Xin Chào, Em Gái!

Chương 7: Bắt cóc




Sáng hôm sau...

- Ba mẹ đi nữa rồi hả anh?

Nó ngồi xuống bàn ăn, vớ vội miếng bánh mì, hỏi.

- Ừ. Đi

- Thi đấu bóng chuyền đấy nhé! Nhóc thấy oai chưa? - An hí hửng

- Oai! - Nó cười tươi - Không sao, em đi một mình được. Hôm nay em có 2 tiết à, học xong em đến cổ vũ hai người luôn.

- Ừa, vậy ăn nhanh rồi đi đi kẻo trễ.

Duy vừa nói, vừa cởi tạp dề ra. Tính ra thì cậu hỏi bị đảm đang đấy chứ nhỉ?

Đợi bóng Như khuất khỏi cửa nhà, An mới quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Duy:

- Mỗi buổi sáng mà được nhìn thấy người mình yêu thật tuyệt!

- Mày đang tỏ tình với tao đấy hử? Đậu xanh rau má trà đá nước dừa, nổi hết cả da gà rồi này. Tởm vler! - Duy lấy tay tự ôm vai mình

- Ảo tưởng! Tao nói bé Như kìa. Chứ mỗi sáng mà nhìn thấy mày thì, chậc, xui thôi rồi!

Duy cười to, nhưng vẫn có gì đó khó chịu lắm. Cảm giác này, đừng nói là...

Tháng chín, trời thu xanh ngắt, cao vời vợi. Nó vừa đến trường vừa nghĩ ngợi. Còn nhớ năm nào, cũng vào mùa này, nó còn đòi khóc nằng nặc bắt ba cho nó vào chung trường với anh hai. Nghĩ lại thấy mình con nít thật. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, nó cũng lớn hơn, nhưng kỉ niệm khi nhỏ thì vẫn mãi ở trong tim này. Chết thật, sắp tới giờ vào lớp rồi, nhanh chân thôi!

Đang hát vu vơ một bài nhạc trẻ nào đó, chợt nó thấy sau gáy mình đau điếng, rồi trời đất đảo lộn, kết cục là một màu đen u ám. Trước khi mê man, nó chỉ nghĩ, có phải trời sập rồi hay chăng?

Cô gái nhỏ mau chóng ngã sõng xoài trên nền xi măng lạnh. Một người đàn ông to lớn, xăm trổ đầy mình, móc điện thoại ra, cười lớn:

- Chị! Nó ngủm rồi.

- Tốt. Đến đây ngay.

Giọng nói một người phụ nữ vừa quen vừa lạ vang lên trong điện thoại. Người bên này gật đầu, vác Như lên chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn, nổ máy và quay vô lăng.

- Duy! Mày có điện thoại này.

Đang trong giờ giải lao. Duy tu nhanh chai nước rồi chạy đến, cầm điện thoại đi. Chu cha, là mama đại nhân đây mà!

- Nhóc. Em gái con đâu? - Người phụ nữ quyền lực cất giọng đầy bực bội

- Nó đang đi học. Có gì không mẹ?

- Học cái gì mà học? Hai đứa trốn mẹ đi chơi phải không? Nhà trường vừa nhắn tin thông báo hôm nay nó nghỉ học không phép đây này.

- Cái gì cơ?

Duy la lên, rồi mau chóng ngắt điện thoại, mặc cho đầu dây bên kia còn đang í ới. An đứng kế bên cũng tò mò chúi đầu vào xem. Duy mở bản đồ, chấm nhỏ đang di chuyển, nhưng đây đâu phải đường đến trường?! Chết tiệt thật!

- Sao thế? Chuyện gì à? - An vẫn chăm chú nhìn bản đồ, xem có phát hiện gì mới không.

- Khốn nạn! Con bé bị bắt cóc rồi!

Duy nói rồi không ngần ngại chạy khỏi sân vận động. Còn An, phải mất vài giây sau mới nhận thức được nhân vật bí ẩn “con bé” là ai. Cậu bảo hai người dự bị ra sân, rồi cũng nhanh chóng mất hút.

Chiếc taxi lao nhanh trên con đường đất gập ghềnh với tốc độ bàn thờ. Người An nóng lửa đốt, người Duy lại còn nóng hơn. Không khí trong chiếc xe tựa như chỉ cần thở mạnh một tiếng thì sẽ phát nổ ngay tắp lự. Duy nhìn chăm chăm vào chiếc smartphone, miệng dẫn đường cho bác tài. An chẳng làm được gì cả. Tài khoản của cậu đã bị khóa vào khuya hôm qua rồi. Như nghĩ ra điều gì đó, cậu gọi điện cho một người bạn, hỏi tung tích của Vy.

- Sao? Vy nghỉ học?

An thốt lên. Duy quay ngoắt lại, nắm chặt tay, gân xanh nổi lên.

- Giỏi lắm. Hôm nay cậu không thoát đâu.

-” Ào!”

Một xô nước lạnh tạt thẳng vào người nữ sinh đang thiếp đi dưới sàn. Nó bật dậy, hai răng cắn chặt. Lạnh quá! Nhưng mà, đợi một chút, đây là đâu ấy nhở?

- Dậy rồi sao, cô bé?

Nó quay đầu. Xung quanh tối đen như mực, nhưng giọng nói này thì quen lắm. Chắc đã nghe ở đâu rồi.

- Đây là cái giá phải trả khi dám khinh thường tao.

Nói đoạn, một cái tát giáng xuống khuôn mặt trắng trẻo.

- Còn đây là cái giá phải trả khi dám đụng vào người tao.

Lại một cái bạt tai nữa. Hai má nó nóng rần. Bây giờ thì nó biết giọng nói kia là của ai rồi. Yến Vy!!!!

- Và cuối cùng, là cái giá phải trả khi giành giật đồ của tao.

Vy giật mạnh tóc nó, khiến nó la oai oái, rồi ấn đầu nó xuống thau nước đá đc chuẩn bị sẵn. Được một lát, nó ngạt thở, ho sặc sụa. Khuôn mặt nó giờ lạnh toát, dường như muốn tê liệt cả. Vy cười lớn, lấy một lọ nước hoa từ trong túi áo, mở nắp lọ rồi đổ hết lên đầu nó, nói nhẹ nhàng:

- Muốn tham gia cuộc vui, nên thơm tho một chút.

- Yến Vy, tại sao chị lại làm vậy?

- Mày còn phải hỏi sao? Nếu không phải vì thứ mặt dày như mày, tao đã không làm mấy chuyện thất đức này. Mà mày yên tâm, người có tiền là có quyền. Hôm nay, cho dù mày có thoát ra được, thì bằng chứng buộc tội tao cũng chẳng có đâu. Trần Yến Vy tao, đã không có thứ gì, thì người khác đừng mơ đụng vào. Hôm nay, mày chỉ có chết.

Vy nói với nó nhiều lắm, nhưng chủ yếu là chửi bới, dọa nạt. Cuối cùng, Vy quay lưng đi mở cửa, một chút ánh sáng nhỏ len lói vào không gian u ám kia. Chói mắt quá!

- Rồi. Giờ phần tụi bay. Ăn cho no, rồi khiến nó không mở miệng nói gì được nữa cho tao. Tốt nhất là đi luôn, còn không, thành người thực vật cũng không tệ.

Tầm vài ba người đàn ông to lớn cười ha hả bước vào, cả người xăm kín mít. Cánh cửa lại đóng sầm, nhưng lần này, từng bóng điện được bật lên, thắp sáng cả căn phòng. Là một căn nhà kho cũ kĩ, đồ vật đều đã rỉ sét cả, nhưng vẫn rộng lắm.

Tiếng cười ghê rợn kia lại vang lên lần nữa. Nó run lẩy bẩy, phần vì lạnh, phần vì sợ. Áo đồng phục nhanh chóng bị xé toạc ra, cả chục bàn tay đặt lên người nó. Nó la lên, nhưng vô vọng, xung quanh vẫn tĩnh mịch. Nó thầm nghĩ, cuộc đời nó đến đây là kết thúc rồi. Phim ảnh vẫn chỉ là phim ảnh, sẽ không có anh hùng cứu mỹ nhân, sẽ không có phép màu nào xuất hiện cả. Bà tiên, hay ông bụt, tất cả chỉ tồn tại trong truyện cổ tích mà thôi. Ba ơi, mẹ ơi, anh hai ơi...!