Xích Ái Sát Thủ

Chương 227: Ông trời trêu ngươi




“Bob?” Feston không phải là mối uy hiếp duy nhất, Phong Triển Nặc chậm rãi buông Bob ra rồi mỉm cười, dùng ánh mắt khi giết người để nhìn Bob, tìm kiếm đáp án.

Nhìn có vẻ thản nhiên nhưng kỳ thực đó là ánh mắt cảnh cáo, còn có một ánh mắt như chim ưng của người đàn ông bên cạnh, Bob mở ra chai rượu rồi uống một ngụm.

“Tôi đã nói là tôi không biết mà, tôi không biết cậu ấy đang hỏi cái gì, hai người như vậy là sao hả, tôi từ Chicago chạy đến đây để trợ giúp, chỉ là không xuất hiện lúc tất yếu mà thôi, hiện tại hai người đi trách tôi là sao?”

Bọn họ có lý do để trách hắn, nhưng Bob cũng có thể lựa chọn không giúp bọn họ, không xuất hiện ở nơi này, chẳng qua Phong Triển Nặc cũng rõ ràng cảm nhận được phản ứng có một chút bất thường của Bob sau khi Feston đặt ra nghi vấn.

“Đừng đùa giỡn ở chỗ này, nếu anh có chuyện gì thì tốt nhất là nói ra, Bob, chúng ta là bạn thân.” Ánh mắt mỉm cười ngoại trừ lạnh lẽo còn có cảnh giác, Phong Triển Nặc sẽ vứt bỏ thân phận sát thủ nhưng bản năng của một sát thủ sẽ mãi tồn tại.

Ngoại trừ Feston thì Bob cũng là người biết rõ điểm này, một sát thủ siêu cấp không cho phép trong mắt có một hạt bụi hoặc bất cứ khả nghi nào, chỉ cần sự việc có liên quan đến bản thân hắn.

“….Tôi không biết cậu đang nói cái gì, thằng nhóc, cậu muốn trách tôi thì cứ trách đi.” Cuối cùng Bob vẫn chỉ nói như vậy, biển lửa vẫn còn hừng hực thiêu đốt, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu nhìn chằm chằm vào biển lửa đang cắn nuốt hoa viên, vẻ mặt rất phức tạp.

Nhất định là có chuyện gì đó thật sự quan trọng mà Phong Triển Nặc vẫn chưa được biết, “Anh đến để giúp tôi, vậy vì sao vừa rồi lại bỏ đi? Khi đó Bạch quỷ suýt nữa đã đụng mặt anh, Bob, anh không cảm thấy là quá trùng hợp hay sao?” Hiện tại tâm tình của Phong Triển Nặc rất tệ, điều này làm cho giọng điệu của hắn đông cứng.

“Tôi phải giải quyết cái đám sát thủ trong vườn, tuổi già rồi, dù sao cũng phải lấy hơi để thở chứ.” Bob xoay người rời đi, tựa hồ không tính dừng lại, “Hai người còn chưa chịu đi sao, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây, lần này cũng không còn ai có thể giúp cậu, theo tôi được biết thì Feston đã từ chức khỏi FBI rồi, đúng không Ian?”

Hắn cố ý đánh trống lãng, Feston không nhanh không chậm mà đi theo Bob, “Anh thoát được nhất thời nhưng thoát không được cả đời, Bob, anh có chuyện gạt cậu ấy, tôi muốn biết là chuyện gì, mặc kệ là chuyện gì thì rốt cục cậu ấy cũng sẽ biết.”

Bob bỗng nhiên dừng bước, hắn quay đầu lại, “Cậu thật sự muốn tôi nói?”

Bob dùng ánh mắt kỳ dị để nhìn Feston, giống như Feston cũng là một mắc xích mấu chốt trong đó, ánh mắt của Phong Triển Nặc lóe lên, “Anh và Bạch quỷ đã quen biết từ lâu, tôi không biết vì sao anh lại muốn tránh né ông ta, ông ta và anh mà gặp mặt thì sẽ thế nào hả Bob? Ông ta gặp anh thì sẽ nói ra cái gì, anh đang lo lắng cái gì?”

Giọng nói dần dần trở nên nhẹ nhàng, ám chỉ có nguy hiểm, Bob làm sao lại không biết rằng Ian đang mất hứng, “Noy, đừng hỏi nữa.”

Bob dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn Phong Triển Nặc, “Đừng hỏi nữa, con trai, đừng hỏi nữa.”

Bob chưa từng kêu hắn như vậy, chưa từng, Phong Triển Nặc thậm chí cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ như vậy của Bob, hối hận, sợ hãi, thân thiết, lo lắng, giống như tất cả các loại cảm xúc bỗng nhiên ùa đến.

“Cậu muốn tôi tiếp tục sống thì đừng hỏi nữa.” Không ngờ là hắn lại nói như vậy.

Feston và Phong Triển Nặc cũng chưa từng nghĩ rằng Bob sẽ nói ra những lời này, nếu phản ứng của hắn không mãnh liệt như thế thì bọn họ chưa chắc sẽ lập tức muốn có được đáp án như vậy, nhưng nếu hiện tại không hỏi cho ra lẽ thì…

Đùng, tiếng súng đột ngột vang lên, Bob mở to hai mắt nhìn Rắn mối, Rắn mối không phải là người có liên quan, từ này đến giờ hắn vẫn thờ ơ đứng bên cạnh, mà hiện tại lại là hắn nả một phát đạn vào người của Bob.

“Đây là cách tốt nhất để không phải nói ra.” Một phát bắn trúng mục tiêu, Rắn mối lập tức lui về phía sau, nhưng có viên đạn của một người còn nhanh hơn cả động tác của hắn, trước khi Phong Triển Nặc kịp phản ứng thì Feston đã bắn trúng Rắn mối.

“Bob!” Khi Bob ngã xuống cũng là lúc Phong Triển Nặc nhào đến, dùng sức đè lại vết thương trên người của Bob, “Chết tiệt, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra với anh! Anh muốn nói cái gì với tôi? Vì sao anh lại tránh mặt Bạch quỷ? Còn có chuyện gì mà tôi chưa biết?!”

“U Linh cũng có lúc này….” Bob thở hổn hển vài hơi, làn da chùng nhão trở nên trắng bệch, vài giọt máu bắn lên những nếp nhăn, vẻ mặt tựa hồ có một chút đắc ý, “Thằng nhóc, dù sao tôi cũng sắp chết, tôi không muốn nói ra chuyện mà cậu vĩnh viễn sẽ không biết…”

“Còn có cậu ta.” Feston rút súng về, hắn bắn trúng chân của Rắn mối, Rắn mối té lăn xuống đất, cố gắng giãy dụa mà đứng lên, không ngờ là vẫn còn rất bình tĩnh, “Đây là người khác ủy thác tôi, không cần phải giết U Linh, không có gì khó khăn, tôi không có lý do từ chối.” fynnz.wordpress.com

“Cho nên cậu không phải đi theo Bạch quỷ đến đây mà là đi theo Bob.” Phong Triển Nặc cầm súng, vài tiếng súng liên tiếp nổ tung bên tai của Rắn mối, trong khoảnh khắc lỗ tai và khuôn mặt, hai cánh tay, tất cả những vùng bị đầu đạn nóng cháy sượt qua đều đang chảy máu.

“Hiện tại tôi không có kiên nhẫn, nói cho tôi biết là ai ủy thác cho cậu giết Bob.” Những tia nắng chói chan chiếu vào ánh mắt vô tình lại phản xạ ra màu xanh âm u lạnh lẽo, hắn thậm chí vẫn chưa đứng lên, một bàn tay còn đang ấn chặt vết thương cho Bob.

“Chúng ta là người trong nghề, cậu cũng biết quy tắc rồi, cậu cảm thấy là tôi sẽ nói ra hay sao?” Thân thể đau đớn làm cho Rắn mối hơi hơi run rẩy, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm nào khác, ánh mắt của Phong Triển Nặc càng thêm lạnh lùng.

Feston lắc đầu đối với Phong Triển Nặc, hắn lấy ra một quả lựu đạn nhỏ từ trong túi của Bob, sau khi nhẩm tính khoảng cách thì liền phóng đến bên chân của Rắn mối, Rắn mối không biết hắn muốn làm gì, Feston cười cười với Rắn mối, nụ cười bí hiểm làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Feston lui ra sau vài bước, hắn dùng súng chỉa vào quả lựu đạn kia, “Tôi sẽ không dùng cái chết để uy hiếp cậu, cũng không để ý danh dự của cậu lớn cỡ nào, tôi chỉ muốn biết một chuyện là người nào ủy thác cậu, nếu cậu không nói thì nội trong năm giây tôi sẽ nổ súng.”

“Có lẽ cậu không sợ chết, nhưng nếu nổ tung hai chân thì sao?” Biển lửa bốc lên tận trời, Feston khẽ nâng cổ tay, quả lựu đạn kia cùng họng súng tối đen đều loang loáng dưới ánh mặt trời.

Phong Triển Nặc nheo mắt nhếch môi cười, “Người bình thường thì sẽ tàn phế không thể đi lại, còn đối với sát thủ mà nói thì xem như bị đẩy xuống địa ngục, cậu muốn xuống địa ngục để tham quan hay sao, Rắn mối? Tôi cam đoan là anh ấy sẽ không để cho cậu chết, chỉ là bị cụt chân mà thôi.”

Rắn mối nghe thấy bọn họ uy hiếp thì hơi biến sắc một chút, “Người ủy thác tôi là Greg Kada.” Hắn vừa dứt lời thì vẻ mặt của Phong Triển Nặc và Feston đều đứng hình.

Bob nghe thấy, dồn dập thở hổn hển vài hơi, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài, “Xong rồi, hết thảy đều xong rồi….”

Phong Triển Nặc ấn chặt vết thương của Bob, “Nói rõ ràng cho tôi! Bob! Rốt cục anh che giấu cái gì? Chuyện đó và tập đoàn Kada có quan hệ gì? Anh biết chuyện gì thì nói ra đi?”

Feson cau chặt mày, ánh mắt chợt lóe, nhận ra được điều gì đó, vẻ mặt của hắn thoáng chốc trở nên âm trầm, nhưng Phong Triển Nặc không phát hiện mà chỉ liên tục giục Bob, hung hăng cắn răng, “Vì sao Greg lại muốn giết anh, vì sao Bạch quỷ lại muốn lấy mạng Greg? Nói cho tôi biết đi.”

“….Có biết tổ chức là do ai thành lập hay không?” Bob hỏi rất kỳ lạ, Phong Triển Nặc đương nhiên biếp đáp án, không phải là Bạch quỷ mà là một đám được xưng là người quản lý, bọn họ đều đã chết dưới tay hắn.

Bob tựa hồ không muốn hắn trả lời, “Cậu có từng nghĩ đến đám người quản lý kia là từ đâu mà xuất hiện….bọn họ lấy tiền từ đâu để tạo thành một tổ chức sát thủ, lại sử dụng nó để làm chuyện gì hay không? Ian, cậu có từng nghĩ đến việc tìm kiếm cô nhi ở khắp các quốc gia, nuôi lớn bọn họ phải tốn bao nhiêu nhân lực…và tài chính hay không…”

Khi Bob hỏi ra vấn đề đầu tiên thì suy nghĩ của Phong Triển Nặc liền đình trệ, hắn nhanh chóng biết rõ đáp án nhưng hắn lại không muốn tin tưởng đáp án này, cũng không muốn chấp nhận.

“Là một tập đoàn quốc tế.” Bob biết rốt cục không thể giấu diếm được nữa, hắn gian nan nói xong rồi cười khổ một tiếng, “Tôi chính là người phụ trách đi tìm những đứa trẻ cô nhi đó…Tôi là sát thủ, tôi phụ trách tìm kiếm những đứa trẻ có thiên phú bẩm sinh, tập hợp bọn chúng lại với nhau….”

Máu loãng trào ra từ vết thương của Bob, Phong Triển Nặc bất giác thả lỏng bàn tay đang ấn chặt vết thương của Bob, ánh mắt lạnh lẽo theo dõi Bob, mà điểm này cũng không làm cho Bob cảm thấy bất ngờ, “Tôi luôn biết….sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ giết tôi, Ian, khi cậu biết chuyện này thì cậu sẽ giết tôi…”

“Cho nên anh luôn quan tâm đến tôi.” Phong Triển Nặc ấn lên vết thương của Bob, cảm giác được sinh mạng của Bob đang dần dần trôi theo dòng máu tươi.

“Đúng vậy, tôi vẫn luôn quan tâm cậu, bởi vì cậu là người xuất sắc nhất, tôi sợ một ngày nào đó cậu sẽ tra ra được chuyện này, cậu chỉ cần điều tra ra thân thế của mình thì một ngày nào đó sẽ lòi ra tôi…” Chuyện này thật sự rất đáng sợ, Bob vẫn còn nhớ rõ nỗi sợ hãi khi đó của mình.

“Cậu là một sát thủ đáng sợ, tôi rất sợ cậu, Noy….” Bob cũng không che giấu điểm ấy, Phong Triển Nặc vẫn nghĩ rằng Bob kiêng kị kỹ thuật xạ kích của hắn, hiện tại hắn mới biết được nguyên nhân chân chính.

“Tôi vừa để ý hành động của cậu vừa tận lực giúp cậu một ít, như vậy nếu sau này cậu có biết chuyện…..thì ít nhất sẽ cho tôi chết dễ chịu một chút, nói không chừng còn có thể buông tha cho tôi….chính là vì suy nghĩ này mà tôi đóng vai trò như hiện tại…” Bob ho khan vài tiếng.

Là bắt đầu từ khi nào thì hắn đã không thể nhớ rõ, hắn nhìn tên sát thủ đáng sợ này chấp hành nhiệm vụ rồi lần lượt cầm súng trở về, dùng giọng điệu đùa giỡn để bắt hắn kiêng rượu, dùng viên đạn uy hiếp bắt hắn phải buông bình rượu, lần lượt rời đi sau đó trở về rồi thản nhiên trò chuyện về những nguy hiểm đã gặp được khi làm nhiệm vụ.

Nếu không phải lúc trước hắn đem tên sát thủ này rời khỏi cô nhi viện, đem Ian từ một cái hố lửa đẩy sang một cái hố lửa khác thì có lẽ người thanh niên này đã có một cuộc đời khác hẳn với bây giờ!

Không biết bắt đầu từ khi nào thì sự sợ hãi dần dần chuyển sang quan tâm, hắn sợ người thanh niên này, cũng yêu thích Ian, thậm chí hắn có ảo giác đã xem Ian là con trai của mình.fynnz810

Ảo giác này làm cho hắn toát mồ hôi lạnh rồi đột nhiên tỉnh ngộ.

“….Tôi phát hiện là tôi đã sai rồi, sau khi trở thành người trung gian thì suy nghĩ của tôi cũng thay đổi, tôi hối hận vì những gì đã làm vào năm xưa.” Bob nhìn lên trời, nhớ lại dĩ vãng, sắc mặt hơi tái xanh, “Còn có khách sạn của tôi, tôi muốn làm một chút gì đó cho các cậu, bởi vì tôi hối hận, Ian, đó là một sai lầm, đem đám cô nhi bao gồm cả cậu cho tập đoàn Kada….”

“Để cho bọn họ tìm người huấn luyện các cậu thành sát thủ….” Lời nói của Bob tựa như truyền đến từ phương xa, Phong Triển Nặc chỉ nhìn thấy khẩu hình của Bob.

Hắn không hề kinh ngạc khi Bob rốt cục nói ra mấu chốt, hắn thật sự không hề kinh ngạc, nhưng bên tai đã vang lên tiếng vù vù.

Hắn nhìn Feston, ánh mặt trời làm cho khuôn mặt màu đồng như mất đi tất cả huyết sắc, hoàn toàn tái mét, bị thâm trầm và âm u bao phủ, bọn họ đều rất bình tĩnh, nhận ra được điều này có nghĩa gì, cũng nhận ra được giữa bọn họ đã sớm có mối liên hệ từ rất lâu trước kia….

Hoa viên của dì Wendy trở nên hoang tàn, bọn họ đối diện với nó, không ai di chuyển bước chân, cũng không còn ai mở miệng nói chuyện.

…………

P/S: Rầu, ba của anh Phê tội lỗi tày trời nhé, làm cho Nặc ngày bé phải chịu bao nhiêu đau khổ…suýt nữa còn mất cả mạng chỉ vì lợi ích của tập đoàn Kada xưa kia.