Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 54: Cản trở và tìm kiếm




“Khởi bẩm các chủ.” Huyền Phong vào phòng, chắp tay nói với Phỉ Mặc ý bảo có chuyện bẩm báo.

“Chuyện gì?”

“Độc Cô Ngạn đang hướng tới đây.” Huyền Phong bẩm báo đúng sự thật.

Phỉ Mặc híp mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt, đúng lúc Tiêu Tiếu Sinh đi tới nghe được tin tức của Huyền Phong, không chút do dự liền vẫy tay với Phỉ Mặc.

Phỉ Mặc mỉm cười đến gần, chắp tay hỏi: “Xin hỏi Tiêu tiền bối có gì dặn dò?”

Tiêu Tiếu Sinh cười tiến lên khoác vai Phỉ Mặc, thì thầm hỏi thăm: “Nghe nói Độc Cô tiểu tử đuổi tới nơi?”

Phỉ Mặc cũng không định lừa hắn, gật đầu nói: “Đang hướng về phía này ạ.”

“Hừ, còn dám tới đây? Ta đang định một mình gặp hắn một lần thì hắn đã tự động dâng tới cửa! Ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?” Thấy Phỉ Mặc đã thật sự lĩnh hội ý của hắn bắt đầu đi vào trong phòng, Tiêu Tiếu Sinh hài lòng cười, xoa xoa râu mới mọc dưới cằm, thầm nghĩ tiểu tử này nhanh nhẹn, không tệ, không tệ.

Tiêu Tiếu Sinh quay đầu hét lên với Đại Mao và Nhị Nha đang chơi đùa bên cạnh: “Đại Mao, Nhị Nha, đừng nghịch nữa, chuẩn bị đi, phải làm việc ngay đây! Lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị cấp độ một!” Đại Mao vỗ cánh kêu một tiếng tỏ vẻ hưởng ứng, sau đó Nhị Nha cũng theo, ánh mắt nhìn chủ nhân đang híp mắt cười hì hì, lông trên người dựng đứng cả lên. Phỏng chừng chủ nhân lại nghĩ ra chiêu gì đó chỉnh người thì phải? Ừm, phải nhỏ lệ thương hại cho tên xấu số kia rồi.

“Mặc ca ca, chúng ta phải đi đâu sao?” Hề Hề tựa đầu trên vai Duy Âm hỏi Phỉ Mặc. Nàng đang mơ mơ màng màng ngủ trong phòng thì Phỉ Mặc vào thì thầm nói chuyện với mẹ, khi nàng tỉnh lại bọn họ đã nói xong rồi. Còn không nói cho nàng biết…

Mẹ nói phải tiếp tục đi, về nhà sớm một chút, rồi mẹ lôi nàng rời giường, mấy người lên xe ngựa xuất phát. Bọn họ không thấy cha, cha không đi cùng sao?

“Người xấu đuổi tới, Mặc ca ca dẫn muội đi trước.” Phỉ Mặc thản nhiên nói dối. Hắn chắc chắn cái đầu nhỏ bé ngây thơ của Hề Hề sẽ không hoài nghi.

Duy Âm nhàn nhạt liếc Phỉ Mặc một cái, khẽ vuốt mái tóc bạc của con gái. Người kia, thật sự nên khiến hắn chịu chút khổ cực.

“Cha ở lại đánh người xấu ạ?” Hề Hề mở to hai mắt hỏi. Chẳng trách không để mẹ ở lại, trước giờ cha chưa từng chịu xa mẹ đâu!

Phỉ Mặc cười mà không nói. Huyền Phong cười thầm trong lòng, tuy bề ngoài có vẻ tình cảm của Hề Hề và cha nàng không tốt nhưng dù sao cũng là cha con, trong lòng nàng vẫn lo lắng cho cha đúng không?

“Yên tâm, quái y tiền bối có khả năng đối phó…” Huống hồ còn có hai con thú cưng hung dữ trợ trận, không có việc gì, hắn rất tự tin về quái y! Huyền Phong đang định an ủi Hề Hề thì câu nói tiếp theo của nàng phá vỡ ảo tưởng của hắn trong nháy mắt.

“Người xấu kia thật đáng thương…” Hề Hề than thở đầy thương hại.

Phỉ Mặc nhướng mày, hắn không hề cảm thấy người kia đáng thương một chút nào.

Huyền Phong quyết định thu hồi lời an ủi, đôi cha con này thật… không hổ là người một nhà, không chút nể mặt đối phương.

Phỉ Mặc cười khẽ, xem ra tổng quản đại nhân nhà hắn còn chưa đủ kiên định.

Duy Âm vô cảm lấy ra một cái lọ bằng bạch ngọc đổ ra một viên thuốc màu xanh nhạt, đưa viên thuốc tỏa mùi thơm ngát tới bên miệng nàng ý bảo nàng ăn. Hề Hề không chút phản kháng há miệng ăn vào, bắt đầu chóp chép nhai, dù sao từ nhỏ đến lớn nàng ăn thuốc như ăn cơm. Tiểu tử kia còn vừa nhai vừa phát biểu cảm tưởng: “Mẹ, thiếu ngọt!” Thuận tiện đưa kiến nghị: “Lần sau bảo cha làm vị mật nhé?” Duy Âm gật đầu, thầm ghi nhớ tên thuốc viên để chồng sửa theo ý kiến con gái.

Huyền Phong nhìn thế nào cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất kỳ quái, hai người không thể biểu cảm ngồi trong xe thảo luận vị thuốc nào ăn ngon, chuyện này… có chút kỳ quái đúng không?

Phỉ Mặc yên lặng nhìn, mỉm cười không nói gì.

Độc Cô Ngạn mang theo kiếm chạy vội trong rừng, nóng lòng như lửa đốt. Nhìn từ phương hướng đứa trẻ hôm qua chỉ, hẳn là Hề Hề đi đường này. Nàng đi khoảng một ngày, để có thể vượt qua nàng hắn chạy suốt đêm, chưa từng nghỉ. Theo cước bộ hiện nay hẳn rất nhanh có thể đuổi kịp.

Hề Hề… Theo đứa bé kia miêu tả, nam nhân ở bên cạnh nàng hẳn là Phỉ Mặc? Phỉ Mặc vẫn tìm được nàng trước.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn vô cùng hỗn loạn, nhưng nỗi nhớ với nàng nhanh chóng bao phủ tâm trạng khôn kể này, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng, xác nhận sự tồn tại của nàng.

Nhìn thấy phía trước có mấy người áo đen nằm trên đường, hắn hoảng sợ trong lòng, lẽ nào Hề Hề gặp nguy hiểm?

Tới gần nhanh như chớp, những kẻ áo đen này hiển nhiên đã bị người khác đánh hôn mê từ lâu, từ sắc mặt của bọn chúng có thể thấy đây nhất định là mê dược rất lợi hại mới khiến bọn chúng ngủ đến giờ chưa tỉnh. Hắn lắc một người trong số đó, vẫn không nhúc nhích; lại lay một người, vẫn đang ngủ. Bất đắc dĩ, hắn điểm huyệt đau của người này, tên kia hai mắt mơ màng, vẻ mặt khờ dại nói: “Ngươi muốn biết gì ta đều có thể nói cho ngươi.”

“Ta hỏi ngươi, các ngươi có gặp một cô nương mười sáu, mười bảy tuổi, bên cạnh có một con báo và một con chim không?” Tuy Độc Cô Ngạn vô cùng kinh ngạc khi thấy người này hợp tác như vậy nhưng nỗi khát vọng và nhớ thương với Hề Hề khiến hắn không có dư thừa tâm tư để để ý tới chuyện này, chỉ vội vàng hỏi.

“Có gặp.” Người kia vô cùng hợp tác, hỏi gì đáp nấy.

Độc Cô Ngạn mừng rỡ, hỏi: “Hiện giờ nàng ở đâu?”

“Bang chủ nói, nếu chúng ta bắt được nàng có thể lập tức nổi danh, trở thành danh môn trong võ lâm.” Lúc này người kia đáp không đúng trọng tâm, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

“Cái gì? Các ngươi đã làm gì nàng?” Độc Cô Ngạn bóp cổ người kia, giận dữ nói.

“Không biết, nàng không ở đây nữa.” Người kia lẩm bẩm nói xong lại ngã xuống đất rồi không nhúc nhích nữa.

Tiêu Tiếu Sinh trốn ở một nơi gần đó đắc ý nghĩ, nếu nói thật dễ dàng như vậy thì uổng hắn được người ta gọi là quái y.

“Này, ngươi tỉnh lại, nõi rõ cho ta rốt cuộc nàng thế nào rồi? Này!” Lay một lúc lâu mà người kia vẫn không tỉnh lại lần nữa, những người khác cũng không có phản ứng, Độc Cô Ngạn đành thất thần đứng lên, càng nghĩ càng hoảng hốt. Tuy Phỉ Mặc ở cạnh nàng nhưng nếu đối phương thế mạnh người đông, vạn nhất Phỉ Mặc không thể chú ý đến nàng thì…

Trong lòng thật sự không cam lòng chấp nhận Phỉ Mặc đi cùng nàng, nhưng lại không muốn đoán rằng nàng bị thương. Ngập ngừng chốc lát, tay nắm chặt hai kiếm, Độc Cô Ngạn lại phi nhanh về phía trước.

Tiêu Tiếu Sinh xuất hiện từ chỗ trốn, duỗi người một cái nhìn bầu trời, trời cao gió nhẹ mây thưa, thật là một ngày tốt để tìm người xả giận.

Độc Cô Ngạn từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng được gặp lại Hề Hề, nhưng chỉ không ngờ sẽ là hoàn cảnh thế này. Núi rừng vắng vẻ, nấm mồ cô độc. Đến gần nhìn kỹ, trên đó có mấy chữ lớn “Ái nữ Hề Hề chi mộ”!

Hề Hề chi mộ! Bốn chữ này như sấm rền đánh nát hắn, khiến hắn gần như không còn sức đứng vững trong thoáng chốc.

Sao có thể, nàng sao có thể chết? Không thể, sẽ không! Hắn còn chưa tìm được nàng, hắn còn chưa thật lòng nói xin lỗi nàng, hắn còn chưa cho nàng cuộc sống hạnh phúc, sao nàng có thể chết?!

Không chịu tin những điều trước mắt, hắn lảo đảo chạy lên, nhìn thấy trên bia mộ khắc một dòng chữ khác nho nhỏ: “Cha Tiếu Tiếu Sinh lập.”

Ngay cả quái y cũng không cứu được nàng…

“Ta không tin, ta không tin!” Độc Cô Ngạn đau đớn gào thét, nhưng một khắc sau hắn lại thấy Đại Mao và Nhị Nha tha hai vòng hoa dại từ không xa chạy tới.

Vật nuôi của nàng, Đại Mao và Nhị Nha đều ở đây… Lẽ nào là thật… Không…

Đại Mao, Nhị Nha nhẹ nhàng cúi đầu đặt hoa tươi trước mộ, nhìn chúng có vẻ mất đi sự vui vẻ trước kia, giống như trên lưng cõng nỗi đau rất nặng, trở nên vô tình, lẳng lặng đứng trước mộ.

“Hề Hề…” Độc Cô Ngạn thống khổ gọi tên nàng. Hắn run run vươn tay muốn sờ lên bia mộ lạnh như băng kia, nhưng cuối cùng không cách nào tới gần. Bảo hắn sao có thể chấp nhận hiện thực như vậy?!

Nhị Nha quay người lại, gầm nhẹ với Độc Cô Ngạn đang hít thở không thông, rõ ràng biểu hiện vẻ không chào đón. Đại Mao cũng nhảy về trước mấy bước, trên khuôn mặt nhọn như cái dùi cũng đầy khí lạnh.

Phản ứng của bọn chúng khiến Độc Cô Ngạn chuyển từ không thể tin thành tuyệt vọng, cổ họng bỗng dâng lên cảm giác tanh ngọt, trước mắt mờ mờ, gương mặt nhỏ nhắn của nàng chìm trong màu máu.

Máu tươi từ miệng Độc Cô Ngạn phun ra, thân thể cao ngất đổ ập xuống.

Đại Mao tiến lên dùng cánh chọc chọc cơ thể Độc Cô Ngạn, sau đó nghiêng đầu kêu một tiếng với Nhị Nha, ý là: làm sao bây giờ, hình như đùa quá trớn rồi!

Nhị Nha híp mắt, khinh bỉ liếc Đại Mao, chậm rãi tiến lên vươn đầu quan sát Độc Cô Ngạn đã ngất một chút, nhẹ nhàng hừ một tiếng. So với nỗi uất ức của tiểu chủ nhân, nó thấy chút khổ sở này còn quá ít.

Tiêu Tiếu Sinh chắp tay sau mông thong thả bước từ trong rừng ra, dùng chân đá Độc Cô Ngạn đã chết ngất, vẻ mặt “tiểu tử ngươi vớ bở”. Theo tác phong trước giờ của hắn, nhất định hắn sẽ hạ trăm loại cổ và dược trên người tiểu tử này, khiến hắn sống không xong. Nhưng giờ hắn đổi ý, dằn vặt trên người đã là gì, đả kích trong lòng mới khó đỡ.

Uất ức mà tiểu tử này khiến Hề Hề phải chịu hắn sẽ trả lại gấp bội.

“Tiểu tử, đừng sụp đổ dễ dàng như vậy, kịch hay còn ở phía sau kìa!” Hắn xấu tính giẫm lên mặt Độc Cô Ngạn hai cái, Tiêu Tiếu Sinh cười mà khiến Đại Mao, Nhị Nha sợ hết hồn. May không phải chúng nó chọc chủ nhân tức giận…

Đại Mao tiến lên dụi vào chân Tiêu Tiếu Sinh, đôi mắt như đậu đen đầy khát vọng. Nhị Nha cũng vui vẻ vẫy đuôi.

“Hai các ngươi nịnh nọt thế làm gì?” Tiêu Tiếu Sinh tức giận nhổ lông trên người Đại Mao.

“Oa, ngao!” Đại Ma và Nhị Nha đồng thanh kêu hai tiếng, biểu đạt đầy đủ nguyện vọng được khen thưởng của bọn chúng.

“Được rồi, được rồi, các người biểu diễn không tệ, tiếp tục cố gắng!” Tiêu Tiếu Sinh cười vỗ đầu Đại Mao và Nhị Nha cho có lệ, tiếp tục cười gian lập kế hoạch tiếp theo, không thèm để ý tới Độc Cô Ngạn nằm trên đất nữa. Đại Mao và Nhị Nha cũng theo sau.

Trong gió hiu quạnh, chỉ còn Độc Cô Ngạn lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Khi Độc Cô Ngạn tỉnh lại mới phát hiện Đại Mao và Nhị Nha đã không còn ở trước mộ nữa. Trong khu rừng vắng vẻ chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc và tiếng chim hót yếu ớt. Vậy mà Độc Cô Ngạn vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng gọi của Hề Hề, từng tiếng, từng tiếng: “A Ngạn, A Ngạn!”

Hắn giãy dụa đứng lên, thất tha thất thểu đi tới trước mộ, khóe mắt nhìn mấy chữ lớn trên bia mộ, trong lòng giống như bị côn trùng cắn xé, máu chảy đầm đìa.

“Hề Hề, hãy để ta nhìn nàng.” Hắn run run vỗ về từng chữ trên bia, cho đến chữ cuối cùng.

Một khắc sau, kiếm khí mạnh mẽ vung lên, mộ phần bị chém thành hai nửa, quan tài màu đen bên trong cũng nứt làm đôi, hiện ra rõ ràng thứ bên trong.

Chỉ thấy bên trong có một hình nhân be bé bằng giấy trắng, vẻ mặt nhếch môi nhướng mày, giống như đang cười nhạo và nhắn nhủ cho hắn một tin: hắn bị lừa!

Độc Cô Ngạn giật mình, rồi lại ngửa cổ cười phá lên, khóe miệng còn dính vết máu khô.

Lẽ nào hắn bị kích thích quá mức nên ngốc luôn rồi?

Hắn càng lúc càng cười lớn tiếng, cuối cùng biến thành tiếng hô vang tận trời xanh. Đại Mao núp trong rừng dùng móng vuốt chọc Nhị Nha một cái, liếc mắt ý bảo: “Có phải hắn ngốc luôn rồi không?” Hiếm khi nào Đại Mao không bị Nhị Nha lườm lại, lần đầu tiên nó tán thành ý kiến của Đại Mao, có khả năng Độc Cô Ngạn thành kẻ ngốc rồi.

Hề Hề chưa chết, tốt quá…

Cảm giác vui sướng không ngừng trào ra trong lòng Độc Cô Ngạn, cho dù bị người ta đùa cợt ác ý như vậy nhưng hắn mặc kệ, chỉ cần Hề Hề còn sống, hắn còn có thể nhìn thấy nàng, hắn mặc kệ mọi thứ.

Tiêu Tiếu Sinh đứng trên cây nhổ hạt dưa trong miệng ra, khẽ hừ một tiếng, coi như tiểu tử này còn chút đầu óc, có điều hắn cũng sẽ không để nữ nhi bị tìm thấy dễ dàng như vậy.

“Cha, cha về rồi? Người xấu bị đánh chạy chưa?” Hề Hề tinh mắt nhìn thấy cha mình thảnh thơi dắt Đại Mao và Nhị Nha trở về, hưng phấn hỏi.

“Cha con ra tay đương nhiên không thành vấn đề.” Tiêu Tiếu Sinh không hề che dấu mà tự khen bản thân.

“Người xấu thật đáng thương. Mẹ, sau này con nhất định không làm người xấu.” Hề Hề quay đầu thề với mẫu thân, Duy Âm hôn lên hai gò má đáng yêu của con gái, khóe mắt khẽ nhướng lên, nhìn chồng không nói gì.

“A, nương tử lại bất công rồi!” Tiêu Tiếu Sinh hét lên, hấp tấp thò mặt ra, hắn không ngại biểu hiện phu thê tình thâm trước mặt mọi người. Duy Âm cũng không ngại có người ngoài ở đây, nhẹ nhàng chạm vào tướng công nhà mình một cái. Hề Hề cũng bon chen hôn đánh chụt lên mặt cha nàng.

Huyền Phong mở to hai hắn hâm mộ, người một nhà này thật là hài hòa, yêu thương nhau!

“Hề Hề, Mặc ca ca chưa có.” Phỉ Mặc chỉ chỉ má mình, khẽ cười nói.

Tiêu Tiếu Sinh và Duy Âm đồng loạt nhìn về phía Phỉ Mặc. Huyền Phong che mặt không đành lòng nhìn tiếp, các chủ nhà hắn rất không biết nhìn hoàn cảnh, cha mẹ người ta còn ở đây lại dám công khai đùa giỡn con gái bảo bối của họ… Không thể không nói, lá gan các chủ phát triển không giống người bình thường!

Tiêu Tiếu Sinh híp mắt, lá gan của tiểu tử thối rất lớn đấy nha…

Thường thôi, thường thôi, mới thứ ba giang hồ. Phỉ Mặc bình tĩnh đáp trả.

Sự tán thưởng của Tiêu Tiếu Sinh với Phỉ Mặc lại thăng lên một cấp. Tiểu tử này đủ can đảm, đủ thẳng thắn! Chủ yếu là da mặt đủ dày, hắn thích!

Hề Hề mở to hai mắt, ngẩn người nhìn mặt Phỉ Mặc, cái đầu luôn không suy nghĩ sâu xa bắt đầu nghiêm túc vì vấn đề liên quan tới Phỉ Mặc.

Hề Hề chưa từng nghĩ tới chuyện hôn Phỉ Mặc. Nàng nghĩ, hôn Phỉ Mặc là một chuyện hết sức kỳ quái.

Thế nhưng nhìn dáng vẻ của Phỉ Mặc giống như thật sự hứng thú với chuyện này.

Đối với nàng mà nói, Phỉ Mặc là một sự tồn tại rất đặc biệt. Từ khi mới bước chân vào giang hồ, Phỉ Mặc luôn chăm sóc nàng, che chở nàng bằng mọi cách. Đối với nàng hắn vừa giống phụ thân vừa giống huynh trưởng, điều càng khiến nàng cảm động là hắn coi nàng như một người được hắn che chở. Ngay lúc nàng bị lạnh nhạt và gặp nguy hiểm, sự bảo vệ của hắn đối với nàng bám rễ thật sâu vào trong lòng nàng. Cảm giác đáng dựa vào này giống như tình cảm giữa nàng và cha mẹ, khiến nàng cảm thấy ấm áp.

Trong lòng nàng, thân mật với Độc Cô Ngạn là chuyện rất bình thường, bởi vì nàng coi hắn là tướng công của mình, nguyện vọng lớn nhất của nàng là có thể cùng A Ngạn ân ái không rời giống cha mẹ nàng vậy.

Ngay cả khi Độc Cô Ngạn không cho nàng ở bên hắn nữa, trong lòng nàng hắn vẫn là duy nhất không thể thay thế, trái tim nàng chỉ hợp với chiếc chìa khóa Độc Cô Ngạn này. Có lẽ chính nàng còn chưa ý thức được, nhưng nhiều lần từ chối thân cận Phỉ Mặc đã dần dần chứng minh điểm này.

Phỉ Mặc là bằng hữu, là ca ca, thậm chí là một sự tồn tại mạnh mẽ không gì sánh được, chỉ duy nhất không thể thay thế vị trí của Độc Cô Ngạn trong lòng nàng.

Thật ra Phỉ Mặc rất rõ điểm này. Hắn cũng hiểu Hề Hề còn chưa phân biệt hoàn toàn rõ ràng. Nhưng không sao, mục đích hắn muốn đạt được trước giờ luôn vô cùng đơn giản.

Nhìn cha mẹ dính vào một chỗ, trong đầu Hề Hề bỗng lóe sáng.

“Mặc ca ca, nhất định huynh muốn tìm một nương tử rồi.” Nàng gật đầu rất chắc chắn, nhất định huynh ấy vừa bị cha mẹ kích thích. Nàng nói tiếp: “Mặc ca ca cũng trưởng thành rồi, không thể luôn dạo chơi khắp nơi…”

“Lời này con học từ ai?” Tiêu Tiếu Sinh và Phỉ Mặc gần như đồng thời hỏi ra tiếng.

“Mỗi lần Ninh Ninh nói chuyện với Trạm ca ca đều nói mấy câu như thế.” Hề Hề vô tội khai ra đầu sỏ.

Tiêu Tiếu Sinh không còn gì để nói, lập tức nhéo mũi con gái nói: “Nha đầu này…” Sao hắn lại sinh ra một quả dưa ngốc bị thiếu dây thần kinh thế này chứ.