Xích Ái Sát Thủ

Chương 33: Không thể nề hà




Tiếng nổ súng! Biết có chuyện không hay đã xảy ra, Phong Triển Nặc và Feston xông lên, ánh sáng chiếu vào, người bên ngoài đang mở đèn pin, chỉ thấy Uriel ôm ngực nằm dưới đất, theo vết thương trí mạng ở trên người của hắn thì có thể xác nhận hắn đã chết.



Feston nhìn chăm chú thi thể dưới chân, ánh mắt không hề nhúc nhích, tựa như muốn tìm xem viên đạn trên thi thể này toát ra từ họng súng của ai, Phong Triển Nặc hiểu được tâm tình của Feston, “Không phải tôi nổ súng,” Hắn giải thích rõ ràng, hy vọng điều này có thể làm cho người nào đó cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Suýt nữa đã có thể đoạt được tin tức từ trong miệng của Uriel, vậy mà ngay lúc này đối phương lại bị giết chết, Feston đương nhiên rất tức giận, nhưng đầu óc của hắn vẫn tỉnh táo, “Cậu nên cảm thấy may mắn là không phải mình nổ súng, nếu không hiện tại cậu sẽ không còn đứng ở trong này.”

Phong Triển Nặc ở ngay bên cạnh hắn, nhất cử nhất động đều bị hắn chú ý, Phong Triển Nặc có ra tay hay không thì Feston là người biết rõ nhất.

Cảm nhận được tầm mắt của đối phương, trước khi đèn đuốc được bật sáng thì Phong Triển Nặc đã nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Feston dành cho hắn, trong đôi mắt màu xám tro bị che giấu có lẽ đang lo lắng nên xử trí hắn như thế nào, sau khi giải quyết băng nhóm Lize thì kẻ thù lớn nhất của bọn họ chính là đối phương.

“Không được nhúc nhích!” Ngoài cửa có người hô lớn, Jonathan là người đầu tiên vọt vào, các thành viên của đội ST bao vây băng nhóm Lize, nhìn thấy linh hồn của bọn họ là Uriel đã chết thì người của Lize cũng chậm rãi buông súng xuống rồi giơ tay lên.

Cục diện đã bị khống chế, đám nhà giàu trốn dưới bàn sửa sang lại vẻ ngoài của mình rồi đứng dậy, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, bọn họ trách mắng vì sao đến bây giờ cảnh sát mới đến, thiếu chút nữa đã khiến bọn họ bị thương oan mạng, có vài người có địa vị và thân phận cao quý đang khai báo danh tính, hiện tại cảnh sát Las Vegas mới biết nơi này rốt cục có bao nhiêu nhân vật nổi tiếng thiếu chút nữa đã gặp chuyện không may, làm cho bọn họ đều toát mồ hôi lạnh.

“Đứng im!” Sau khi phát hiện đứng bên cạnh Feston là ai thì phản ứng đầu tiên của Derek là giơ súng lên.

“U Linh?!” Jonathan và Hase biến sắc, các thành viên của đội đặc nhiệm tựa như lâm đại địch, hết thảy họng súng đều nhắm ngay Phong Triển Nặc, so với U Linh thì người của băng nhóm Lize quả thật không đáng là gì, đây mới là đối tượng cần phải cảnh giác cao độ.

Đội đặc nhiệm ST bao vây hai người ở giữa, dư đảng của băng nhóm Lize đều giao cho cảnh sát xử lý, cảnh sát Las Vegas hoàn toàn không rõ người bị chỉa súng có lai lịch gì mà khiến cho FBI khẩn trương như vậy.

“Sếp, anh không sao chứ?” Derek cẩn thận hỏi, cảm xúc của hắn căng thẳng, những người khác cũng giống như vậy, ngược lại người bị chỉa súng vẫn thản nhiên bình tĩnh, Phong Triển Nặc thoạt nhìn tựa như một người khách của nơi này.

Feston còn chưa trả lời thì Phong Triển Nặc đã mở miệng trước, “Đừng lo, tôi chưa làm gì với sếp của mấy người cả.” Hắn lễ phép mỉm cười.

Nói gì vậy! Jonathan nhìn Feston không hề có phản ứng, Feston trấn an hắn bằng cách khoát tay, “Tôi rất ổn.”

Giọng nói của Feston vẫn như trước, ổn định và bình tĩnh, hắn rời khỏi bên cạnh Phong Triển Nặc, hắn muốn biết người này kế tiếp sẽ giải quyết tình cảnh hiện tại như thế nào.

Phong Triển Nặc nhìn Feston xoay người đi về phía các thành viên của đội đặc nhiệm, hắn không ra tay, hắn đương nhiên sẽ không nổ súng trong tình huống như vậy, hắn luôn thích cách thức đơn giản và rất ghét phiền phức.

Đại sảnh dần dần trở nên yên tĩnh, chỉ có vài bóng đèn tường u ám được bật lên, không khí trầm mặc trở nên kỳ dị, nhiều xác chết dưới đất vẫn chưa bị nâng đi, cảnh sát Las Vegas đang lấy lời khai của đám nhà giàu.

Feston đứng im không lên tiếng, những người khác đều không dám manh động, Jonathan lại nhìn xuống thi thể ở dưới đất, “Sếp, người này đã chết.” Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bị bao vây.

Người trong đại sảnh chậm rãi rời khỏi hiện trường, lúc này chỉ còn lại tất cả thành viên của đội đặc nhiệm cùng Phong Triển Nặc đứng ở giữa, mọi người đều nhìn xuống thi thể của Uriel rồi tầm mắt lại chuyển đến khẩu súng trong tay của Phong Triển Nặc.

Cho dù là ai thì cũng đều nghĩ như vậy, Phong Triển Nặc cũng không bận tâm, hắn giơ tay lên, “Tôi chỉ là khách ở nơi này, là người vô tội bị liên lụy, kẻ nằm ở dưới đất không phải do tôi giết.”

Cái gì?! “Nói như thế thì ai tin!” Vẻ mặt của Derek như sẵn sàng đón địch, chỉ chờ Feston hạ lệnh bắn, Jonathan và Hase cũng vậy, không ngờ người đàn ông kia lại ném khẩu súng xuống đất, “Vì sao lại không tin? Mấy người có chứng cớ gì nói tôi là hung thủ?”

Hắn dám ném súng xuống đất! Động tác nhanh nhẹn không hề chần chờ, tất cả mọi người đều sững sờ, FBI có thể nổ súng đối với người cầm hung khí hoặc tạo ra uy hiếp đối với người khác, nhưng đối với nghi phạm không có vũ khí trong tay, sau khi xác định hắn sẽ không gây nguy hiểm thì bọn họ không có quyền bắn chết.

Bọn họ nghiến răng nghiến lợi, tức giận bất bình, U Linh rất xảo quyệt……

Xem U Linh như là phần tử nguy hiểm nhất, đội đặc nhiệm ST vẫn không dám khinh thường, ngay lúc này Feston lại phá vỡ cục diện bế tắc, “Uriel không phải là hắn ra tay giết, hung thủ chắc là nằm trong đám đàn em của hắn, hoặc là trong đám khách khứa, mau chóng đi điều tra lai lịch của khách hàng ở nơi này, đem hết thảy súng ống dưới đất mang về khám nghiệm, kiểm tra xem viên đạn phát ra từ nơi nào.”

Không hổ là sếp, lúc này còn tâm tư phân phó bọn họ làm việc, nhưng U Linh đang ở ngay trước mặt mà! “Sếp–” Tuy rằng Phong Triển Nặc đã ném súng xuống sàn nhưng Jonathan vẫn chăm chú nhìn hắn, “Anh chắc chắn trên người của hắn chỉ có một khẩu súng chứ?”

Feston quét mắt một vòng lên người của Phong Triển Nặc, “Tôi chắc chắn.”

Hắn đã rất quen thuộc với thân thể của Phong Triển Nặc, dù sao cũng không phải chỉ một lần tiếp xúc thân mật, Phong Triển Nặc chống lại ánh mắt của hắn, lộ ra nụ cười kỳ lạ.

Nhưng những thành viên trong đội thì lại không biết, thấy bọn họ khẩn trương như vậy, Phong Triển Nặc chỉ cười ha ha, “Tôi là thương nhân, đến nơi này để chơi mà thôi, không cần phải ngạc nhiên như thế.”fynnz.wordpress.com

“Thương nhân?” Muốn bắt Phong Triển Nặc đương nhiên rất dễ dàng, nhưng Feston cố tình muốn xem đối phương sẽ xử lý tình huống này như thế nào vì vậy hắn liền hỏi lại, Phong Triển Nặc giang hai tay, lộ ra một nụ cười làm cho người ta rất có hảo cảm, “Vì không muốn các vị hiểu lầm, cứ tiến lên lục soát đi, tôi có giấy chứng nhận.”

“Để xem lần này anh thoát bằng cách nào…” Derek cẩn thận cầm súng, chậm rãi tiếp cận, bỗng nhiên bị một bàn tay cản lại, “Để tôi.” Feston ngăn cản hắn.

Derek hơi chần chờ, “Sếp, anh cẩn thận một chút.”

Tự mình tiến lên, Feston đi đến trước mặt Phong Triển Nặc, tầm mắt của hai người giao nhau, không khí dường như đông cứng trong nháy mắt.

Muốn bắt tôi hay sao, cho anh một cơ hội đó.

Đừng giở trò, sớm muộn gì cậu cũng sẽ rơi vào tay tôi.

Ánh mắt lặng lẽ dây dưa, có thể đọc hiểu lời cảnh cáo từ mắt của đối phương, hai người mang theo ánh mắt khiêu khích mà nhìn nhau, giống như có tia lửa toát ra, thậm chí những người đứng xung quanh cũng có thể cảm giác được bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

Feston bắt đầu kiểm tra.

“Cẩn thận một chút, coi chừng tôi thưa anh vì tội quấy rối ***.” Trước khi tay của Feston sờ lên thắt lưng của Phong Triển Nặc thì liền nghe thấy một câu như vậy.

Phong Triển Nặc dùng bộ dáng rất nghiêm túc để nói ra câu này, trong khi những người khác thì thiếu chút nữa đã muốn hộc máu. U Linh cũng dám đùa giỡn với sếp hay sao! Vẻ mặt của mọi người đều trở nên vô cùng kỳ dị, Feston là người duy nhất không vì vậy mà lay động, tựa hồ còn mỉm cười.

“Tùy cậu.” Tay của hắn ấn lên thắt lưng của Phong Triển Nặc.

Lời đối thoại này vô cùng quen thuộc, Phong Triển Nặc nhếch môi, bàn tay đang di chuyển lên ngực của hắn, người bên ngoài không thể phát hiện tốc độ, hơi dừng lại một chút, cảm giác tạm dừng này thật kỳ lạ, rốt cục Feston đang hy vọng có thể tìm được giấy chứng nhận hay là lo lắng không thể tìm được? Phong Triển Nặc nhịn không được mà suy đoán.

Một cái ví da bò được lấy ra từ túi áo của hắn, bên trong có giấy chứng nhận cũng có một xấp tiền mặt, trên giấy chứng nhận quả thật có hình chụp của Phong Triển Nặc, Feston mở ra nhìn rồi ném nó cho Derek, “Xác nhận lai lịch một chút.”

Còn cần phải xác nhận hay sao? Bọn họ đều biết người đàn ông này chính là U Linh, nhưng vấn đề là hiện tại bọn họ không có chứng cớ trực tiếp để chỉ người này đích danh là U Linh, Derek cầm lấy giấy chứng nhận, “Công ty ngoại thương Crane Hurd, cố vấn cao cấp – Nolan Collison.”

Nghe Derek đọc lên, tất cả mọi người đều cương cứng tại chỗ, có lẽ trong đó không bao gồm Feston, hắn đã sớm đoán được Phong Triển Nặc sẽ không ngoan ngoãn đứng ở chỗ này để chờ bị bắt.

Nolan Collison, đây là một trong rất nhiều thân phận của Phong Triển Nặc, hắn có rất nhiều tên, đối với nghề sát thủ thì mọi người đều cần các nghành nghề khác để che giấu chính mình, cho dù có nhiều thân phận thì vĩnh viễn cũng không đủ, trước khi ra tay cũng sẽ không quên chuẩn bị kỹ lưỡng.

Nước, thức ăn, súng đạn, còn có ngụy trang cần thiết trước khi rời đi, từ trong đường hầm thông gió tiến ra ngoài, hắn đi phía trước Feston, lúc lấy thức ăn cho Feston thì hắn cũng thuận tiện chuẩn bị sẵn tất cả những thứ cần phải đem theo, Feston vĩnh viễn sẽ không đoán được, dù sao ở sau lưng hắn chính là Feston Kada cho nên hắn phải cẩn thận.

Hơi nheo lại đôi mắt màu xanh biển, Phong Triển Nặc lộ ra ý cười bí ẩn.

Trước mặt là một đặc vụ liên bang, cái tên sát thủ lớn mật này…..Feston nhìn Phong Triển Nặc, vẻ mặt vừa giống như tức giận vừa giống như tán thưởng…..

Hắn nghĩ đến chi tiết mà lúc trước hắn đã quên, đáng lý hắn nên biết Phong Triển Nặc là đối thủ có trình độ này thì hắn không thể sơ suất đối với người nọ, ở trong đường hầm thông gió hắn nên nghi ngờ Phong Triển Nặc, đáng tiếc lúc ấy hắn hoàn toàn bị chuyện khác hấp dẫn lực chú ý.

“Đây là thẻ nhân viên công ty.” Nghiễm nhiên như một vị khách quý, Phong Triển Nặc hơi nâng cằm lên, “Còn muốn kiểm tra cái gì nữa hay không? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là thương nhân đến nơi này chơi một chút, thuận tiện bàn việc làm ăn, đánh bạc ở đây chắc không phạm pháp chứ?”

Đánh bạc là không phạm pháp, vốn tưởng rằng cho dù hắn xuất ra giấy chứng nhận thì cũng là mạo danh người khác, nhưng khi Derek gọi điện thoại kiểm tra thì bên kia thừa nhận có vị cố vấn như vậy, Derek hung hăng cúp máy, “Có công ty này.”

Mọi người đều có một chút tức giận, Feston đem tất cả giấy chứng nhận thu vào túi của mình rồi nắm lấy cổ áo của Phong Triển, kéo hắn đến gần, “Cậu nói đến đây bàn việc làm ăn? Tôi muốn hỏi cậu là bàn việc làm ăn với ai?”

Chỉ cần có một chút khả nghi hoặc bất cứ cơ hội nào thì đều trở thành cái cớ để Feston bắt hắn, Phong Triển Nặc không nhanh không chậm mà nhìn xung quanh một vòng, ngoài cửa có người đang cẩn thận bước đến, Phong Triển Nặc nở nụ cười, “Hắn.”

…………

P/S: Lúc bạn Derek tiến lên định lục soát thì anh Phê cản lại ngay, làm sao mà để người khác sờ soạng vợ của mình cho được.