Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Chương 3: Người đàn ông bí ẩn




Buổi tối tôi nhận được một cuộc gọi từ Mỹ của mẹ. Bà cằn nhằn bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, giọng lớn hết cỡ. Bà nói tôi bớt giày vò bà thôi, đời này chỉ có tôi là phải đi nhặt xác cho bà, chứ không có việc bà phải nhặt xác cho tôi đâu. Tôi biết bà khẩu xà tâm Phật, ngay cả trong mơ cũng sợ tôi có kết cục giống như ba nên tôi đành phải vâng dạ tỏ vẻ nghe lời.

Kế đó dượng Alan dùng vốn tiếng Trung bập bõm của mình ngắn gọn an ủi một kẻ thất tình như tôi. Tôi cười “ha ha” rồi nói với ông tôi không sao, chắc chắn cả đời này tôi phải làm nàng cóc ghẻ trong cống ngầm rồi nên đâu dám “ăn thịt thiên nga”. Dượng Alan lập tức giận dữ nói: “Sweetheart[1], dượng chỉ là một con cóc già nua người Mỹ nhưng vẫn lấy được quý bà thiên nga phương Đông mẹ con đấy thôi, chứng tỏ trong thời đại bây giờ thiên nga đều thích tìm cóc làm đối tượng. God bless you[2]!”

[1] Nghĩa là: Con yêu.

[2] Nghĩa là: Chúa phù hộ cho con.

Mặc dù ông ấy không hiểu rõ tình hình nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất thoải mái. Đặt điện thoại xuống, tôi lại lăn ra ngủ không biết đến giờ giấc. Chiếc điện thoại tôi sử dụng lúc nằm vùng bỗng kêu lên inh ỏi đánh thức tôi dậy. Số lạ, lại có vẻ không chịu bỏ cuộc, nên tôi đành nhận điện thoại trong tình trạng ngái ngủ.

“Alô!”

“Phương Lượng Lượng phải không?”

“Đúng vậy, anh là ai?”

“Tôi nhận được áo rồi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Tôi dụi mắt ngáp một cái: “Áo nào? Anh là ai vậy?”

Giọng đàn ông bên kia giống như đã từng quen biết, nghe có vẻ rất cuốn hút: “Người đàn ông bị cô lừa dối.”

Sau đó anh ta gác máy.

Tiếng “tút tút” ở đầu dây bên kia vọng tới, tôi ôm điện thoại nghĩ ngợi mấy giây, cuối cùng cũng nhớ ra anh ta là ai.

Có lẽ trực giác con gái mách bảo, tôi chớp chớp mắt giống như đang nhìn thấy chiếc cốc trên bàn phát sáng, trong cái cốc có một thứ chất lỏng màu vàng bốc khói nghi ngút đợi tôi ngoan ngoãn uống.

Tôi càng nghĩ càng bực mình. Cái tên nhóc Ngải Đông đúng là không biết cách làm việc, đã dặn cả trăm lần là đừng để lộ tôi ra, vậy mà lại để cái tên Khang gì đó kia biết tên thật của tôi, phạm vào điều đại kỵ của điệp viên. Ngay cả số điện thoại cũng bị lộ, đúng là lão Đàm cử người mới đến để gây phiền phức cho tôi rồi. Tôi điên cuồng ấn điện thoại gọi, mãi một lúc lâu sau Ngải Đông mới nhận máy.

“Này Đông Tử, cậu làm việc cái kiểu gì vậy? Cậu là đầu heo à, kêu cậu đi trả áo, cậu lại đi khai báo hết cả tổ tông tám đời của chị đây ra. Cái tên khốn họ Khang kia vừa gọi điện thoại đến đe dọa chị đây này.”

Tôi gân cổ lên nổi trận lôi đình với cậu ta.

“T… t… t… t…”

Ngải Đông ở đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng kỳ quái, nghe như tiếng răng đập vào nhau trong ngày Đông chí.

“Cái gì thế, nói cho cẩn thận xem nào!” Tôi mất hết kiên nhẫn.

“S… s… sư tỷ, hình như em gặp phiền toái rồi.”

“Hả?” Phía bên Ngải Đông hơi ồn ào, tôi còn chưa nghe được rõ ràng thì cổ họng đã cứng đơ.

“Đặng Lũng… đợi em cùng đi ăn khuya.”

“Cái gì?” Tôi mở to mắt, kinh hãi ngã xuống giường: “Cậu, các cậu có mấy người?”

Giọng Ngải Đông nghe như sắp khóc: “Mỗi em và hắn ta, lúc đầu còn có cả cái tên họ Khang ở đây, nhưng nhận điện thoại xong hắn ta bỏ đi rồi. Sư tỷ cứu em, xe của Đặng Lũng đến rồi.”

Da đầu tôi giật giật, tôi nuốt nước miếng: “Đông Tử, mẹ kiếp, cậu bình tĩnh cho tôi! Lấy một chút dũng khí cảnh sát ra cho tôi xem nào!”

“Sư tỷ, hắn ta thích đàn ông đấy! Lúc đi học, kỹ thuật chiến đấu của em đều xếp hạng bét, chị nhìn hắn mà xem, em đánh không lại hắn đâu…”

Tiếng Ngải Đông ở đầu bên kia lại tiếp tục run rẩy: “Nếu ăn xong, hắn ta lại muốn em… ngủ với hắn thì làm thế nào?”

Tôi toát mồ hôi, lồm cồm bò dậy, đầu gối mềm nhũn nhưng vẫn quát lên: “Ngải Đông, cậu bình tĩnh cho chị! Đừng trở mặt với hắn, lựa thời cơ nói cho chị biết vị trí của cậu!” Tôi lau mồ hôi: “Giờ chị đến đây, cậu nhớ rõ là phải tùy cơ ứng biến, đừng có bỏ dở giữa chừng! Understand[3]?”

[3] Từ tiếng Anh, nghĩa là “Hiểu không?”.

“Vâng, sư tỷ. Chị nhất định phải đến, an nguy của tấm thân em đều đặt trong tay chị.”

Tôi bị sặc, trợn mắt nhìn trần nhà. Tên nhóc này đúng là chết đến nơi rồi mà cũng không quên trêu tôi.

Tôi nhanh chóng mặc quần áo, lái chiếc xe Polo mới mua lao đến Phương Nhã Các. Đặng Lũng đưa Đông Tử đến đây ăn lẩu.

Ngải Đông lén lút gửi tin nhắn báo Đặng Lũng gọi một nồi lẩu Uyên Ương.

Uyên Ương? An toàn của Đông Tử khó giữ được rồi, tôi nhấn chân ga, phóng xe vượt đèn đỏ.

Đêm đã khuya nhưng Phương Nhã Các rất náo nhiệt. Từ xa, tôi đã nhìn thấy hai người bọn họ ngồi trong góc. Đặng Lũng lưng hùm vai gấu, mặc áo vest quần jeans, ngồi quay lưng về phía tôi. Ngược lại, Ngải Đông gầy như que củi nhìn chẳng khác nào một con gà trống chưa phát dục, cứ gật đầu vâng dạ như gà mổ thóc.

Đặng Lũng hình như đang liên tục hỏi Ngải Đông, thỉnh thoảng cũng gắp chút đồ ăn vào bát cậu ta.

Có điều tất cả lại chỉ là một màn sợ bóng sợ gió, sau khi ăn xong, Đặng Lũng đưa Ngải Đông đến đầu đường Nam Hoa rồi nghênh ngang bỏ đi.

Qua khoảng mười phút, Ngải Đông lén lút đi loanh quanh một chỗ, sau khi xác nhận tình hình an toàn mới lặng lẽ bước vào xe của tôi. Cậu ta vừa ngồi xuống đã ngây ra không động đậy.

Chìm sâu trong ám ảnh, Ngải Đông thở dài: “Ôi, trinh tiết của ta coi như được bảo vệ rồi!”

Tôi vỗ trán, nháy mắt cười nhạo: “Trinh tiết? Tên nhóc như cậu mà chị còn không biết sao? Trinh tiết của cậu đã sớm mất từ tám trăm năm trước rồi.”

“Sư tỷ, cái này chị không biết đâu, trinh tiết với con gái thì mất rồi nhưng trinh tiết với đàn ông thì vẫn còn đấy. Mẹ kiếp, em đâu có biết là cũng có người thèm muốn nó cơ chứ!”

Thần kinh chịu căng thẳng đến quá nửa đêm nên đầu tôi hơi đau. Chẳng buồn tranh luận với tên nhóc này, tôi vội bảo cậu ta kể toàn bộ sự việc một lần. Không biết vì sao, trong lòng tôi có chút bất an.

Ngải Đông nói, đêm nay Đặng Lũng đóng kín cửa phòng riêng, cậu ta đi tới đi lui trước cửa nhưng không thấy hắn xuất hiện dù chỉ một phút. Cuối cùng khi cậu ta trở lại quầy, mẹ một nhân viên phục vụ phòng của Đặng Lũng bị ngất ở nhà nên anh chàng đó xin phép về, quản lý trực ban thấy còn mỗi Đông Tử đứng đấy, lập tức chỉ định cậu ta mang rượu vang Đặng Lũng gọi vào phòng. Lúc Đông Tử bước vào, trong phòng có ba người đàn ông, trừ Đặng Lũng ra, hai người đàn ông kia trông khá lạ mặt nhưng khí chất đều rất sang trọng, chắc đều là nhân vật lớn. Kể đến đây, đột nhiên Đông Tử quay lại nói với tôi: “À đúng rồi! Sư tỷ, một trong hai người kia chính là anh chàng đẹp trai mà chị bảo em đợi ở nhà vệ sinh đấy. Lúc nhìn thấy anh ta, em hơi giật mình, thầm khen sư tỷ đúng là “gà mái chiến đấu”, nhanh như vậy mà sư tỷ đã đánh vào vòng vây của Đặng Lũng rồi.”

Tôi gõ vào đầu Ngải Đông, tức giận lườm một cái. Cậu thì biết cái gì, con gà mái chiến đấu tôi đây ngày mai sắp gặp nạn rồi, cái tên họ Khang kia có thể cho tôi ăn cái gì ngon lành sao?

“Cậu nói cái tên Khang… Khang gì đó cũng ở trong phòng à?” Tôi không nhớ nổi tên của hắn ta. “Cậu có nghe thấy bọn họ nói gì không?”

Ngải Đông từ từ nhớ lại, trong giây lát mắt sáng lên như vừa đào được kho báu: “Em có nghe thấy tên béo trong đám đó nói: Đặng Lũng, dã tâm của mày không nhỏ chút nào, nhét vào đấy cả đống tiền rồi phải không? Sư tỷ đoán xem Đặng Lũng nói thế nào? Hắn ta nói: “Đó đều là tiền của ông già, tao không thể để bố tao coi thường được!”

Tôi cười sung sướng, xem ra nội tình có rất nhiều điều bất thường, Đặng Lũng sớm hay muộn cũng thành con cá nằm trên thớt thôi.

Ngải Đông càng kể đến đoạn sau mặt mày càng nhăn nhó. Cậu ta vừa đi ra chưa đến hai mươi phút đã bị Đặng Lũng chặn ngoài hành lang, thái độ dịu dàng thân thiết giống như mùa xuân hoa nở. Rõ ràng là một con sói ăn thịt lại giả vờ làm con cừu non chỉ biết gặm cỏ, giọng nói còn nhẹ nhàng hơn cả ông cụ chín mươi tuổi nhà Ngải Đông, khiến cậu ta có ảo giác đáng sợ là đang trở thành cô bé quàng khăn đỏ.

Những việc sau đó thì tôi biết rồi, Đặng Lũng lấy thân phận một ông chủ nhiệt tình mời Ngải Đông đi ăn bữa khuya, hỏi han ân cần, còn ám chỉ: “Anh mặc dù có chút nhàm chán, nhưng may là thận vẫn tốt.”

Ngải Đông đau khổ nói: “Sư tỷ, chị có biết hắn ta ban đầu gọi em là gì không?”

“Là gì?”

“Tiểu Ngải!” Ngải Đông nghiêng đầu làm động tác nôn mửa.

Tôi lườm cậu ta: “Không bắt cậu làm thịt là tốt rồi!”

Tôi vừa dứt lời, Ngải Đông bỗng nhiên đẩy cửa xe, vội vã ngồi xuống bên cạnh bồn hoa. Cậu ta nôn thật rồi. Lúc đưa Ngải Đông về nhà, tôi vẫn đang bực mình việc cậu ta tiết lộ thân phận cho tên họ Khang, kết quả Ngải Đông mắng tôi ngây thơ, Khang Tử Huyền cũng không phải người dễ lừa như vậy. Ngải Đông đã nói y như lời dặn dò của tôi nhưng lại bị Khang Tử Huyền lạnh lùng vạch trần: “Cậu không biết cô ấy? Vậy tối hôm qua ai kéo cô ấy lên chiếc xe taxi có biển số TC363, còn đưa cô ấy đến khu chung cư Vũ Hoa? Có cần tôi nói xem tối hôm qua cậu mặc quần áo gì không?”

Tôi toát mồ hôi lạnh, tên họ Khang trời đánh kia là quái vật từ hành tinh nào đến vậy? Chỉ trong một đêm mà đã lần ra được tôi tên gì, con cái nhà ai, dùng số điện thoại nào rồi.

Ngải Đông tỏ vẻ vô tội nhìn tôi: “Sư tỷ, anh ta uy hiếp em, em sợ quá, thế là quên hết cả nguyên tắc của chị em mình. Trong tay anh ta còn có cả “tín vật ước hẹn” của chị nữa. Ha ha, nhưng mà sư tỷ này, cuối cùng cũng có người nhìn thấu vẻ đẹp đàn ông của chị qua mái tóc giả này đấy!”

Tôi tung một cước đá bay Ngải Đông xuống xe.

Tối hôm sau đi làm, có lẽ do cắn rứt lương tâm nên tôi cố ý kẻ mắt dày và dài, gần như là kéo thẳng đến thái dương rồi đội mái tóc giả giống Cleopatra[4] che đi phân nửa khuôn mặt nên chắc mẩm không ai có thể nhận ra mình.

[4] Tên đầy đủ là Cleopatra VII Philopator, là một Nữ hoàng của Ai Cập cổ đại, là thành viên cuối cùng của triều đại Ptoemy và vì thế là nhà cai trị người Hy Lạp cuối cùng ở Ai Cập. Dù nhiều Nữ hoàng Ai Cập khác cũng có tên này, bà thường được gọi đơn giản là Cleopatra và tất cả những người cùng tên sau này hầu như đều bị lãng quên.

Tôi vừa đóng gương hộp trang điểm lại, mama Tang đã đi vào giục chúng tôi bắt đầu làm việc khiến trong lòng tôi cảm thấy chán ghét. Tôi vừa đứng lên, mama Tang đã lướt đến bên cạnh, liếc nhìn tôi một cái rồi thấp giọng nói: “Cô đúng là chó ngáp phải ruồi, đến phòng Lũng Thiếu phục vụ đi!”

Tôi hơi sửng sốt, trong lòng có chút mừng thầm, sau đó nhìn lướt qua trang phục trên người mình với vẻ không tin tưởng: “Mami, lòng tự trọng của con dễ bị tổn thương lắm đấy, nhìn con giống con trai lắm sao?”

Mama Tang hung hăng lườm tôi một cái: “Ai mà biết được là cô có bị biến tính hay không?”

Sau khi bà ta bỏ đi, tôi vẫn còn đang bất ngờ thì Lilisa ở bên cạnh huých huých, nháy mắt với tôi: “Chậc chậc, không ngờ cô nàng này lại có bản lĩnh như vậy, bình thường Lũng Thiếu có bao giờ tìm bọn mình phục vụ đâu.”

Tôi cười gian: “Nói không chừng mình còn có thể “bẻ thẳng” hắn ra đấy!”

“Thôi đi, phụ nữ trong mắt hắn chỉ là ruồi bọ thôi, cái bọn chỉ ngồi trong hố phân ấy.”

“Ha ha, khiến hắn ta phải ghê tởm cũng tốt mà!”

Đi trên hành lang dưới ngọn đèn sáng, tôi tỉnh táo lại, bắt đầu nghi ngờ một khả năng khác: Liệu có phải là tên họ Khang đến tìm không? Cái gã đàn ông bí ẩn này có vẻ rất thân thiết với Đặng Lũng. Nếu đêm nay cũng ở đây thì anh ta đã xuất hiện ở Mỵ Sắc liên tục ba đêm rồi, như vậy cũng có thể coi là khá thường xuyên. Có khi bọn họ đang âm mưu gì đó cũng không chừng. Dù sao anh ta chắc cũng sẽ chẳng ôm cây mà đợi một con thỏ như tôi đâu.

Lúc hăng hái đẩy cánh cửa sang trọng kia ra, tim tôi đập hơi nhanh, có lẽ vì cảm thấy chiến thắng đang tới gần, cũng có lẽ vì cảm thấy chiến thắng đang tới gần, cũng có lẽ vì sắp được giải thoát, tóm lại tôi hơi căng thẳng.

Kết quả, tôi rơi vào một đôi mắt tối tăm mà không hề được cảnh báo trước, trái tim tôi trong nháy mắt bay vút lên như tàu lượn.

Anh ta ở đây, ánh mắt nhìn tôi lạnh lùng sắc bén như diều hâu. Theo bản năng, tôi chuyển hướng ánh mắt rồi cười duyên dáng đi đến chỗ Đặng Lũng ngồi cách anh ta không xa.

“Lũng Ca…” Cái tiếng “Lũng Ca” nũng nịu này khiến lỗ chân lông toàn thân tôi run run. Tôi đặt mông ngồi xuống bên cạnh Đặng Lũng, nửa người trên dán vào hắn: “Hôm nay nghĩ gì mà kêu người ta đến vậy?”

Đặng Lũng trông có vẻ rất mất kiên nhẫn, lại càng không thoải mái với sự chủ động của tôi liền né tránh theo bản năng rồi hút một điếu thuốc chỉ vào phía tên họ Khang ra lệnh: “Mắt mũi để đâu thế hả? Còn không mau đến phục vụ khách”.

“Đáng ghét!” Tôi làm nũng đánh nhẹ Đặng Lũng, miễn cưỡng đứng lên: “Thì đi!”

Đúng như Đông Tử nói tối hôm qua, căn phòng này chỉ có ba người, ngoài Đặng Lũng ra, có tên họ Khang và một gã đàn ông hơi béo. Trong tay ba người đều cầm một ly thủy tinh có chút đồ uống, ánh đèn lấp loáng trong ly rượu sóng sánh. Tôi phải nắm lấy cơ hội lần này.

Gần như cố ý bỏ qua tên họ Khang, tôi lắc mông chạy đến ngồi cạnh tên mập, ân cần sán lại gần rót rượu cho hắn: “Ông chủ họ gì? Em tên là Mary. Lần sau đến Mỵ Sắc vui vẻ nhớ gọi em nhé!”

Tên mập mạp kia vẻ mặt hiền lành, mỉm cười nghiêng đầu nhìn tôi, hành vi cử chỉ không làm người ta thấy phản cảm, ngược lại có vẻ nho nhã hiền hòa: “Anh họ Tô, Tô Cẩm Duy. Ồ, có vẻ như tiểu thư Mary là người sưu tập tóc giả nhỉ? Kiểu tóc đêm nay rất có phong cách Ai Cập cổ đại. Tiểu thư Mary gần đây say mê với nền văn minh sông Nile[5] sao? Có ai nói với em rằng em đẹp như yêu nữ dưới đáy biển không? Nhưng vì sao nước biển lại không tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt em nhỉ, trông em cứ như đang đeo một cái mặt nạ xinh đẹp vậy. Không biết ai có may mắn được tháo chiếc mặt nạ của tiểu thư Mary xuống đây?”

[5] Hay Ai Cập cổ đại, gắn liền với cư dân sống hai bên bờ sông Nile tại Ai Cập, là một trong những nền văn minh được hình thành sớm nhất trên thế giới.

Khóe miệng tôi khẽ co giật, nụ cười trở nên cứng đờ.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi được gặp một vị Đường Tăng[6] sống. Khó có thể miêu tả được sự kích động trong lòng, lúc này tôi chỉ muốn học mấy câu mạnh miệng của tiểu yêu quái trong Tây du ký, miệng sùi bọt mép mắng chửi cho đã đời.

[6] Nhân vật trong tiểu thuyết Tây du ký của tác giả Ngô Thừa Ân. Một trong tứ đại danh tác của văn học Trung Hoa.

“Đủ rồi, Reid!” Lần này là Khang đẹp trai nói, có lẽ là gọi tên tiếng Anh của tên béo này.

Gã béo gian xảo liếc nhìn tôi một cái, sau đó quay sang nhìn tên họ Khang, rồi không đợi tôi trả lời hắn ta đã nháy mắt cười với tôi: “Vị tiên sinh bên cạnh anh đây tên là Ken. Có lẽ tiểu thư Mary sẽ có nhiều điểm chung với anh ấy, gần đây anh ấy cũng có thói quen sưu tập tóc giả.” Hắn ta nhún vai, cười tinh nghịch: “À, không phải sợ. Anh ấy không phải kẻ bị cuồng hóa trang đâu. Chẳng qua là “mùa xuân” đến rồi, nên cho dù có là một quý ông cũng sẽ có lúc phát điên phát cuồng, Mary tiểu thư đúng là gặp may đấy. Những giây phút thú vị như thế này thiếu thốn đến mức đáng thương, đúng là đáng để cho người ta phải mong đợi!”

Sau đó gã đàn ông ồn ào đến mức không để cho người khác nói xen vào ấy mỉm cười lịch sự với tôi rồi cầm ly rượu đứng lên, ngồi sang phía đối diện với tên Đặng Lũng nãy giờ không tỏ thái độ gì, nhìn tôi và Khang đẹp trai. Vì thế tình hình bây giờ là: Tôi, từ đầu tới cuối vẫn bị ghim ở bên cạnh không nói được một câu như giẫm phải một cái bẫy nào đó, bị người ta coi như khỉ nhốt trong vườn bách thú chờ bị đánh, mà nơi đây chẳng phải chính là vườn bách thú đó sao? Còn hai tên Đặng Lũng và Tô Cẩm Duy ngồi đối diện vui vẻ đợi tôi bị hại.

Tôi vẫn ngồi yên không nhúc nhích, kẻ thù bên cạnh lặng im không nói. Tôi đau khổ quá!

“Không phải mấy cậu muốn đi ăn khuya sao?” Khang đẹp trai bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng nói toát lên một sự uy nghiêm, biến câu nói bình thường thành mệnh lệnh đuổi khách.

“Đúng rồi, sao lại quên mất thế nhỉ?” Hai người đối diện mỉm cười, vô cùng hiểu ý đứng lên đi ra ngoài.

Bây giờ thì hay rồi, vườn bách thú phải đóng cửa để giết khỉ rồi.

Bộ não linh hoạt hẳn lên, tôi đứng dậy muốn chuồn ra theo nhưng giọng nói phía sau lại một lần nữa vang lên: “Tôi đã nói cô có thể đi chưa?”

Tôi quay đầu nhìn hắn cười “ha ha”, hy vọng thay đổi hình tượng của mình: “Em cũng đi ăn khuya, em đói rồi. Anh cứ ngồi đi, đừng khách sáo, không phải tiễn em đâu!” Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, tên họ Khang hình như hơi nheo mắt.

“Vớ vẩn, ăn khuya gì ở đây? Đến giờ tan ca rồi sao?” Không đợi tôi bước chân chuồn đi, Đặng Lũng – ông chủ của tôi đã đứng ở cửa lớn tiếng nói: “Muốn làm gì thì cứ làm cho tôi!”

Sau đó hắn ta đóng cửa đến “rầm” một cái.

Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, tôi hận đến mức gần như nghiền nát cả răng nanh. Không tiếp cận được Đặng Lũng, ngược lại còn bị nhốt chung phòng với một gã đàn ông mặt lạnh quái gở, mà rõ ràng là anh ta đến để trả thù.

Tôi quyết định tốc chiến tốc thắng.

Quay lưng về phía hắn, day day hai bên thái dương, tôi hít sâu một hơi rồi đột ngột quay người cầm lấy chai rượu vang đã vơi đi một nửa tu một ngụm lớn, sau đó đặt xuống “bịch” một cái, một chân đặt trên bàn, tay chống nạnh làm ra vẻ một cô nàng Dạ Xoa hung hãn: “Ê, họ Khang, anh có ý gì?”

Cái gã đàn ông lạnh lùng kia từ đầu đến cuối vẫn ngồi tại chỗ liếc nhìn đùi tôi, nhấp một ngụm rượu: “Cô bị nhìn thấy hết rồi!”

Từ ánh mắt của anh ta, tôi cúi đầu nhìn qua. Khủng khiếp quá, “cảnh xuân” trên đùi lộ ra quá nửa, vẫn còn may là hôm nay tôi rất thông minh, đề phòng bị lạnh nên không mặc váy ngắn.

Tôi có chút xấu hổ vội vã bỏ chân xuống. Thấy anh ta bình tĩnh như vậy, tôi càng thêm ảo não, cái khí thế này thật sự quá tệ.

Anh ta vẫn ngồi yên. Mặc dù vẻ đẹp trai có thể khiến người ta xao xuyến nhưng khuôn mặt muốn trả thù kia lại làm tôi thấy tức giận vô cớ. Anh ta thản nhiên nói lên một sự thật: “Tôi ghét cảm giác bị trêu đùa. Phương tiểu thư, tôi rất không thích!”

Tôi gào ầm lên: “Anh nghĩ là anh cao thượng lắm à? Ngấm ngầm theo dõi tôi, đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện thoại đe dọa tôi… Tôi uống rượu say nên mới đùa giỡn điên khùng như thế, ai bảo ngày hôm ấy anh lại đứng trước mặt lão nương làm gì? Chính anh tự tìm đến đấy chứ, tôi không tìm anh thì biết tìm ai? Số anh không may mắn còn định trách ai hả?”

Anh ta nhíu mày: “Phương tiểu thư, say rượu không hề sai. Sai ở chỗ cô đã tìm nhầm đối tượng để đùa giỡn.”

Bỗng nhiên anh ta đứng lên, từ từ đi đến trước mặt tôi, lấy tay kéo bộ tóc giả xinh đẹp của tôi xuống rồi cười cười ngắm nghía: “Lâu dần cô sẽ biết, tôi rất nhỏ mọn.”

Tôi bỗng cảm thấy mây đen giăng kín bầu trời, thầm kêu không ổn rồi, cái gã đàn ông bụng dạ hẹp hòi này muốn trường kỳ kháng chiến với tôi đây mà. Trong lúc tôi đang dự đoán tình hình, anh ta nhìn mái tóc giả trong tay mỉm cười thích thú: “Đêm nay cô trang điểm còn đậm và tệ hơn cả hôm trước, tóc giả cũng vậy, muốn để tôi không nhận ra sao? Nhưng ánh mắt của cô không lừa được tôi đâu.”

Tôi nghẹn họng, bình thường lúc làm việc phiền nhất là gặp phải mấy kẻ có IQ cao, mình rất dễ bị dắt mũi dẫn đi. Anh ta ném bộ tóc giả, nhìn tôi khiêu khích: “Biết trong mắt cô viết gì không?”

“Viết gì?” Tôi tò mò.

“Lừa đảo! Trong đôi mắt cô viết hai chữ lừa đảo.”

Cái đấy chỉ có thể trách anh ngốc quá, tôi lẩm bẩm trong lòng.

Tôi biết điều thu hồi lại dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn vừa rồi của mình để thay thế bằng vẻ yếu đuối đến đáng thương, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta, bắt đầu khóc lóc: “Sao anh lại có thể nói tôi là kẻ lừa đảo như vậy? Anh nghĩ chúng tôi sung sướng lắm sao, chúng tôi phải nuôi gia đình, còn phải chịu đựng sự tức giận của mấy gã đàn ông các anh. Bọn con gái chúng tôi cũng là người.”

Anh ta không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nói: “Thôi ngay cái giọng điệu đó của cô đi!”

Tôi gập người khóc nức nở, khóc đến mệt lả mà cái gã đàn ông này cứ trơ ra, chẳng cho tôi chút thể diện để hạ màn. Trong lòng tôi thầm mắng mỏ kêu gào, dứt khoát không giả làm Lâm Đại Ngọc[7] nữa. Tôi nín khóc, nghiêm mặt chỉ vào mấy giọt nước mắt bị ép ra của mình mà giận dữ hét lên: “Này, tên họ Khang, anh còn muốn thế nào nữa đây? Khóc thì tôi cũng khóc rồi, nước mắt tôi cũng đã nhỏ mấy giọt rồi, Phương Lượng Lượng tôi đây lúc nhỏ bị mẹ đánh nát mông cũng không bao giờ khóc đâu đấy. Họ Khang kia, không làm anh thất vọng chứ?”

[7] Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng của tác giả Tào Tuyết Cần. Trong tiểu thuyết, nàng ốm yếu từ khi sinh ra, thân thể mỏng manh như hoa trôi bèo dạt, lại hay nghĩ ngợi, tủi phận nên đa sầu đa cảm.

Anh ta nhíu mày nói: “Luôn mồm gọi họ Khang, thành ý trong lời xin lỗi của Phương tiểu thư cũng được coi là có chút ít đấy nhỉ?”

Tôi bĩu môi, không nói lời nào.

“Với cách hành xử của Phương tiểu thư, chỉ e rằng ngay cả tên tôi cô cũng quên luôn rồi.”

Anh ta nói trúng phóc!

Tôi tỏ vẻ vô tội nhìn anh ta, chân thành đáp: “Đúng thế thật, anh rất biết mình đấy, anh cũng đâu có đẹp đến mức khiến tôi phải nhớ mãi không quên. Anh tên Khang gì vậy?”

Anh ta nhìn tôi chăm chú, trong đôi mắt sâu kia dường như đang dấy lên một ngọn lửa.

Tôi cười “hì hì” dũng cảm vỗ vai anh ta, đĩnh đạc nói: “Đừng nản chí, tôi là người có cái nhìn rất khắt khe. Dù sao anh cũng không tệ lắm, tốt xấu gì tôi cũng vẫn nhớ rõ họ của anh mà.”

Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta liếc nhìn “bộ vuốt” của tôi trên vai mình, tôi mất hứng bỏ tay ra rồi vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, tôi biết anh không vừa ý với tôi. Tôi cũng chẳng hài lòng về anh chút nào. Dù sao anh cũng đã biết đức hạnh của tôi rồi, lần sau đến Mỵ Sắc vui chơi nhớ cách xa tôi ra một chút, kẻo tôi lại làm cho anh tức giận. Cứ thế nhé, chúng ta quên nhau đi, đừng bao giờ gặp lại! Bye bye!”

Tôi vừa quay người định chuồn, không ngờ bả vai bị một đôi bàn tay to lớn ấn xuống không thể động đậy. Tôi giận dữ quay lại lườm anh ta: “Anh muốn làm gì?”

“Tử Huyền.” Hắn bình tĩnh mấp máy môi.

“Khang Tử Huyền.”

Tôi chớp chớp mắt, không hiểu gì hết.

Anh ta nhìn thẳng vào tôi: “Đừng để tôi nhắc lại lần thứ ba!”

Tình huống này đúng là quái dị, thậm chí có chút mập mờ khó chịu. Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi thốt ra một câu: “Anh đừng có mà thích tôi!”

“Cô đừng sỉ nhục gu thẩm mỹ của tôi thế!” Anh ta đáp lễ ngay lập tức.

“Anh cũng vậy.” Tôi vờ vĩnh nhìn anh ta cười cười, rồi đi ra ngoài.

Tôi thật sự tức giận đến cực độ, mấy ngày nay đúng là không thoải mái chút nào. Vì một vụ án mà tôi phải bán da bán thịt, phải ỏn ẻn như một con mèo bệnh, phải tiếp cận một tên đồng tính, lại còn phải ứng phó với không biết bao nhiêu tên quái thai chẳng biết nhảy từ xó nào ra, mà kẻ sau còn quái dị hơn kẻ trước. Tôi giống nơi để trút giận lắm sao? Càng nghĩ càng khó chịu, tôi trở lại phòng nghỉ xả uất ức. Bất chợt ngoài cửa có tiếng động, tên nhóc Đông Tử ló đầu vào.

“Chị Mary…” Cậu ta thấy phòng nghỉ không có người bèn nhón chân đi vào, trên tay còn bưng khay rượu.

Tôi lo lắng hết nhìn Đông lại nhìn Tây, mắt liếc qua góc tường, ý bảo cậu ta chú ý camera phía trên. Hẳn là cậu ta phải có việc gì khẩn cấp cần nói với tôi. Cậu ta nhẹ nhàng thổ lộ: “Việc hôm qua lại tái diễn. Bảo vệ an toàn cho em nhé!”

Sau đó cậu ta đau khổ liếc mắt nhìn tôi, xoay người ôm nỗi hận rời đi.

Tôi nhìn vóc dáng nhỏ bé của Đông Tử, trong lòng kêu khổ không ngớt. Xem ra cái vóc dáng nhỏ bé này tám chín phần đã bị Đặng Lũng chú ý rồi. Tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng một hành động vô tâm của lão Đàm lại làm cho chúng tôi, những kẻ đang bị giam hãm sâu trong nhà tù tìm thấy một con đường sống. Nhưng có được thì cũng có mất, giờ tôi đang lấy tấm thân của Đông Tử ra đặt cược, mà trong đám gay, việc những kẻ có tiền ỷ vào hầu bao rủng rỉnh rồi làm càn không phải là hiếm. Đông Tử lại chẳng thông minh như tôi, cách này có nên dùng hay không đây?

Đã vậy, đêm nay tôi còn mất đi sự chuyên nghiệp trong công việc của mình. Theo lý thuyết, nếu không “tóm” được Đặng Lũng, tôi có thể bắt đầu từ tên Khang Tử Huyền kia, biết đâu lại kiếm được chút tin tức. Nhưng khi đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng coi thường tất cả của anh ta, bảo tôi ngồi xuống tán tỉnh, uống rượu, cắn hạt dưa với anh ta thì đúng là nhiệm vụ bất khả thi. Tôi bất giác căm ghét con người ấy, không thể chấp nhận thái độ coi thường người khác của hắn ta được.

Vài giờ sau, tôi lại phục vụ thêm mấy người nữa nhưng số tôi vẫn còn may, không gặp phải quái vật cao cấp nào. Khách hàng khôn lỏi cũng có, có điều cùng lắm là phạt tôi uống chút rượu, coi như là thương hoa tiếc ngọc.

Lúc sắp tan ca, tôi đi qua quầy bar thì không thấy Đông Tử đâu. Hỏi cậu nhóc đứng ở quầy bar thì mới biết một giờ trước, Đông Tử được ông chủ đặc biệt cho phép nên cậu ta đã tan ca rồi.

Tôi thấy không ổn nên vội vàng chạy như điên về phòng nghỉ bật di động lên, đúng là Đông Tử có nhắn tin cho tôi: “Em ở nhà hàng Bán Đảo Cá Mập, hắn ta bắt đầu động chân động tay rồi.”

Tôi sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Gọi di động cho Đông Tử, cậu ta lại tắt máy.

Trong Cục có quy định, chúng tôi phải bật máy 24 giờ trong ngày, giờ cậu ta tắt máy thế này thật sự rất bất thường. Tim tôi lơ lửng giữa không trung, chẳng kịp thay quần áo, tôi khoác một cái áo khoác mỏng lao ra cửa trong tiếng thét chói tai của đám con gái và đụng phải mama Tang đang định đi vào.

Đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không nghe thấy mama Tang đang niệm Tam tự kinh phía sau. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: “Đặng Lũng kia, nếu ngươi dám đụng vào một sợi tóc của huynh đệ ta, Phương Lượng Lượng ta cho dù có là một quả trứng không biết tự lượng sức cũng quyết đập vỡ cái đầu cứng như đá của nhà ngươi!