Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Chương 25: Ngoại truyện về Đông Tử (1)




Tối hôm nay Ngải Đông lại mơ thấy Từ Chu, chàng trai trẻ cao to, tuấn tú, sau khi đi đá bóng về, mồ hôi không ngừng chảy dài trên làn da rám nắng của anh. Thấy Ngải Đông bước ra khỏi hành lang, lén la lén lút, Từ Chu lớn tiếng hỏi: “Tiểu Đông Đông, vừa đi đâu về thế?”

Sau đó, cánh tay vạm vỡ kia liền xách anh lên chẳng khác nào xách một con gà con, tiếp đó bóp lấy cổ anh rồi cười ha ha đầy sảng khoái: “Tên tiểu tử này, điểm thi có kém chút cũng không cần phải im lặng buồn bã đến thế đâu, chẳng khác nào mấy đứa con gái!”

“… Chẳng khác nào mấy đứa con gái!”

Từ Chu trong giấc mộng vừa nói câu này, Ngải Đông liền bật dậy thoát khỏi giấc mơ, lau hết mồ hôi trên trán, ngồi trên giường hít thở hổn hển.

Tình cảm đặc biệt dành cho người ấy chính là bí mật của anh, anh vẫn luôn giấu kín trong lòng, đặt ở một góc khuất trong tim, đợi thời gian từ từ chôn vùi đi thứ tình cảm khó lòng giải thích rõ ràng đó, để nó tan ra, rồi đến một ngày nào đó, anh sẽ gặp được một người phụ nữ phù hợp, hai người cùng nhau nuôi một chú chó, sinh một đứa con, cả đời hạnh phúc bên nhau.

Thế nhưng, cố gắng rất lâu rồi mà anh vẫn chẳng thể nào làm được, ngay đến giấc mơ cũng không tài nào khống chế nổi.

Tim đập thình thịch, Ngải Đông lau khô mồ hôi rồi bước xuống giường, đến bên chiếc tủ, lấy ra tấm thiệp báo hỷ màu tím, cái tên viết trên đó thực sự khiến anh đau đớn đến tận tâm can.

“Kính mời đến dự lễ thành hôn giữa tiên sinh Từ Chu và tiểu thư Lâm Đại!”

Ngải Đông cười khổ, đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt của tân lang ở phía sau tấm thiệp, Từ Chu cũng đang cười, dùng đôi tay từng bóp cổ Ngải Đông năm xưa để ôm tân nương vào lòng. Từ Chu bây giờ không còn là một thanh niên mới lớn năm nào mà đã thực sự trở thành một người đàn ông chững chạc, trách nhiệm và chín chắn rồi.

Ngải Đông sầu muộn nhìn vào tấm thiệp mời, buột miệng thốt ra một câu “mẹ kiếp” rồi nhét tấm thiệp về vị trí ban đầu, cúi đầu rầu rĩ quay về giường ngủ tiếp.

Trong lễ cười của Từ Chu, Ngải Đông uống rất nhiều rượu vang, các bạn học cũ ngồi cạnh bên không ngừng chế nhạo anh, lắc lư ngón trỏ trước mặt anh rồi cười: “Mọi người nhìn thằng nhóc này đi, ha ha, uống rượu giỏi quá rồi, cứ nhìn chằm chằm vợ của Từ Chu thôi.”

“Mấy thằng độc thân thường không được gặp phụ nữ nhiều, này này, tớ bảo này Đông Tử, vợ của bạn không được động vào, Từ Chu đúng là đã nhìn lầm cậu rồi!”

“Được rồi, tâm tư của kẻ độc thân như Đông Tử, làm sao mà mình lại không hiểu cơ chứ? Cứ nhìn thấy phụ nữ một cái là tít mắt lên, vợ của Chu Tử đã mang thai ba tháng rồi, còn Chu Tử thì có nhà rồi, có xe rồi, có vợ rồi, có con rồi, chúng ta cũng phải hiểu cho Đông Tử chứ! Thấu hiểu tâm tình bạn bè, vạn tuế!”

Đông Tử uống say khướt, đầu óc mơ màng nắm chặt tay của cậu bạn có biệt danh Đậu Đậu bên cạnh, buông lời cảm kích: “Đậu Đậu, cậu đúng là người hiểu mình nhất! Ông đây hận Chu Tử! Tên khốn khiếp đó, lại đi khoe khoang hạnh phúc mỹ mãn trước mặt đám anh em nghèo kiết xác như chúng ta. Mẹ kiếp! Thi chạy thì không thắng nổi hắn, đi cưa gái cũng chẳng đọ được với hắn ta, bây giờ đến sinh con cũng đuổi không kịp hắn nữa, như thế còn chưa đủ đả kích mấy anh em chúng ta hay sao?…”

Ngải Đông ôm một bụng đầy rượu loạng choạng đi vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn, đang định kéo khóa quần lên bỗng quay sang nhìn lơ đãng, đầu óc choáng váng, sợ hãi đến nỗi phải lùi về phía sau.

Anh tưởng rằng mình uống say nên hoa mắt, lắc lắc đầu rồi dụi mắt mấy lần liền, lúc này mới xác định được rằng tên ác bá đứng cách đó hai bước đang trợn mắt nhìn mình hoàn toàn không phải là ảo giác, sau đó rụt rè lên tiếng: “Lũng… Lũng ca! Thật… thật trùng hợp quá!”

Đặng Lũng mặc một bộ vest lịch sự, như thể vừa rời khỏi một buổi tiệc nào đó, đầu tóc gọn gàng, chỉ có điều gương mặt suy tư ấy vô hình chung lại tạo cho người đối diện cảm giác áp bức đến nghẹt thở, ngột ngạt vô cùng.

Ngải Đông tiếp tục lùi về phía sau, nhớ lại chuyện anh cùng với Phương sư tỷ lẩn vào nằm vùng ở Mỵ Sắc bị bại lộ, thuộc hạ của Đặng Lũng tỏa đi khắp nơi truy đuổi anh, còn tuyên bố cho dù có phải lật từng tấc đất trong thành phố này lên, cũng quyết lôi bằng được anh lên để lột da rút gân. Nghĩ tới đây, hai chân Ngải Đông mềm nhũn, cộng thêm hồi nãy uống quá nhiều rượu nên chân tay bắt đầu run lẩy bẩy.

Đặng Lũng đột nhiên nhoẻn miệng cười một cách khó hiểu, mây đen đầy đầu bước lại gần Đông Tử thêm một bước, trên người mang theo vài phần uy hiếp khiến cho kẻ thấp hơn hắn một cái đầu là Đông Tử sợ đến mức rụt đầu rụt cổ. Ý cười trên khuôn mặt Đặng Lũng càng đậm: “Đúng là trùng hợp quá, Đông Tử! Nếu như hôm nay tao không sớm rời khỏi bữa tiệc trên tầng, e là Đặng Lũng này muốn gặp lại Ngải huynh đệ chắc phải chờ tám trăm năm nữa mất!”

Đặng Lũng vừa nói chuyện, lại vừa thò tay xuống sờ soạng, chạm vào khóa quần còn chưa kịp kéo lên của Đông Tử, khiến anh sợ hú vía, quên cả hô hấp. Lúc này Đặng Lũng nheo mắt nhìn anh, hai tay sờ vào khóa quần một cách mờ ám, rồi lại chầm chậm thò tay vào phía trong, phát ra tiếng kêu đầy ám muội, sau đó mỉm cười kéo khóa quần lên cho anh, thậm chí còn giúp anh cài cả thắt lưng nữa. Đợi đến khi Đặng Lũng hoàn tất mọi việc, ba hồn bảy vía của Ngải Đông đã bay tán loạn, mắt cũng trợn trừng cả lên.

Đặng Lũng lại phát ra một nụ cười mang đầy thiện ý nhưng cũng rất nguy hiểm, vỗ vỗ lên đầu Đông Tử: “Có thích dịch vụ của tao không, cảnh sát Ngải?”

Đông Tử sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, ngẫm nghĩ một lúc lại vội vã gật đầu. Cảnh sát Ngải chẳng có chút bản lĩnh nào hết, nước mắt cũng sắp sửa trào ra cả rồi!

Sợ chứ, làm sao mà không sợ được! Nghe nói Đặng Lũng này khi mới mười lăm tuổi, bố hắn khi ấy đang như cá gặp nước trong giới hắc đạo, đi khắp nơi gây sự đối địch, kẻ thù thấy không đấu lại được với ông bố liền hạ thủ với thằng con, định lấy trẻ bức già. Ai ngờ, thằng con Đặng Lũng này cũng không phải là dạng vừa, triển khai kế hoạch tự cứu lấy mình, mượn cớ đi ra bờ sông giải quyết, tiện chân đá luôn một tên bắt cóc xuống sông khiến hắn chết chìm, một tên khác thấy vậy rút đao ra tấn công, Đặng Lũng từ lúc được sinh ra vốn đã khỏe mạnh hơn người, khi ấy đanh mặt lại tỏ vẻ oai nghiêm, không hề sợ hãi xông lên phía trước: “Mày chém đi! Chém! Có giỏi thì chém đi! Mày chém tao một đao, ông già tao chém mày mười đao. Mày mà chém tao hai đao, ông già tao cho cả nhà mày ăn đạn.”

Không thể không thừa nhận, ông bố lăn lộn trong giới hắc đạo, sinh ra đứa con cũng được “bồi dưỡng” từ tấm bé, nên bây giờ cho dù có là thương nhân đi chăng nữa, cũng không thể xem thường phần ác trong con người hắn được!

Những chuyện quá khứ của người đàn ông này Đông Tử đã được nghe qua khi làm phục vụ ở Mỵ Sắc, các đồng nghiệp lén lút nói cho anh biết, hơn nữa khi kể những chuyện này sắc mặt của bọn họ đều có vẻ sợ sệt.

Đồng chí Ngải Đông đã quen với phương châm “mềm nắn rắn buông”, từ nhỏ đã chân yếu tay mềm, thường xuyên bị mấy đứa lớn hơn bắt nạt. Mới hứng được có hai quyền hai cước đã đơ ra như một cái đầu heo, điều này khiến cho đồng chí ấy chẳng vui chút nào, vì vậy lại quay sang bắt nạt những kẻ còn yếu đuối hơn cả mình, cũng chẳng phải là tốt đẹp gì cho cam!

Lâu dần mèo lại hoàn mèo, Ngải Đông chẳng “rắn” được với ai bao giờ, lúc cần ngoan thì vẫn là con ngoan, ai bảo cậu ta chân yếu tay mềm, cha mẹ lại là người bình thường cơ chứ!

Ngải Đông suy nghĩ rất nhanh, nặn ra một nụ cười nịnh nọt cứng đơ: “Lũng Ca, em… em cũng chỉ vì miếng cơm manh áo thôi mà, cơm nhà nước hiện còn chẳng đủ ăn nữa. Công việc bây giờ cũng khó tìm lắm, Lũng Ca, anh đại nhân đại lượng, hi hi, đừng có để bụng chuyện cũ nữa!”

Ánh mắt Đặng Lũng dường như vẫn đang tự bức ép bản thân mình một cách khó hiểu, hắn cao hơn Đông Tử một cái đầu, trận thế này chẳng khác nào một con quái thú đang dồn ép con mồi vào góc tường, gầm gừ một cách đầy nguy hiểm.

Đông Tử ngửi thấy mùi máu tanh nồng sắp bốc lên, hơn nữa còn là máu của chính mình, cũng tỉnh rượu hơn, lúc này có hai người đàn ông trung niên say rượu cũng đang loạng choạng bước vào. Đông Tử mặt mũi hớn hở nhìn ra, cảm giác như vừa được tái sinh, vội vàng lên tiếng: “Lũng Ca, em còn đang uống dở rượu mừng của chiến hữu. Em… em xin phép đi trước đây!”

Anh ta đang định chuồn ra ngoài, nhưng không ngờ được rằng Đặng Lũng hoàn toàn chẳng để ý gì đến những người xung quanh, túm lấy cánh tay anh kéo lại chẳng khác gì tóm một con gà, ghé sát tai anh thì thầm: “Nếu mày dám bước thêm một bước nữa, tao sẽ giải quyết luôn ân oán của chúng ta ngay tại chỗ này.”

Nói xong, Đặng Lũng trợn trừng mắt cúi nhìn Đông Tử, ám khí trong đôi mắt ấy chẳng cần phải nói cũng biết là dữ dội tới mức nào. Ngải Đông cũng là người thông minh, biết điều đứng im tại chỗ, giống như thể đã trúng phải thứ độc Thất Bộ Tuyệt Mệnh Tán[1], không dám nhúc nhích dù chỉ nửa bước. Anh ta sợ phát khóc lên được!

[1] Thất Bộ Tuyệt Mệnh Tán: Thứ độc dược khiến cho người bị trúng độc chỉ cần đi bảy bước là chết.

Tối nay cảnh sát Ngải Đông bị Đặng Lũng ép phải ngồi lên chiếc xế hộp xịn của mình, tuy là ngồi trên xe hơi, nhưng đồng chí Ngải Đông có cảm giác như vừa đặt chân lên tàu của bọn cướp biển. Có điều, do trong người có chút men rượu, nên tâm trạng thấp thỏm đó cũng dần dần giảm xuống, rồi anh ngủ thiếp đi.

Vì vậy, tới khi Đặng Lũng lái xe đến hộp đêm của mình, dưới ánh đèn lờ mờ, ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng hiền hòa, làn da mịn màng trắng bóc với đôi môi hồng hào hơi vểnh lên của chàng trai nhỏ bên cạnh đang ngủ như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, hắn nhoẻn miệng cười một cách giảo hoạt.

Thiên thời, địa lợi, bắt đầu giăng lưới thôi!

Đặng Lũng sầm mặt lay Đông Tử dậy, gió lạnh quét qua khiến cho cái đầu u mê của Đông Tử cũng tỉnh táo lại vài phần. Sau khi tỉnh lại, anh run rẩy toàn thân, nhìn cảnh tượng hoa lệ, sang trọng trước mắt, trong lòng thầm cảm thán: đêm nay, trinh tiết của Ngải Đông này sẽ bị chôn vùi tại đây. Đúng là chạy trời không khỏi nắng mà! Lần trước may được sư tỷ cứu mạng, hôm nay lại để quên di động trên bàn tiệc, giữa cái nơi thâm sơn cùng cốc này anh có kêu gào cứu mạng cũng chẳng có ai thèm để ý, hơn nữa cái gã đàn ông lực lưỡng trước mắt cũng chẳng cần đến cái mạng của anh ta, hắn ta chỉ muốn “đài hoa cúc” của anh mà thôi.

Nghĩ đến đây, đồng chí Đông Tử liền cảm thấy chỗ nào đó ở phía sau đau ê ẩm.

Nếu như để cho Đặng Lũng biết, đồng chí Đặng Lũng nhất định sẽ lớn tiếng kêu oan, hắn vẫn chưa hề triển khai kế hoạch kia mà!

Có điều, chuyện này cần phải tiến hành từ từ, Đặng Lũng có tính cách giống như Khang Tử Huyền, cả hai đều thích câu cá, ưu điểm chính là có lòng nhẫn nại, nhìn thấy con cá là là bơi dưới mặt nước không hề vội vã bắt nó ngay để cho toàn thân bị dính nước. Bọn họ sẽ từ từ thả mồi câu dụ dỗ, đợi con cá cắn câu rồi mới đem về nhà tận tâm tận lực mà thưởng thức.

Loại người này lúc nào cũng là kẻ đáng ghét nhất!

Tối hôm nay, cảnh sát Ngải Đông vẫn bảo toàn được “hoa cúc” của mình, nhưng “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”, anh ta thua đến tám triệu. Cần phải nói rõ một điều, đó không phải là Yên Nhật hay đồng Won của Hàn Quốc, mà là Nhân Dân Tệ.

Chủ nợ đương nhiên chính là Đặng Lũng, kẻ nãy giờ vẫn luôn nở nụ cười rất quân tử trên chiếu bạc.

Cười thì giống quân tử, nhưng bản chất chính là một tên cầm thú, đợi đến khi nhân viên phát bài mặt không biểu cảm nói cho Ngải Đông biết anh thiếu nợ ông chủ Đặng bao nhiêu tiền, đồng chí Đông Tử hết cảm thấy đau đầu, đau chân, lại đau mông, đau dạ dày… tóm lại là toàn thân đau nhức.

Mồi hôi rớt xuống đầm đìa, tí tách từng giọt, tiếng động tưởng như không nghe thấy được đó chẳng khác nào lời tuyên phán tàn khốc của vị thần vận mệnh: “Ngải Đông à Ngải Đông, con rồi sẽ tán gia bại sản, lưu lạc đầu đường xó chợ, vạn kiếp bất phục, chết không chỗ chôn thây.”

Con số khủng khiếp này khiến cho tâm tư của Đông Tử phiêu bạt nơi xa xôi, thầm nghĩ: trong tài khoản ngân hàng của mình chỉ có tám vạn tệ, hơn nữa còn là tiền tích cóp ròng rã suốt hai năm trời. Tám triệu chia cho tám vạn bằng bao nhiêu?

Gấp bao nhiêu lần? Trời ơi, hồi nhỏ anh học toán rất giỏi, tại sao lúc này chẳng thể nào tính nổi một phép toán đơn giản vậy chứ?

Người uống nhiều rượu thường hay hồ đồ, anh ta ngơ ngẩn buột miệng hỏi: “Tám triệu gấp bao nhiêu lần tám vạn?”

Nhân viên phát bài vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút cảm xúc, những quân bài trên tay anh ta như thể cũng có sinh mệnh vậy, thuyền rồng uốn lượn trên không trung tạo ra những đường cong đẹp mắt.

“Một trăm lần.” Đặng Lũng ngồi đối diện làm ra vẻ tốt bụng nhắc nhở. Nụ cười “từ bi” của hắn khiến người ta không rét mà vẫn phát run cầm cập.

Nghe xong con số này, Ngải Đông chớp chớp mắt vài lần, sau đó bàn tay cứng đờ với lấy ly nước lạnh trên bàn, run rẩy đưa lên miệng rồi ngửa cổ tu ừng ực một hơi hết sạch.

Tám triệu…

Mẹ kiếp, anh phải tiết kiệm những hai trăm năm…