Xích Ái Sát Thủ

Chương 144: Ác mộng tốt đẹp




Câu nói đầu tiên giống một luồng sấm sét đánh ngang tai, Anthony sững sờ ngay tại chỗ, “Cô ấy đã chết?” Hắn lặp lại lời của Rainier đệ tam, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Rainier đệ tam dường như vẫn ngại đả kích chưa đủ sâu mà còn gật đầu nói tiếp, “Bởi vì con của cậu, con bé bị sảy thai, mất máu quá nhiều nên đã chết, cậu là bác sĩ cho nên không cần tôi phải giải thích.”

Anthony run rẩy xoay người, nắm chặt cánh tay của Phong Triển Nặc, “Đáng lý Judy đã đem Olivia rời khỏi, nhưng cô ta lại không thể, cô ta nói rằng thân thể của Olivia rất suy yếu, vẫn luôn bị nhốt trong phòng, cũng như chưa từng xuất hiện, cô ta không có cách nào đưa Olivia rời khỏi nơi đó, có đúng hay không? Cô ấy nói như vậy?”

“Cô ấy đã nói như vậy.” Phong Triển Nặc trả lời.

“Cô ấy không chết có phải hay không? Nói cho tôi biết là cô ấy không chết đi!” Anthony không khống chế được mà ra sức lay động hắn, sau đó bị Feston kéo ra, “Bình tĩnh một chút!”

“Làm sao tôi có thể bình tĩnh cho được?!” Anthony cảm thấy chính mình sắp bị điên rồi, “Không phải cô ấy không xuất hiện mà là cô ấy đã chết? Mấy ngày nay tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, chỉ biết chờ đợi, mà Olivia lại ở một mình, chỉ có một mình cô ấy! Bị tra tấn tại một nơi mất nhân tính này cho đến chết….anh bảo làm sao mà tôi có thể bình tĩnh cơ chứ?!”

“Câm mồm!” Rainier đệ tam vỗ bàn một cái rồi giận tím mặt, “Con bé là cháu gái của tôi, tôi sẽ không tra tấn con bé!”

“Cô ấy là cháu gái của ông? Khi tôi nghe nói thì thật sự không thể tin có một người ông như vậy, ông sắp đặt cuộc đời của cô ấy, cô ấy sống bên dưới cái bóng của chính trị gia, cô ấy tựa như một đóa hoa nhỏ đáng thương bị mấy người dời đến dời đi! Hiện tại cô ấy đã chịu quá đủ rồi, cô ấy muốn bỏ trốn cùng tôi nhưng các người lại không cho cô ấy làm như vậy!” Anthony gầm rú nhào về phía Rainier đệ tam.

Brunson liền tiến lên ngăn cản, “Không được vô lễ với hoàng tử!”

Anthony bị Brunson đẩy ra, lại chỉ thẳng vào Rainier đệ tam, “Là cậu đã hại chết Olivia!”

Hoàng tử vẫn bình tĩnh, không phản bác, Phong Triển Nặc cùng Feston tiếp tục làm người đứng xem, “Thoạt nhìn hiện tại không cần chúng ta ra tay, Anthony đã học được cách làm sao để công kích kẻ thù.”

Hắn nói khẽ với Feston, Feston khoanh tay cùng Phong Triển Nặc rồi dựa lên tường, “Chưa hẳn là kẻ thù.”

Đó là một kết luận kỳ lạ, Phong Triển Nặc tạm thời không muốn phản bác, tự rót cho mình một ly rượu, Feston trách cứ hắn hưởng thụ một mình, hắn chỉ vào đầu của Feston, sau đó không cần phải nói thêm gì nữa, hắn tận tình nhấm nháp ly rượu hoàng gia Monaco.

“Chẳng phải ông muốn giết tôi hay sao? Tốt lắm, vậy đến đây đi! Hiện tại không có gì có thể ngăn cản ông ra tay, bảo người của ông giết tôi đi!” Anthony rống giận, trên khuôn mặt trẻ con là sự đau khổ không hợp với tuổi của hắn, hắn dùng hết thảy ngôn ngữ độc ác nhất để mắng chửi, hoàn toàn mặc kệ người ở trước mặt là Rainier đệ tam.

“Cậu nói đủ chưa, như vậy thì đến phiên tôi.” Hoàng tử dập tắt điếu xì gà, trên khuôn mặt của một chính trị gia không hiện ra quá nhiều cảm xúc chân thật, “Thật đáng tiếc, con bé là cháu gái của tôi, chuyện này không phải do bất kỳ ai trong chúng ta có thể lựa chọn, con bé là cháu gái của tôi thì phải gánh vác nghĩa vụ và trách nhiệm tương ứng….”fynnz.wordpress.com

“Nhưng ông không thừa nhận thân phận của cô ấy! Cô ấy là công chúa không được thừa nhận, vậy mà phải gánh gác nghĩa vụ của một công chúa hay sao? Như vật là quá bất công!”

“Trên đời này chẳng có chuyện gì là hoàn toàn công bằng!” Rainier đệ tam lớn tiếng bác bỏ lời khiển trách của Anthony.

Hai người không ngừng công kích qua lại, Brunson tận trung với cương vị mà cứ đứng bên cánh cửa, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, Phong Triển Nặc bị gợi lên hứng thú, Feston nhìn cánh cửa kia một cách đăm chiêu.

Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, trong đó có cả tiếng kêu của một người phụ nữ.

Cánh cửa bị đập dồn dập, Brunson được hoàng tử cho phép nên liền mở cửa ra, người phụ nữ ngoài cửa với mái tóc rối bù, đi chân không, mặc áo ngủ, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lóe sáng đầy hy vọng, nước mắt chảy xuống hai gò má.

“Bailey….Olivia….” Anthony hoảng hốt nhìn về phía cánh cửa, giống như đang nằm mơ mà gọi tên của cô ấy, cho đến khi Olivia nhào vào lòng của hắn thì hắn mới giật mình tỉnh lại, “Olivia? Là em sao? Em không chết? Em còn sống!”

“Con bé còn sống.” Rainier đệ tam trả lời một cách tức giận, sau đó rút ra chiếc khăn tay từ trong túi rồi che miệng mà ho khan một trận, “Brunson, cãi nhau với người trẻ tuổi thật phí sức.”

“Đúng vậy, hoàng tử.” Brunson đưa sang một ly nước.

Tiếng chuông cảnh báo được khóa lại, tình cảnh này nằm ngoài dự đoán của mọi người, tuy nhiên cũng không khó hiểu, Phong Triển Nặc nhìn chăm chú vào mấy người kia, sau đó hắn quay đầu nhìn Feston, “Chưa hẳn là kẻ thủ?”

“Chưa hẳn là kẻ thù.” Feston vừa cười vừa lặp lại lời nói mới vừa rồi, thừa dịp Phong Triển Nặc phân tâm mà đoạt đi ly rượu trong tay của đối phương, “Làm sao mà cậu có thể hưởng thụ một mình như vậy, thật sự là bất công.”

“Trên đời này chẳng có chuyện gì là hoàn toàn công bằng.” Phong Triển Nặc bắt đầu cảm thấy nơi này không còn cần bọn họ nữa.

“Chờ một lát hẳn đi.” Hắn bị Feston giữ lại, chứng kiến cảnh thân mật tình cảm này không phải là sở trường của Phong Triển Nặc, nhưng chỉ có thể nhìn Rainier đệ tam lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng bảo Bailey Olivia ngồi xuống.

“Thân thể của con bé vẫn chưa khôi phục, thiếu chút nữa đã sảy thai, hiện tại không thể tùy tiện đi lại, đây là bác sĩ Hawker đã dặn dò, là bác sĩ riêng của chúng tôi, lời nói của ông ấy rất đáng tin cậy.” Người đàn ông lớn tuổi dường như không nhìn thấy Anthony đột nhiên trừng lớn mắt mà chỉ thản nhiên nói.

“Cái gì?!” Thần kinh của Anthony rốt cục không tiếp nhận được sự biến hóa đột ngột này, cả người giống như đang nằm mơ chưa tỉnh lại, “Con….của cô ấy, không có….con của chúng ta vẫn….”

“Vẫn còn trong bụng của em.” Bailey Olivia ngượng ngùng cười, kéo tay của Anthony đặt đến bụng của mình, nơi đó hơi hơi nhô lên, “Thiếu chút nữa đã mất, nhưng con của chúng ta rất kiên cường.”

“Anh đang nằm mơ hay sao? Em còn sống, con của chúng ta cũng còn sống…” Anthony tìm được hai người đàn ông đang đứng trong góc, hắn tìm kiếm một đáp án khẳng định, “Ngài Kada, cô ấy nói con của chúng tôi vẫn còn sống kìa?”

“Đúng vậy, tôi nghĩ cô ấy đã nói như vậy.” Feston trả lời, cảm thấy hơi buồn cười, Phong Triển Nặc lắc đầu, “Tình yêu làm cho người ta trở nên ngốc nghếch.”

Nói xong thì cảm thấy không đúng, nói như vậy thì chẳng phải nơi này còn có thêm hai kẻ ngốc nữa hay sao? Feston nhướng mày, Phong Triển Nặc dời mắt, “Xem như tôi chưa nói gì cả.”

“Như vậy hoàng tử đã chấp nhận tình cảm của chúng ta, vậy sao ngay từ đầu….” Anthony xác định thiếu chút nữa thì hắn đã bị giết, nhìn sang Bailey Olivia ở bên cạnh, rốt cục không nói ra những lời này. fynnz810

“Con bé biết rồi.” Rainier đệ tam nói thẳng, “Con bé biết tôi muốn lấy mạng của cậu cho nên thiếu chút nữa đã bị sảy thai, con bé là người trọng tình cảm, kể từ nhỏ đã là như vậy, con bé rất đơn thuần, cậu nói đúng, nó tựa như một đóa hoa nhỏ.”

Nghe thấy ông nội đánh giá như vậy, Bailey Olivia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ấy, cô ta vẫn cho rằng đó là đôi mắt của chính trị gia, trong đó chỉ có ích lợi, nhưng tựa hồ không chỉ là như thế.

“Con không thích hợp với cuộc sống hoàng gia, con và cha của con, hai người cũng không thích hợp.” Rainier đệ tam cúi đầu nhìn chăm chú điếu xì gà trong tay, lại chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lãnh thổ Monaco chỉ có như vậy, ông phải cam đoan nó được phát triển tốt đẹp, mà không phải càng ngày càng tệ, ở trên vị trí này có vài chuyện không đơn thuần chỉ vì chính mình, hoàng thất không có việc riêng, bất cứ chuyện gì cũng liên quan đến lợi ích quốc gia.”

“Ông đang nói với con là….ông luôn quan tâm đến con, bảo hộ con?” Bailey Olivia kinh ngạc nhìn chăm chú vào ông nội không quá quen thuộc này.

Rainier đệ tam lại chuyển hướng về phía Feston, “Tôi rất thất vọng, cậu không phải là người được chọn lựa, chuyện này thật đáng tiếc.” Đồng thời liếc mắt nhìn Phong Triển Nặc một cách có ám chỉ.

Ông ấy nhất định đã biết được quan hệ của bọn họ từ chỗ của Brunson, Phong Triển Nặc bỗng nhiên nghĩ đến hàm nghĩa thật sự của trò chơi cầu hôn này, “Tập đoàn Kada kết thông gia với hoàng thất Monaco thì hai bên đều sẽ thu lợi, đồng thời cháu gái của ông cũng sẽ có một người chồng vĩ đại, hoàng tử Rainier đệ tam, ông nhất định rất biết cách chơi cờ.”

“Đáng tiếc biết chơi cờ cũng vô dụng, bàn cờ đã bị người ta dời đi từ trước rồi.”

Rainier đệ tam có lẽ là một tên cáo già nhưng ở trong chuyện này thì ông ấy hoàn toàn không có cơ hội.

“Không ngờ Olivia lại trọng tình như vậy, còn có con của con bé….con bé đứng trước cửa sổ rồi nghe thấy tiếng nổ mạnh, nghĩ rằng cậu đã chết, vết máu kia….” Người đàn ông lớn tuổi thở dài, “Khi đó tôi mới biết con bé mang thai, mấy ngày nay tinh thần của nó rất sa sút, cũng giúp tôi làm ra quyết định, nếu tôi hại chết cha của con nó thì cả đời này nó cũng sẽ không tha thứ cho tôi, cả đời này cũng sẽ không nguyện ý có được hạnh phúc.”

“Hạnh phúc của con chính là Anthony, là được ở bên cạnh con của chúng con.” Bailey Olivia không còn cảm thấy sợ hãi, cô ấy ôm chặt Anthony, nhìn hắn một cách thâm tình.

“Hoàng tử ra lệnh cho người truy nã cậu, ngài Anthony, nhưng ngay từ đầu, khi cô Olivia gặp chuyện thì ông ấy liền hối hận, lập tức thu lệnh, hiện tại ngài được an toàn.” Brunson không để lỡ thời cơ mà xen vào, theo giọng điệu của hắn thì cũng biết thái độ của Rainier đệ tam như thế nào.

“Nhưng ngài vẫn muốn thử tôi một chút, cho nên mới nói là Olivia đã chết.” Hiện tại Anthony đã có được hết thảy, hắn không cần phải so đo với ông lão này nữa, “Cách của ngài thật đáng sợ, nếu tôi thờ ơ hoặc thất vọng rời đi thì…”

“Vậy thì cậu sẽ vĩnh viễn mất con bé, Olivia cần một người đàn ông có thể bảo vệ và chăm sóc nó mà không phải là một kẻ nhát gan.” Rainier đệ tam xụ mặt.

“Từ nhỏ con đã nghe nói ông rất yêu thương con nhưng con chưa bao giờ đồng ý với điều này, con chỉ biết con bị giám sát, con bị hạn chế tự do, con cũng không thích ông, nhưng hiện tại con biết con sai rồi….” Bailey Olivia nhanh chóng tha thứ cho hành động độc đoán của ông nội mình, chỉ cần kết quả tốt đẹp thì cô ấy không cần gì hơn.

“Con xin lỗi.” Cô ấy tiến lên rồi ôm lấy Rainier đệ tam, nhẹ giọng nói, “…Con cũng phải cảm ơn ông.”

“Con rất đơn thuần, ông phải cách ly con với những thứ tranh chấp xấu xa để con không bị lợi dụng, hiện tại con đi đi, hãy theo đuổi hạnh phúc của mình, Bailey Olivia đã chết, con cần một thân phận và cái tên mới.” Ông ấy vươn tay, Brunson dâng lên một phong thư.

“Đây là thân phận mới mà hoàng tử đã chuẩn bị cho cô.”

Cô ấy mở ra, “Cái tên này là….” Bailey Olivia ngẩng đầu, “Cha có nói với con rằng mẹ của ông ấy tên là Chromia, là bà nội của con, bà đã qua đời từ rất sớm.”

Rianier đệ tam gật đầu, giọng nói tựa như đang thở dài, “Chromia….đúng vậy, cô ấy tên là Chromia.”

Là tình nhân có duyên không phận của Rainier đệ tam, Chromia xinh đẹp, bóng dáng rời đi của ông lão tựa hồ đang kể ra lý do vì sao ông ấy không thừa nhận đứa con trai và cô cháu gái đáng yêu này.

Không thừa nhận có đôi khi chưa hẳn là không thương mà là vì quá thương, ông ấy thương con của mình cho nên không thể thừa nhận Alino, để tránh cho Alino bị tiến vào chính trường lốc xoáy, vì vậy chỉ dành cho một chức vị nhàn tản. Cũng vì quá yêu thương cô cháu gái này, sợ cháu của mình bị người ta tổn thương cho nên dùng quyền lực để bảo vệ, cho đến khi phát hiện ra điều này có thể tổn thương Oliva.

Hết thảy đều là vì Chromia, chính trị không cần tình yêu, Rainier đệ tam lại bị bắt buộc phải là một chính trị gia.

Đi ra khỏi tòa nhà của hoàng tử, Bailey Olivia ôm lấy Feston và Phong Triển Nặc, “Cám ơn hai anh, không có hai anh thì Anthony đã gặp chuyện không may, tôi và ông nội sẽ rất hối hận.”

“Hiện tại hai người đến nơi nào?” Feston bắt một chiếc xe cho bọn họ, Anthony nắm tay của Bailey Olivia, nói một cách kích động, “Đương nhiên phải đến bệnh viện! Thân thể của cô ấy vẫn chưa khôi phục.”

Phong Triển Nặc cũng bắt một chiếc xe, “Thân thể chưa khôi phục cũng không chỉ có một người.” Hắn dựa vào cửa xe rồi vẫy tay về phía Feston, “Lên xe đi.”

Bệnh nhân không có lý do gì để phản bác, mọi lý do đều bị bác bỏ, Feston ngồi vào trong xe, “Chúng ta quay về khách sạn, nếu cậu lo lắng thì có thể mời bác sĩ đến kiểm tra, tôi xác định là tôi không sao.”

“Tôi thì không chắc.” Phong Triển Nặc quay đầu lại, cảnh vật lui về sau, tòa nhà kia cũng dần dần rời xa khỏi tầm mắt, “Nhưng ít nhiều tôi hiểu được một chuyện từ vị hoàng tử này.”

“Chuyện gì?”

“Toàn bộ quá trình cầu hôn này chỉ là mặt ngoài, thực chất đã chọn được người. Anh tuổi trẻ, tương lai sáng lạn, là một tinh anh của FBI, vị hoàng tử này đã sớm chọn anh làm chồng của Bailey Olivia.” Hắn hơi nheo mắt lại mà rút ra kết luận này.

Feston đồng ý, “Vừa có thể bảo vệ sự đơn thuần của cô ấy không bị vấy bẩn bởi chính trị, vừa có thể mượn sức của tôi mà tiến vào giới chính trị, buộc chặt tập đoàn Kada lên cùng một chiến thuyền, ích lợi rất lớn, đáng tiếc bàn cờ này không phải do ông ấy định đoạt.”

Điều chỉnh tư thế ngồi, Feston trước tiên thông báo chuyện có thể xảy ra sắp tới, “Tôi nghĩ là không bao lâu nữa sẽ có người đến tìm cậu.”

………..

P/S: :> khi yêu ai cũng là kẻ ngốc, đúng là chúng ta có 2 kẻ ngốc rành rành ra đó