Phong Triển Nặc nhìn chằm chằm vào đám người cũng không xa lạ đối với hắn, có rất nhiều người mà hắn đã quen mặt, “Huy động hơn cả trăm người chỉ vì một mình tôi, tôi thật sự nên cảm thấy vinh hạnh.” Ánh mắt giống như nhũ băng, chỉa thẳng vào người ở trước mặt.

Vừa rồi người lên tiếng trong đội đặc nhiệm ST ở đây chính là Derek, “Anh là tội phạm truy nã, là kẻ bị tình nghi đã ám sát phó cục trưởng Tumble, hiện tại lại thêm năm mạng người, anh còn gì để nói?”

Dưới đất có năm thi thể, bọn họ đều bị hắn giết, viên đạn ở trên người bọn họ cùng loại với băng đạn trong súng của hắn, máu vẫn chảy lai láng dưới đất, nơi này là hiện trường án mạng, Phong Triển Nặc ngẩng đầu nhìn camera ở phía trên, “Không cần phải nói, mấy người đã có đầy đủ chứng cứ.”

“Buông súng xuống!” Derek ở nơi này, Jonathan cũng đang ở đây, vẻ mặt phức tạp, Phong Triển Nặc nhớ đến lời nói của Feston, nếu cần thì Feston sẽ triệu tập thành viên đội đặc nhiệm ST, hiện tại bọn họ quả nhiên đã đến.

Trái tim tựa hồ bị cái gì đó bóp nghẹn, hắn hít sâu một hơi, vẻ ngoài vẫn trấn tỉnh như cũ, “Feston đâu, hắn ở đâu?”

Nơi này không riêng gì đội đặc nhiệm ST mà còn có đội trọng án, câu hỏi của Phong Triển Nặc khiến rất nhiều người cảm thấy nghi ngờ, Derek cầm súng, cười một cách kỳ lạ, “Sếp đương nhiên ở nơi an toàn, đây đều là do anh ấy thu xếp, anh ấy là Caesar của chúng tôi mà.”

Trong nháy mắt mạch máu như bị nghịch chuyển, đầu ngón tay đã sớm mất đi cảm giác lại bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, loại lãnh lẽo này lan tràn từ đầu ngón tay đến toàn thân, “ Lặp lại một lần nữa.”

Hắn nghe thấy chính mình mở miệng, giọng nói tựa hồ rất xa xôi.

Không có thịnh nộ, cũng không có lãnh lẽo, Derek chỉ nhìn thấy một màu tối tăm trong mắt của sát thủ, sự âm u đó là vô biên vô hạn, giống như muốn cắn nuốt muốn hủy diệt cái gì đó thì mới cam lòng, điều này càng làm cho người ta bất an hơn cả sát ý.

Xung quanh im lặng đến mức khiến người ta cảm thấy ngạt thở, Derek cố gắng lấy bình tĩnh, nhắc lại một lần nữa, “Đây đều là do sếp thu xếp, kế hoạch rất chu đáo, chỉ có như vậy mới có thể bắt được anh, đồng thời chúng tôi cũng có thể có chứng cớ để khởi tố tội danh giết người của anh, lần này anh trốn không thoát đâu, U Linh.” fynnz810

Bên tai chỉ còn nghe được tiếng tim đập của mình, càng lúc càng nhanh, Phong Triển Nặc giơ súng lên, “Lặp lại một lần nữa.” Hắn mỉm cười.

Màu xanh biển trong đôi mắt dần dần bị bóng tối che khuất.

Derek nhất thời không thể mở miệng, khi hắn trầm mặc thì những người khác cũng phát hiện có một chút bất thường, Jonathan há miệng thở dốc, hắn không ngờ sự việc lại chuyển biến thành cục diện này, hắn biết rõ mối quan hệ của U Linh và Feston, hắn là người biết rõ nhất tình hình hiện tại nguy hiểm đến mức nào, “Là sếp báo cho Derek sao….”

Trong mắt của hắn có một chút cảm xúc giống như thương hại, hiện tại Phong Triển Nặc rất muốn đấm vỡ mặt của hắn, “Câm miệng của cậu lại! Gọi Feston ra đây gặp tôi!”

“Chúng tôi sẽ không nổ súng, nhưng anh phải buông vũ khí xuống, chúng tôi khuyên anh tốt nhất nên làm như vậy!”

Có vài người nhận thấy giữa Feston và tên sát thủ này có tồn tại mối quan hệ hữu nghị, vì vậy các thành viên của đội đặc nhiệm ST không ai dám ra tay trước, huống chi chỉ cần U Linh còn cầm vũ khí thì sẽ không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng người của đội trọng án lại không biết điều này.

Đội trưởng Mai Garret bắt máy, khuôn mặt nghiêm nghị, “Dạ, em đã hiểu.”

“Cục trưởng ra lệnh, bắn!” Hắn hạ lệnh nổ súng.

“Đợi đã – dừng tay!” Jonathan muốn ngăn cản nhưng đã muộn, tiếng súng vang lên, khi viên đạn bắn xuyên người thì Phong Triển Nặc lại không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có một loại cảm giác tê dại đang truyền đến trái tim, trái tim không ngừng co rút, mỗi một lần đều mang đến cảm giác đau đớn đến chết lặng, hắn muốn cười lạnh nhưng cuối cùng khóe miệng chỉ hơi giật giật.

Thân thể giống như có ý chí của chính mình, nhanh nhẹn xoay một vòng, tránh đi chỗ yếu hại, đè lại vết thương đang mất máu, ẩn nấp ra sau một chiếc xe, động tác nhanh nhẹn linh hoạt làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, tất cả phát súng bắn ra sau đó đều thất bại, dưới mặt đất lấp kín một loạt đạn.

“Hắn bị thương, mau tìm bắt hắn!” Mai Garret chỉ huy lính của mình, mấy chục người đuổi theo, phía sau xe không có một bóng người mà chỉ có một vũng máu.

Đội đặc nhiệm ST không cảm thấy quá bất ngờ, dù sao cũng là U Linh, “Đội trưởng Mai Garret, anh có biết hắn là ai hay không? Hắn là sát thủ số một quốc tế, không phải cứ bao vây rồi nổ súng thì có thể giải quyết!”

Mai Garret quay đầu lại, tỏ vẻ bất mãn đối với người của đội ST, “Cục trưởng yêu cầu chúng ta hợp tác, nhưng các cậu đang làm chuyện gì vậy, phóng thích một sát thủ hay sao? Hiện tại còn trách tôi hấp tấp nóng nảy, như lời các cậu đã nói thì hắn là kẻ tình nghi ám sát phó cục trưởng Tumble, thế thì còn do dự làm gì nữa? Đáng lý phải nổ súng ngay từ đầu rồi chứ!”

Cảm giác của Mai Garret không hề sai, bọn họ đang do dự, Derek cau mày, “Mọi người sao vậy? Vì sao vừa rồi không nổ súng, chỉ cần bắt được hắn thì sếp có thể phục chức, chúng ta cũng có thể khôi phục công tác như bình thường.”

“Sếp chỉ bị đình chỉ công tác một tháng, thời gian sắp đến, vì sao phải nóng lòng nhất thời?” Dưới đất có vết máu, Jonathan nhìn chăm chú vào vết máu mà U Linh đã lưu lại, hắn nghe thấy Derek trả lời, “Cậu vẫn chưa biết chuyện gì hay sao, cấp trên có ý định điều sếp đến Quantico làm huấn luyện viên.”

“Cái gì?” Không riêng gì Jonathan kinh ngạc, những người khác cũng là lần đầu tiên nghe thấy, “Sếp mà đi thì chúng ta–”

“Có lẽ sẽ giải tán.” Mai Garret cầm bộ đàm nghe cấp dưới báo cáo tình hình, hắn nghe thấy bọn họ nói chuyện nên liền xen vào một câu, “Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xác định, chỉ là tin đồn mà thôi.”

Hóa ra tin tức giả của Feston cũng có điểm chân thật, Phong Triển Nặc hít thở sau một vách tường, trên tay dính đầy máu của mình.

Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, hắn dựa vào vách tường ở gần nhất, sau khi nhân viên FBI rời đi thì hắn liền chuyển đến nơi này.

Hắn không dám thả lỏng cảnh giác, hắn phải luôn chú ý xem có ai tiếp cận hay không, căn cứ thương tích hiện tại, hắn phán đoán hắn có chừng một phút để thoát khỏi vòng vây, nhưng hiện tại chuyện hắn muốn làm là tìm ra Feston.

Hắn nghĩ rằng hắn đã hiểu rõ Feston, không phải là hoàn toàn nhưng là đại đa số, tuy nhiên sự thật chứng minh loại hiểu biết này hoàn toàn không đủ, đây là âm mưu của Feston, hay là âm mưu của người khác, hoặc là toàn bộ sự kiện từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu?

Mất máu làm thể lực xói mòn, đây không phải là lần đầu tiên hắn bị trúng đạn, lần này cũng không tính là gì, dùng sức đè lại phần bụng bị mất máu, hắn biết việc hắn bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian, trước lúc đó hắn phải rời đi.

“Có tiếng súng!” Tiếng súng vang lên từ đằng xa, Hase nghe thấy, Mai Garret cầm lấy bộ đàm, “Mục tiêu ở nơi nào?”

Là ai đấu súng ngay lúc này, là đám sát thủ bị lọt lưới? Ám sát Feston không chỉ có vài người này, Phong Triển Nặc chú ý hết thảy động tĩnh.

“Đội trưởng, mục tiêu không chỉ có một, không rõ lai lịch là ai, đang nổ súng với người của chúng ta.” Chẳng lẽ thật sự là đám sát thủ hay sao? Những người đó vì sao lại giúp hắn? Phong Triển Nặc có thể nghe thấy đám lính của Mai Garret báo cáo thông qua bộ đạm, mà hắn cũng không tin tưởng chuyện này là trùng hợp và may mắn.

Đột nhiên xuất hiện một đám người khiến cho hành động truy tìm của Mai Garret bị gây trở ngại, Jonathan nhìn thấy vài người thì lập tức nhận ra, “Đội trưởng Mai Garret, tôi nghĩ bọn họ là lính đánh thuê, thấy người kia hay không? Trước đó hắn bị một băng nhóm xã hội đen đá ra, đắc tội không ít người, chỉ có thể xin vào một tổ chức lính đánh thuê khét tiếng mà thôi.”

“Đã sớm nghe nói mỗi người của đội đặc nhiệm ST đều tinh thông lĩnh vực riêng, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, cậu quả nhiên hiểu biết rất sâu về băng nhóm xã hội đen, ngay cả người bị đá ra mà cậu cũng biết rõ như thế, Jonathan, chờ đến khi đội của cậu giải tán thì tôi rất hoan nghênh cậu đến gia nhập đội của tôi. ”

Vỗ vỗ bả vai của Jonathan, Mai Garret tựa hồ đang cố ý nói như vậy trước mặt bọn họ, giống như đội đặc nhiệm ST bị giải tán đã là kết cục được định sẵn.

Jonathan không trả lời, Phong Triển Nặc ở một góc gần đó nghe thấy, nhưng hắn đã không còn bao nhiêu sức lực để suy nghĩ vì sao đám lính đánh thuê đó lại xuất hiện, vài phút tích lũy sức lực đã đủ để hắn di chuyển, hắn đứng lên, vừa đứng vững thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có người tiếp cận.

“Là tôi.” Thắt lưng căng thẳng, giọng nói của Feston ở ngay bên tai.

…………

P/S: Tội nghiệp anh Phê, tình ngay lý gian, sẽ bị vợ tẩn cho 1 trận ngọt ngào :>