Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 24




Lúc tám giờ sáng ngày thứ Bảy, Geoff gọi điện thoại cho Kerry.

- Tôi đã ghé văn phòng và nhận được tin nhắn của chị. - Anh nói với nàng. - Tôi sẽ đi Trenton để gặp Skip chiều nay. Chị có thể đi cùng với tôi hay không?

Anh giải thích rằng để đăng ký tới thăm lúc ba giờ, họ sẽ phải có mặt tại nhà tù vào lúc 1 giờ 45. Hầu như không suy nghĩ, Kerry trả lời:

- Tôi chắc chắn có thể đi với anh. Tôi sẽ phải sắp xếp cho Robin, nhưng tôi sẽ gặp anh ở đó.

Hai giờ sau, Kerry và Robin đến New Jersey, trong phòng mạch của bác sĩ Ben Roth, một chuyên gia giải phẫu thẩm mỹ nổi tiếng.

- Con sắp bỏ mất trận đấu bóng đá. -Robin bồn chồn nói.

- Con chỉ trễ một chút thôi, - Kerry trấn an. - Con đừng lo.

- Rất trễ - Robin phản đối. - Tại sao ông ấy không thể khám cho con vào chiều nay sau trận đấu?

- Có lẽ nếu con gửi cho bác sĩ bảng thời gian biểu của con từ trước ông ấy mới có thể sắp xếp cho con. - Kerry trêu.

- Ôi, mẹ!

- Bà McGrath, bây giờ bà có thể đưa Robin vào, - cô lễ tân thông báo.

Bác sĩ Roth, khoảng chừng ba mươi lăm tuổi,nhiệt tình và niềm nở, là một hình ảnh trái ngược với bác sĩ Smith. Ông xem xét kỹ khuôn mặt của Robin.

- Các vết cắt chắc có vẻ đáng lo ngại ngay sau tai nạn, nhưng chỉ ở bên ngoài, không vào sâu. Cháu sẽ không gặp vấn đề gì.

Robin có vẻ nhẹ nhõm.

- Tuyệt. Xin cám ơn bác sĩ. Đi thôi, mẹ.

- Con hãy đợi mẹ trong phòng tiếp tân, Robin. Mẹ sẽ ra ngay trong chốc lát. Mẹ muốn nói chuyện với bác sĩ. - Giọng nói của Kerry ngụ ý: "Và mẹ không muốn nghe bất cứ lời phản đối nào".

- Thôi được. - Robin nói với một tiếng thở dài quá đáng trong lúc nó đi ra.

- Tôi biết bác sĩ có nhiều bệnh nhân đang chờ, vì vậy tôi sẽ không dài dòng,nhưng có một chuyện tôi phải hỏi bác sĩ, - Kerry nói.

- Tôi có thời gian mà. Chuyện gì thế, bà McGrath?

Kerry liền tóm tắt trong vài câu về những gì nàng đã trông thấy tại phòng mạch của bác sĩ Smith.

- Do đó, tôi xin có hai câu hỏi, nàng kết luận - Phải chăng bác sĩ có thể làm cho bất cứ một khuôn mặt nào trông giống như một người khác, hoặc cần phải có một yếu tố cơ bản, như cấu trúc xương tương tự? Và nếu có thể tái tạo một số khuôn mặt để cho tất cả đều giống nhau, phải chăng đây là việc nhiều nhà phẫu thuật chỉnh hình vẫn làm, tôi muốn nói cố ý làm cho một người nào đó trông giống như một người khác?

Hai mươi phút sau Kerry mới gặp lại Robin và họ hối hả đến sân bóng đá. Không giống như mẹ, Robin không phải là một người khỏe mạnh bẩm sinh, và Kerry đã trải qua nhiều giờ tập luyện với nó, bởi vì nó đã quyết tâm trở thành một cầu thủ giỏi. Hôm nay, trong lúc nàng xem Robin đá quả bóng một cách tự tin qua khỏi vạch cầu môn, Kerry còn đang nhớ lại lời phát biểu dứt khoát của bác sĩ Roth: "Quả thực một số nhà phẫu thuật vẫn tạo ra cho tất cả mọi người cùng một kiểu mũi hoặc cằm hoặc mắt, nhưng theo tôi thật hết sức hiếm thấy một nhà phẫu thuật nào lại sao chép cùng một khuôn mặt trên nhiều bệnh nhân của mình".

Lúc mười một giờ rưỡi, nàng bắt gặp ánh mắt của Robin và vẫy tay tạm biệt. Robin sẽ về nhà sau trận đấu cùng với cô bạn thân nhất của nó, Cassie, và sẽ trải qua buổi chiều ở nhà nàng.

Mấy phút sau, Kerry trên đường tới Trenton.Nàng đã tới thăm nhà tù tiểu bang nhiều lần và luôn nhận thấy vẻ ảm đạm của dây kẽm gai và những tháp canh là một cảnh tượng trang nghiêm. Đây không phải là một nơi mà nàng muốn trông thấy lại.