Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 27




Edit: Ngọc Hân

Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh hôn có chút lúng túng.

Vì dùng sức giãy dụa nên cô nhanh chóng thoát từ trong ngực anh ra ngoài. Lerquydon

Nhưng vừa thấy khuôn mặt anh lộ vẻ mất mát cô lại lập tức do dự.

“Tôi đi cất hành lý.”

Cô vội từ trên ghế đứng dậy chạy tới bên rương hành lý lấy đồ ra, hít sâu một hơi, lần này không chỉ riêng của mình, ngay cả đồ đạc của anh cũng phải cẩn thận sắp xếp.

Xếp đồ đạc của mình xong trước, sau đó Đỗ Tiểu Nhiễm liền bắt đầu dọn dẹp đồ anh mang theo, “Vu Kỳ, đồ anh cần thay giặt tôi đã để bên cạnh tay anh rồi đấy.”

Cũng không còn cách nào khác, tình hình của anh như vậy hoàn toàn không thể tự mình tìm quần áo được, khi mới bắt đầu tìm đồ cho anh rất lúng túng, nhưng mình cần phải chăm sóc người cho tốt.

Đỗ Tiểu Nhiễm làm xong những việc này, chợt thấy trong phòng còn có cả điện thoại.

Trước nằm mơ cũng muốn liên lạc với người bên ngoài, hôm nay đột nhiên nhìn thấy chiếc điện thoại bàn này, cô ngẩn người ra, trực tiếp đi tới là có thể gọi?

Cô chần chừ một lát rồi vội đi tới bên cạnh điện thoại, tay đã cầm ống nghe lên nhưng trong miệng vẫn khách khí hỏi một câu, “Tôi muốn liên lạc với bạn bè, rất lâu không liên lạc rồi, không biết tại sao lúc trước trên núi điện thoại của tôi chẳng bao giờ có sóng….”

“Trong núi thỉnh thoảng tín hiệu không tốt, lát nữa em có thể thử ở đây xem sao.” Anh cất giọng rất nhẹ.

Rõ ràng Đỗ Tiểu Nhiễm đâu dễ dàng tin tín hiệu có vấn đề, nhưng đã đến nước này cũng lười so đo với anh.

Dứt khoát cầm ống nghe lên điện qua dãy số ký túc xá, vốn tưởng rằng thời gian này sẽ chẳng có ai nghe máy, không ngờ lập tức có người nhận, a lô một tiếng.

Đỗ Tiểu Nhiễm liền nhận ra đó là giọng của Trương Kỳ Kỳ, nước mắt chua xót lập tức nói: “Kỳ Kỳ, là cậu sao, mình là Tiểu Nhiễm đây.”

“Trời ơi Tiểu Nhiễm, là cậu sao, sao gần đây cậu chẳng có tin tức gì thế, mình và mấy người trong ký túc xá gấp gáp muốn chết. Nhưng điện thoại qua cho nhà cậu, nhà cậu nói chỗ cậu tín hiệu không tốt, này cậu có khổ cực hay không, có học sinh không hả, nếu không mình và mấy người trong ký túc xá liên hệ quyên tiền.”

“Cũng vô cùng tốt.” Thật sự là một lời khó nói hết, Đỗ Tiểu Nhiễm im lặng trong nháy mắt mới nói, “Mình còn chưa chính thức đi dạy, các cậu thì sao?”

Người bên kia líu ríu kể tình hình gần đầy, chờ nghiên cứu sinh không về nhà thì là đi ra ngoài du lịch, mấy cô tốt nghiệp rồi thì đi tìm công việc.

“Tiểu Tứ may nhất ký túc xá, tới nhà máy XX, còn Lệ Lệ làm việc trên Baidu, liên lạc với nhau qua mạng, cực kỳ có tương lai. Nhưng cậu cũng đừng có gấp, dù sao sang năm cậu cũng trở về, nếu tất cả mọi người đi làm thì sẽ có các mối quan hệ, đến lúc đó có thể giới thiệu cho cậu!”

Đỗ Tiểu Nhiễm hiểu rõ gật đầu một cái, hàn huyên mấy câu nữa rồi cúp điện thoại.

Chờ lúc cô ngước mắt lên thì thấy Vu Kỳ đang đứng bên cạnh.

Anh nhàn nhạt hỏi cô: “Nếu nhớ bạn bè, tôi bảo người ta dẫn các cô ấy tới chơi.”

“Không cần, các cô ấy cũng rất bận.” Đỗ Tiểu Nhiễm chỉ là có chút mất mát, vốn cô cũng nên là một thành viên trong số đó.

Trong lòng ít nhiều còn có chút hi vọng, nghĩ nếu ánh mắt của anh không sao thì có phải mình cũng không cần cảm thấy tội lỗi như vậy đúng không.

Nhưng anh là người rất tốt, đổi thành người khác thì chưa hẳn sẽ cứu mình bằng bất cứ giá nào, nghĩ như vậy Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không nghĩ ngợi gì khác nữa, nghỉ ngơi một lát tý còn phải theo Vu Kỳ ra ngoài đi dạo.

Lúc hơi muộn, dùng xong bữa cơm tối Vu Kỳ lại đề nghị đi ngâm suối nước nóng, Đỗ Tiểu Nhiễm cũng cùng đi.

Người chỗ này rất ít, chỗ rộng rãi ngoài trừ nhân viên làm việc thì không thấy một người khác nào khác.

Ngoại trừ nước nóng đặc biệt còn có cá nhỏ trong ao, song rất ít khách, chỉ có hai người bọn, vừa đi vào cá nhỏ lập tức vây quanh tới đây, từng con mổ trên người hơi ngứa một chút.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội chạy ra ngoài bọc khăn tắm, nhìn anh ngâm mình trong nước bị cá vây quanh.

Ngược lại anh rất yên lặng nhưng cũng rất kỳ quái, những con cá kia chỉ mổ một lát rồi nhanh chóng tản đi.

Cô không nhịn được hỏi anh, “Ôi, những con cá kia sao vậy, rõ ràng vừa rồi đói khát như thế.”

“Chắc không thích tôi.” Anh nghiêng mặt sang một bên, ánh đèn chiếu vào trên mặt anh.

Rõ ràng là khuôn mặt mình thích nhất, tay cô chống cằm, nói ra câu hỏi mà cô nghi ngờ bấy lâu nay, “Vu Kỳ, thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, ban đầu tại sao anh không nói cho tôi biết anh không phải là Vu Lân vậy?”

Nếu như mình biết bọn họ là hai anh em mà nói, làm sao cũng sẽ không ghét bọn họ đến vậy?

Hơn nữa nếu anh thích thì hoàn toàn có thể trực tiếp theo đuổi cô, vừa lừa gạt vừa dụ dỗ như vậy tính là gì chứ.

Cũng chính vì cứu mình mà anh bị mù, mình mới có thể xóa bỏ, nếu không cũng không có cách nào xé rách màn ngăn cách này được!

Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại cô: “Vậy còn em, nếu như lúc ấy biết tôi không phải là Vu Lân, em còn có thể để ý đến tôi không?”

Đỗ Tiểu Nhiễm im lặng, “Có lẽ không biết….”

Hẳn là chắc chắn không, tính khí như thế kia, đừng nói ngoại trừ sự u ám, ngay cả thứ tính khí thối tha kia của anh ta mình cũng không chịu nổi.

Anh cười, bàn tay vươn ra giữa không trung như muốn biết cô đang ở chỗ nào.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội vươn tay cầm lấy tay anh.

Anh dẫn theo tay cô đưa vào xuống nước, rất nhanh cá nhỏ bị tay cô hấp dẫn bu qua, nhẹ nhàng rỉa ngón tay cô.

Với lại.

Sau đó anh cũng không nói thêm gì, kể từ lúc đến nơi này cảm thấy dường như anh có tâm sự.

Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn đầu trọc lóc của anh, nhớ tới chuyện châm cứu, “Ngày mai phải bắt đầu châm cứu hả? Trực tiếp châm lên trên đầu?”

Anh gật đầu quay đầu lại nhìn về phía cô.

Giờ đây sẹo do vết thương của anh càng rõ ràng hơn, mỗi lần Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn thấy vết thương trên đầu anh đều cảm thấy khó chịu.

Lặng lẽ thở dài, cô đưa một tay khác lên đó, biết vết thương phẫu thuật của anh dần tốt lên, cô khẽ vuốt nhè nhẹ, “Tóc anh dài ra không ít, tầm nửa tháng nữa là dài có thể che vết sẹo lại.”

Anh cười cười, nhanh chóng từ trong nước bước ra ngoài.

Sợ anh bị lạnh, mặc dù trời mùa hè nhưng buổi tối vẫn rất lạnh, Đỗ Tiểu Nhiễm vội đứng dậy đi tìm áo choàng tắm cho anh.

Lúc đi tới mặc cho anh, phải cúi đầu tới gần anh.

Đã không biết lần thứ mấy, lúc cúi đầu mặc quần áo cho anh, anh sẽ bất thình lình ôm lấy cô.

Lần này còn tưởng rằng anh lại muốn nhân cơ hội này ôm mình, kết quả anh không ôm cô mà tựa đầu vào trên vai cô.

Đầu vai chợt nặng xuống, Đỗ Tiểu Nhiễm đang muốn nói gì đó thì cảm thấy ngang hông mình căng chặt.

Anh đã ôm lấy cô, bế bổng cả người cô lên.

“Tôi bế em trở về thì thế nào?”

Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn xung quanh một lúc, đường đi rất bằng phẳng, có mình chỉ đường nên cũng không việc vì, chỉ là mình rất nặng đó.lequydoin

“Anh xác định? Vậy đi tới cầu thang thì thả tôi xuống được không?”

Biết tính anh cố chấp, một khi quyết định làm gì đó chưa từng không làm được, Đỗ Tiểu Nhiễm cũng chỉ nghĩ được biện pháp thỏa hiệp như vậy.

“Được.” Anh cười cười.

Thời gian này ngược lại anh dễ cười, Đỗ Tiểu Nhiễm nói cho anh biết: “Thuận đường đi thẳng một mạch về phía trước là đường bằng phẳng không có bậc thang, anh đi chậm một chút là được, nếu cảm thấy tôi quá nặng thì anh thả tôi xuống, đừng cậy mạnh như vậy.”

“Em rất nhẹ.” Anh nói khẽ, gần như là dán vào lỗ tai cô, “Em có thể mập thêm chút nữa.”

Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy chính là anh cố ý thổi hơi vào lỗ tai mình, không nhịn được nhìn lên khuôn mặt anh.

Lúc này anh rất nghiêm túc, bước đi cũng hết sức cẩn thận, nhưng rõ ràng có thể nhanh đi tới cầu thang, nhưng lần này đi rất lâu, anh hoàn toàn không biết mệt mỏi.

Rất may là chỗ này vô cùng yên tĩnh, cũng không có nhân viên nào làm việc, nếu không bị người ta thấy thì lúng túng chết đi được.

Chờ tới chỗ bậc thang Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng giãy dụa muốn xuống, trong miệng nói: “Được rồi, tôi dẫn anh đi lên, nơi này là bậc thang anh phải cẩn thận dưới chân.”

Trước kia dìu anh đi cũng không cảm thấy thế nào cả, lần này lòng bàn tay lại có chút thô ráp, nhịp tim cũng nhanh hơn so với lúc trước, quả thực không dám nhìn vào khuôn mặt của anh.

Ngay cả lúc đi vào phòng cũng cảm thấy là lạ, thật may là thời gian không còn sớm, vừa đi vào phòng khách Đỗ Tiểu Nhiễm liền thúc giục anh đi nghỉ ngơi.

Thời gian còn lại thì chính cô lại không ngủ được, ngồi dậy ngẩn ngơ, lúc này cô nhớ tới mấy đĩa phim lúc trước Vu Lân đưa cho cô.

Cô vội lôi từ trong hành lý ra, chỗ này rất đầy đủ, thiết bị đầu chiếu cũng có, cô tùy tiện cầm một chiếc bỏ vào.

Bộ phim này nghe rất quen tai, hình như mới sản xuất mấy năm trước, quả nhiên khúc dạo đầu chính là đủ loại kỹ xảo điện ảnh chói mắt.

Nhưng tình tiết trong phim quá mạo hiểm kích thích, sau khi xem xong ngược lại cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

Đỗ Tiểu Nhiễm đảo qua những đĩa phim kia, lẩm bẩm: “Sao cũng là phim kinh dị, mà không phải gây ngủ cho người ta?”

Chợt bìa ngoài của một đĩa phim khiến cô chú ý.

Vô số tảng đá rơi xuống, diễn viên chính mang theo người nhà chạy trốn khắp nơi….

Cô kinh ngạc, do dự, cuối cùng thả đĩa phim này vào đầu VCD.

Không bao lâu bộ phim bắt đầu, cô đã không rảnh đi xem nội dung bên trong, đầu óc có chút loạn, nhưng lại cảm thấy mình đa nghi, không thể nào có chuyện như vậy được.

Cho đến khi một màn có vẻ quen thuộc xuất hiện…

Đá rơi làm hỏng xe, một nhà diễn viên chính chạy trốn trong xe….

“Không thể nào! Nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều.” Đỗ Tiểu Nhiễm hoảng sợ vội lấy đĩa phim ra, nhưng nghi ngờ trong lòng không cách nào xóa tan đi được.

Lúc này mới chú ý tất cả đĩa phim mà Vu Lân đưa cho cô đều do một công ty sản xuất.

Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, lập tức tìm di động của mình, có lẽ không cần cài kĩ thuật chống nhiễu sóng di động của cô nữa, lúc này mở điện thoại có thể nhanh có sóng.

Rất nhanh đỗ Tiểu Nhiễm lướt tìm công ty điện ảnh này trên trang web, cổ đông công ty, kỹ thuật viên máy tính hậu kỳ…

Cô cũng không biết mình đang tìm thứ gì, chỉ cảm thấy chuyện như vậy quá kỳ quặc.

Nhưng nếu như là giả, Vu Kỳ làm như vậy cũng không tránh khỏi hi sinh quá lớn, những vết thương kia sao có thể làm giống như thật vậy được?

Vết dao phẫu thuật trên đầu thì sao? Càng đừng nói đến tóc anh cũng đã cạo sạch rồi!

Tất cả những thứ kia đều là mình tận mắt chứng kiến, vì lừa gạt cô, sẽ không làm tới trình độ này đó chứ?

Hết chương 27