Xích Ái Sát Thủ

Chương 225: Ác quỷ giữa ban ngày




Bob không nói tiếp, ngay sau đó lại là một tiếng nổ lớn, đây là câu trả lời tốt nhất.

Muốn tìm mấy quả lựu đạn ở Washington cũng không khó, mặc kệ uy lực của chúng có ảnh hưởng đến đám sát thủ trốn trong vườn hay không, ít nhất chúng đã quấy rầy kế hoạch của Bạch quỷ.

“Cám ơn, Bob, mặc kệ anh đến đây bằng cách nào, trước tiên phải nói cho rõ là tôi sẽ không trả thù lao cho anh đâu.” Bắn một phát, Phong Triển Nặc dựa vào tường, nhìn thi thể ngã xuống trước mắt, hắn nói chuyện với người ở dưới lầu.

“Trong điện thoại tôi có nói rồi, tại cậu không chịu nghe thôi.” Bob cũng hô to với Phong Triển Nặc, nói xong lại tiếp tục ném lựu đạn, hắn thở hổn hển, đồng thời đáy mắt hiện lên vẻ tàn ác, “Tôi không mong cậu trả thù lao, nhưng mà nghe đây, Ian, hôm nay cậu nhất định phải giết Bạch quỷ, đây là vì chính cậu.”

Phong Triển Nặc lạnh lùng mỉm cười, “Đương nhiên là tôi biết.”

Thù dai là đặc điểm đáng sợ của Bạch quỷ, nếu hôm nay không giết được hắn thì sau này hắn sẽ càng mang đến nhiều người hơn, thủ đoạn càng độc ác hơn, lần này bọn họ xem như đã sớm chuẩn bị, nhưng nếu có một cái bóng cứ đi theo sau đuôi thì khó có thể đảm bảo sẽ không bị đánh lén.

Biết người mà Phong Triển Nặc sẽ đối phó là Bạch quỷ cho nên Bob cũng biết rõ chuyện này rất khó khăn.

Khi Phong Triển Nặc gọi điện thì hắn từng nói là muốn đến giúp đỡ, sau đó lại nhờ người của Hecate tìm hiểu tin tức, mạng lưới tình báo của Stephanie phân tán khắp nơi trên thế giới, muốn phát hiện chỗ nào đang xảy ra đấu súng ở vùng ngoài thành của Washington thì chẳng có gì là khó, trước khi cảnh sát đến thì Bob đã chạy đến nơi.

Ánh mặt trời tỏa nắng trên sân thượng, súng ống đạn dược cũng nóng bức như nhiệt độ của ánh mặt trời, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, sân thượng cực kỳ náo nhiệt, trong khu vườn cũng không quạnh quẽ, một mình Bob thì không thể đối phó với nhiều người cùng một lúc, nhưng lựu đạn trong tay của hắn lại có tác dụng rất lớn.

Hoa hồng trong vườn vẫn thơm ngát như trước, đỏ như máu người dưới đất.

Hai người tập trung hỏa lực, đám sát thủ mà Bạch quỷ chiêu mộ đều là những sát thủ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù là Phong Triển Nặc và Feston thì chỉ có hai người bọn họ, còn phải bảo vệ an toàn cho dì Wendy, vì vậy hai người đều phải cố hết sức.

“Để cho dì đi trước, dì đi rồi thì các con mới có thể chuyên tâm đối phó với hắn.” Dì Wendy đứng trên sân thượng nhìn xuống đất, dường như muốn nhảy xuống thì liền bị Phong Triển Nặc ngăn cản đúng lúc, “Dì sẽ ngã chết đó!”

“Cẩn thận!” Feston đột nhiên chuyển sang phía hắn, viên đạn sượt qua bên tai của Phong Triển Nặc, bám theo một luồng khí nóng rực, bắn trúng một tên sát thủ định đánh lén.

Phong Triển Nặc không hề nhúc nhích, khi kẻ đánh lén ngã xuống đất thì hắn mới liếc mắt nhìn cái xác kia, “Bắn rất đẹp.” Hắn mỉm cười, đồng thời nâng súng, lại tiếp tục xử lý thêm một tên khác.

“Cậu cũng vậy.” Feston không tiếc lời khen ngợi kỹ thuật giết người của Phong Triển Nặc, hai người nhìn nhau mà cười.

Nhưng đối với người khác mà nói thì tại một nơi ngổn ngang thi thể, tràn ngập khói thuốc súng như vậy thì thật sự rất khó cười nổi, dì Wendy cảm thấy rất khó đối mặt với tình cảnh này, dù sao đây cũng là nhà của dì, mà trước đây ngoại trừ thi thể của thân nhân thì dì Wendy chưa từng nhìn thấy người khác chết như vậy.

“Hắn đến kìa!” Sắc mặt của dì Wendy trở nên tái nhợt, bỗng nhiên chỉ vào đầu cầu thang. fynnz.wordpress.com

Từ nãy đến giờ Bạch quỷ vẫn chưa ra tay, rất có kinh nghiệm giết người, hắn biết rõ cho dù đám sát thủ trong vườn đều toi mạng thì tình huống vẫn có lợi đối với hắn, hắn không cần phải sốt ruột.

Giống như đang hưởng thụ cảm giác ngắm nhìn con mồi giãy dụa trước khi chết, hắn chậm rãi tiến lên lầu, “Trốn đi, trốn càng nhanh càng tốt, như vậy mới thú vị.”

Thế này mới giống như săn bắn, nếu con mồi chịu thua quá nhanh thì trò chơi sẽ không còn lạc thú, trên người của Bạch quỷ không còn tìm thấy cảm giác của một vị giáo sư về hưu, hắn cầm trong tay một khẩu súng tự động, họng súng quét ngang, hắn xông lên sân thượng, vừa uy hiếp Phong Triển Nặc và Feston vừa giết luôn đám sát thủ của mình.

Mà Bạch quỷ cũng không thèm bận tâm, hắn giẫm lên đống thi thể nằm ngổn ngang, trong tiếng súng đinh tai điếc óc là tiếng cười điên cuồng, “Feston, nếu cậu còn muốn chạy thì bây giờ vẫn còn kịp, tôi có thể tạm thời buông tha cho cậu nhưng người ở bên cạnh cậu thì không thể không chết.”

“Vì sao ông lại đồng ý buông tha cho tôi?” Khi Feston nói rằng Bạch quỷ không xứng làm thầy của hắn thì Bạch quỷ cũng rất phẫn nộ, vẻ mặt phẫn nộ đó không phải là giả, mà với tính cách của Bạch quỷ thì làm sao kẻ này có thể bỏ qua cho người không đặt mình vào trong mắt?

Nghe thấy thắc mắc của Feston, Phong Triển Nặc cũng rất muốn biết đáp án, nhưng ngay sau đó Bạch quỷ lại cười rộ lên, giống như đang ban cho bọn họ một ân huệ, “Vậy thì được rồi, nếu như thế thì cho mấy người chết chung.” Feston bấm cò súng, một loạt tiếng súng vang lên, không hề hỏi tiếp.

Bạch quỷ trốn sau vách tường, mọi người đều không tiếp tục lên tiếng nữa, bởi vì không muốn phân tâm, hai người từng được dạy bởi Bạch quỷ cho nên đều biết rất rõ ông thầy này có kỹ thuật xạ kích và bản lĩnh như thế nào, một người từng nhậm chức ở biệt đội hải kích, đồng thời lại là một sát thủ, có lẽ Bạch quỷ còn làm những nghề khác nữa, kinh nghiệm phong phú cũng có nghĩa hắn cực kỳ khó đối phó.

Bob dùng lựu đạn giải quyết không ít sát thủ ở dưới lầu, hắn hô to lên sân thượng, “Cho bà ta xuống đây! Bảo người phụ nữ kia nhảy xuống nhanh lên!”

Có Bob tiếp ứng thì dì Wendy có thể an toàn nhảy xuống, Feston ra hiệu cho dì ấy nhanh chóng hành động, “Bảo Bob đưa dì rời khỏi nơi này ngay lập tức!”

Không muốn trở thành trói buộc, dì Wendy cũng làm theo, nhưng đáng tiếc là người phụ nữ lớn tuổi suốt ngày lui cui trong nhà bếp thì làm sao có thể so sánh với Bob, dì ấy vừa leo lên lan can trên sân thượng thì Bạch quỷ cũng xuất hiện dưới ánh mặt trời.

“Khởi động xong rồi, đã đến lúc tôi bước lên sân khấu.” Giơ súng, Bạch quỷ không thèm bận tâm Phong Triển Nặc và Feston đang chỉa súng vào hắn, “Khi mấy người nổ súng bắn tôi thì tôi đã có thể giết chết người phụ nữ này, chắc hai người đều biết rõ đúng không?”

Bạch quỷ nói chính xác, phong Triển Nặc bất động, Feston cũng bất động, hơn nữa bọn họ còn biết đống thi thể nằm ngổn ngang dưới sàn chẳng qua chỉ là đá kê chân cho Bạch quỷ, làm cho trò chơi giết chóc này càng thêm thú vị.

“Tôi cảm thấy đám sát thủ còn sống của ông rất đáng thương, chẳng qua bọn họ chỉ là công cụ của ông.” Tầm mắt tập trung lên bàn tay của Bạch quỷ, không buông tha cho một chút biến hóa nhỏ nhặt nào, ngược lại với cảm xúc căng thẳng chính là vẻ mặt thờ ơ của Phong Triển Nặc, “Còn người phụ nữ này, ông tưởng là tôi sẽ bận tâm đến sống chết của bà ta hay sao?”

Hắn nheo mắt, trong nụ cười lạnh lùng là sát ý dữ tợn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng bắn Bạch quỷ.

Feston không có phản ứng đối với lời nói của Phong Triển Nặc, hắn vẫn luôn ủng hộ quyết định của Phong Triển Nặc.

Nhưng Bạch quỷ chỉ nở nụ cười, “Đây là tôi đã dạy cậu, trước kia tôi nghĩ là cậu làm được, không bận tâm đến bất kỳ kẻ nào, nhưng tôi thật thất vọng là biểu hiện của cậu hình như chỉ là giả dối, cậu cũng chẳng khác gì người bình thường, con trai ạ, cậu vẫn quan tâm đến mạng người, cho dù bà ta và cậu không có bất kỳ quan hệ gì.” Bạch quỷ dùng ánh mắt tiếc nuối và thất vọng để nhìn Phong Triển Nặc, súng của hắn chỉa vào dì Wendy, dì ấy nắm chặt lan can không dám thả lỏng, nhưng cũng không dám nhảy xuống, chẳng biết Bob đã biến mất tự khi nào.

“Với lại cậu còn định ly gián quan hệ giữa tôi và thuộc cấp của tôi, đó là một biện pháp không tồi, đáng tiếc là bọn họ sẽ không nghe lời của cậu.” Rút ra một xấp chi phiếu với những con số lên đến hàng chục hàng trăm triệu, Bạch quỷ ném chúng vào không trung, “Bọn họ chỉ nghe thứ này, tôi cung cấp công việc và thù lao cực lớn, bọn họ trả giá cho lao động của mình – giết!”

Đám sát thủ đỏ ngầu đôi mắt, bọn họ hoàn toàn không sợ bị Phong Triển Nặc và Feston bắn chết, hoàn thành nhiệm vụ là mục tiêu duy nhất.

Ngay lúc này Bạch quỷ duỗi tay ra, bắt lấy tay của dì Wendy, dì Wendy đã sớm cầm cự hết nổi, càng không thể ngăn cản sức kéo của Bạch quỷ, mà Phong Triển Nặc và Feston lại bận đối phó với sự công kích của đám sát thủ, khi bọn họ đấu với đối phương thì súng của Bạch quỷ đã chỉa vào đầu của dì Wendy.

“Nếu hai người không cần mạng của bà ta thì cứ tiếp tục ra tay, chứng minh cho tôi xem đệ tử của tôi xuất sắc bao nhiêu, đừng để cho tôi thất vọng, đến đây đi, nổ súng vào tôi đi, chứng minh là hai người không bận tâm đến bà già này.” Bạch quỷ nắm lấy cổ họng của dì Wendy, bên dưới mái tóc hoa râm hỗn độn là đôi mắt tràn ngập sát ý giống như một vực thẳm chết.

“Nếu mấy người giết tôi thì chẳng khác nào giết bà ta, nhưng đồng thời cũng chứng tỏ tôi đã dạy được hai đứa học trò xuất sắc.” Người thường khó có thể hiểu rõ tâm tư của con quỷ sát nhân, không ngờ là Bạch quỷ lại muốn bọn họ nổ súng.

“Đáng tiếc tôi nghĩ rằng các cậu làm không được.” Đây mới là nguyên nhân chân chính mà Bạch quỷ không sợ hãi, hắn dùng báng súng đập vào đầu của dì Wendy, nhìn thấy máu chảy ròng ròng thì liền cảm thấy cực kỳ hài lòng. fynnz810

Ánh mắt lạnh lùng, viên đạn bắn vỡ đầu của một sát thủ, Phong Triển Nặc đá một cú làm cho thi thể từ trên sân thượng rơi xuống đất.

Feston càng trầm mặc hơn, tên sát thủ đang nhìn hắn bỗng nhiên cảm thấy ***g ngực đập thình thịch, vừa nhận ra nguy hiểm thì cũng đã chậm, cuối cùng tên sát thủ chỉ nghe thấy tiếng trái tim của mình bị vỡ vụn.

“Bạch quỷ, tốt nhất là ông buông dì ấy ra–” Dưới ánh mặt trời U Linh tàn sát tất cả những kẻ đang chặn đường, lúc này không bị Caesar ngăn cản, Feston chỉ cùng hắn chia ra hai bên mà đuổi theo Bạch quỷ.

Chỉ mới một ngày nhưng Phong Triển Nặc đã có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm của dì Wendy dành cho bọn họ, mặc dù bọn họ chỉ là người xa lạ không có quan hệ huyết thống với dì, nhưng bọn họ đều không muốn để cho người phụ nữ đáng mến này bị tổn thương.

“Chuyện đó không có khả năng, bà ta sẽ bị tra tấn đến chết.” Bạch quỷ cười to, “Còn chưa hiểu hay sao, đây là nhược điểm của mấy người.”

Đám sát thủ có hơn một chục tên, nhưng số lượng tử vong cũng rất nghiêm trọng, tuy nhiên Bạch quỷ căn bản không bận tâm những người đó sống chết thế nào, hắn lôi dì Wendy đến cầu thang, một tay bóp cổ của dì ấy, dì Wendy giãy dụa vô ích, cảm giác được dòng máu ấm áp vẫn chảy xuống từ trên trán xuống mặt.

Bạch quỷ không lập tức giết dì ấy, hắn muốn tra tấn dì Wendy ở trước mặt Phong Triển Nặc và Feston, hắn khoái trá lôi dì Wendy xuống lầu, không ngờ khi đi ngang qua nhà bếp thì dì Wendy lại vớ được một cái nĩa, lung tung quơ quào về phía hắn rồi đâm vào cánh tay của hắn.

Nhưng Bạch quỷ vẫn không buông tay, cười lạnh một cách dữ tợn, càng siết chặt cổ của dì Wendy hơn, trước mặt của dì ấy trở nên tối om, giống như có thể nhìn thấy đứa con xấu số của mình trong vầng hào quang le lói ở cách đó không xa, nó đang mỉm cười với dì….

Khi Phong Triển Nặc và Feston đuổi theo xuống lầu thì dì Wendy đã ngã trên ghế, máu từ vết thương trên trán chảy ướt cả mặt, Bạch quỷ chỉa súng vào dì ấy, bàn tay chảy máu đang cầm một con dao nhỏ, “Bà ta làm cho tôi đổ máu, tôi phải báo đáp bà ta thế nào đây hả, hai đứa?”

Hắn ngẩng đầu nhìn bọn họ, khi nói chuyện thì lưỡi dao đã cắt vào lỗ tai của dì Wendy.

………

P/S: Cái thằng này bị biến thái nặng….