Xin Nuôi Ta

Chương 74: Thanh mai trúc mã hai mươi bốn năm (3)




Đến mười hai giờ trưa, người tham gia buổi gặp mặt gần như đã đến đông đủ.

Bởi vì học lớp khác nhau, Tô Tiểu Tục không ngồi cùng bàn với Ninh Triệt mà ngồi cùng mấy “bạn bè” hồi trước.

Rượu quá ba tuần thức ăn quá năm vị, mọi người náo nhiệt trao đổi thông tin với người bên cạnh, người đó ngồi đối diện Tô Tiểu Tục, vừa nói chuyện với bạn xung quanh vừa gắp đồ ăn.

Dáng vẻ hắn thay đổi rất nhiều, Tô Tiểu Tục thậm chí rất khó tìm lại dấu vết năm đó trên người hắn.

Cô còn nhớ dáng vẻ hắn ném bóng trên sân, áo thủ thủ màu trắng mang số 10, chiếc giày chơi bóng đen xen hai màu đen đỏ. Đám nữ sinh như mê trai vây quanh sân bóng, đó rất có thể là cao thủ slam dunk khi còn trong tuổi nhiệt huyết.

Ừ, chuyện xưa rất đơn giản, trở ngại về tình yêu của thiếu nữ tầm thường với một thiếu niên. Thành tích của hắn không tốt, trốn học, đến lớp thì hơn nửa thời gian đều gục xuống bàn, nhưng giờ thể dục lại rất nổi bật. Bóng rổ tốt, chạy cự li dài tốt, gần như thời gian mỗi ngày phơi dưới ánh mặt trời nhưng vẫn giữ được làn da trắng khiến người ta ghen tỵ.

Nguyên nhân Tô Tiểu Tục thích hắn cũng rất ngốc, chỉ bởi ngày đó khi làm bài thi trong lớp tự học người ngồi sau lưng cô mở một cánh cửa sổ.

Thời tiết đầu xuân cho dù là giữa trưa cũng có hơi lạnh từ bên ngoài chạy vào, Tô Tiểu Tục mặc áo mỏng, người lạnh toát, tức giận quay lại muốn bực tức một phen với kẻ đầu xỏ.

Không ngờ vừa quay đầu, bắt gặp hắn trong bộ dạng uể oải đóng cửa sổ. Gò má trái bị cuốn sách đè lên tạo thành con dấu, ánh trời chiều sau giờ trưa chiếu lên hắn như ánh sáng nhu hòa khiến người ta không rời mắt nổi.

Giống như chậm chạp bất chợt phát hiện Tô Tiểu Tục quay lại, người đó nở nụ cười hiếm có, hỏi cô, “Cậu cũng lạnh à?”

Trong nháy mắt Tô Tiểu Tục tai đỏ bừng, chưa kịp mở miệng, áo khoác của người kia đã ở trên người Tô Tiểu Tục, hắn cười lại nằm úp mặt xuống, cũng không quên nói, “Áo cho cậu rồi đấy, tôi ngủ tiếp đây, buổi trưa tốt lành.”

“...Buổi, buổi trưa tốt lành.” Dáng vẻ xoay người của cô chật vật như chạy trối chết.

Mối tình đầu của thiếu nữ hồi cao trung cũng là người ấy. Rất nhiều điểm tập hợp lại, sau đó tạo thành các con chữ. Cầu thủ ném rổ trên sân cũng tốt, người cầm tay dạy cô ném bóng cũng tốt. Cô thích người ấy suốt ba năm, lặng yên không tiếng động.

Sau đó là chia lớp, sau đó là lần tỏ tình kinh hãi.

Cô vẫn nhớ bức thư tình của mình bị chính tay người ấy xé nát, trong khoảnh khắc đó tất cả đều tan thành mây khói = =

... Cái gọi là nửa đời lầm tôi là ngôn tình.

Đã bảy năm không gặp, thiếu niên góc cạnh năm nào giờ đã có dấu hiệu phát tướng, trên đường Tô Tiểu Tục ra khỏi phòng vệ sinh, lúc ra ngoài vừa lúc thấy hắn hút thuốc cách đó không xa. Trên đầu ngón tay của hắn đã có dấu vết khói thuốc hun, trong ký ức của cô còn lưu lại những đốt xương rõ ràng có tiết tấu điều khiển quả bóng.

Có lẽ phát hiện ra cô, người đó quay về phía cô chào hỏi.

Tô Tiểu Tục có chút chần chờ, cuối cùng vẫn cười tiến lên, tự nhiên hào phóng nói, “Chào sư phụ.”

Đó là trò mà toàn bộ nữ sinh hồi đó đều thích, quen anh trai, quen sư phụ. Cô mặt dày mày dạn đi theo hắn học bóng rổ nửa tháng, đó là toàn bộ thời gian hạnh phúc nhất thời cao trung của cô.

Nghe được xưng hô của cô, người đó lại có vẻ không được tự nhiên. Hai người cũng không có vội vã trở lại bàn rượu, đứng ở hành lang bắt đầu trò chuyện.

Tô Tiểu Tục biết hắn thi Đại học cũng không như ý, nhưng không đi học lại mà bỏ tiền vào trường dạy nghề. Năm thứ nhất gặp được cô gái mình thích, hẹn hò ba tháng thì bị học trưởng cùng khoa cướp mất. Cũng được không ít cô gái tỏ tình nhưng vẫn luôn không vừa ý, đến năm bốn mới phát hiện mình đã thành hàng tồn kho bán phá giá, đến lúc hối hận thì đã không còn kịp rồi.

Lúc nói chuyện hắn cũng không gạt thuốc, Tô Tiểu Tục nhìn đầu lọc chợt sáng chợt tắt, tàn thuốc ngày càng nhiều, không hiểu sao cảm thấy tuổi trẻ qua thật mau, không cách nào giữ lại.

Người đó hút xong một điếu, đột nhiên hỏi ngược lại tình hình gần đây của Tô Tiểu Tục, cũng không biết bắt đầu thế nào, người đó bỗng mở miệng hỏi cô, “Cậu còn chơi ghi ta không?”

Tô Tiểu Tục sửng sốt, bỗng nhớ lại dáng vẻ hồi lớp mười trong giờ học nhạc mình ôm đàn ghi ta tự đàn tự hát.

Thực ra khi đó cô muốn lấy lòng người ấy, muốn để mình trở nên chói mắt, ít nhất có thể lọt vào mắt hắn. Nhưng lần đó, ngay cả một lần ngoảnh lại bố thí hắn cũng không có, thành thật mà nói đó cũng không phải lần đầu tiên cô khóc vì người này, thế nhưng, hắn lại chưa bao giờ biết rõ nội tình.

Người đó tiếp tục lẩm bẩm: “Cậu biết không, ngày đó sau khi cậu đàn xong, người bạn thanh mai trúc mã kia của cậu lại tìm đến tôi, không nói hai lời đã cho tôi một đấm...”

Tô Tiểu Tục o_0?! Đây là chuyện gì vậy?!

“Tôi cũng hỏi vì sao anh ta đánh tôi, thằng nhóc đó liền ném cho tôi một câu, 'Bởi vì cậu khiến cô ấy khóc'.”

Hình như bầu không khí xung quanh đều thay đổi trong nháy mắt.

Tô Tiểu Tục chợt trở lại vườn trường năm đó, ở phòng học nhạc nhìn xuống sân cỏ, cô thấy Ninh Triệt hồi trẻ và ác mộng của mình.

Ninh Triệt hồi đó vẫn mang bộ dạng không khiến người ta ưa, kiêu ngạo lại còn rắm thối, từ sơ trung tật xấu trêu chọc người khác vẫn không cải thiện chút nào, mặc dù trước mặt thầy cô và bạn bè thì ra dáng học sinh ngoan, thật ra sau lưng lại là một thiếu niên bất lương xấu xa, phù.

Nhưng một người như thế, không hiểu sao lại đấm vào mặt người xa lạ trước giờ không quen gì hắn. Tô Tiểu Tục thậm chí không cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt hắn lúc đó, nhất định là hợm hĩnh và ngông cuồng. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Tô Tiểu Tục nhất định sẽ đứng trước mặt thiếu niên Ninh Triệt hỏi hắn một câu, “Này, anh bạn, cậu cũng xem truyện ngôn tình máu chó Đài Loan à, O(∩_∩)O~ “

Thật ra có rất nhiều thứ không phải không có manh mối tìm ra.

Ví dụ như sau đó, ác mộng của Tô Tiểu Tục cách cô rất xa, lại ví dụ như sau đó, thiếu niên Ninh Triệt giống như biến đổi thành một người khác.

Hắn bắt đầu trở nên ôn tồn lễ độ, mặt mày tươi tắn có thừa. Hắn học chơi bóng rổ, dần trở thành tiền đạo của đội bóng trường. Hắn thường hay gây hấn nói với Tô Túc còn trẻ những lời xấu xa, sau đó lạnh lùng trách mắng cô các loại...

Nếu quả thật phải nói, đúng là chỉ có thể trách tuổi dậy thì chết tiệt này =_=.

Cuối cùng người nọ lại nhắc tới Ninh Triệt, “Cậu vẫn còn ở chung với thanh mai trúc mã của cậu chứ?”

Tô Tiểu Tục cúi đầu nhìn mũi giày, đôi giày này là hàng không còn sản xuất rất nhiều năm trước, cô đã tìm rất lâu, về sau gầ như lật TB mới biết được một cửa hàng không tên nào đó có bán. Lúc ấy Ninh Triệt chế giễu tính cô trẻ con, mà cô cũng không đếm xỉa tới hắn, lấy địa chỉ online của cửa hàng gửi cho Ninh Tiếu Tiếu nữ vương được tôn là thần linh.

Bây giờ suy nghĩ một chút, Ninh Tiếu Tiếu làm sao có thể dạo TB được chứ... Cô ấy vốn chẳng phải người kiên nhẫn chọn bảo bối từ trong mấy bảng hướng dẫn sử dụng.

“À ừm, bây giờ còn chưa ở chung.”

Người đó cười, nét mặt có chút mập mờ, “Vậy cậu phải giữ thật chắc người đối tốt với cậu đấy.”

“Cám ơn lời chúc của cậu. ^_^”

Ngày thứ hai sau khi bạn bè gặp mặt, Ninh Triệt đã mua vé máy bay quay về.

Tô Tiểu Tục quyết đoán xin nghỉ một ngày, lái xe đưa hắn đến sân bay.

Lúc chia tay hẳn bao giờ cũng thấy thương cảm, trong sân bay có không ít người đang áp tai nhau nói những lời thương cảm.

Ninh Triệt xách va ly thoải mái đứng đó, giống như muốn thấy nét mặt bị trêu chọc đến hoảng sợ của cô, xấu xa hỏi cô, “Khi chia tay không nên có cái ôm lưu luyến không rời à?”

Tô Tiểu Tục liếc hắn một cái, quả nhiên thấy nụ cười mang ý tứ không rõ trên gương mặt hắn.

Giống như sự bất ngờ ngoài ý muốn, Tô Tiểu Tục tiến tới gần hắn hơn, vòng tay ôm lấy eo hắn. Chớp mắt cô kề sát hắn, Tô Tiểu Tục rõ ràng thấy nháy mắt khi cô dựa vào người này liền cứng đờ như cục sắt.

... Phù ha ha ha, hóa ra Ninh đại thần không gì không làm được cũng sẽ có lúc khẩn trương như vậy! Tô Tiểu Tục cười hận không thể đấm lên mặt sàn sân bay, người ấy lại đột nhiên thả va li xuống nhẹ ôm lấy cô.

“Ừm? Đây là cái ôm tình bạn hay là cái ôm tình yêu?”

“Em đoán đi ^_^.”

“Anh đoán em đoán không đoán...”

“Em đoán anh đoán không đoán em đoán không đoán...”

Người trên đỉnh đầu khẽ thở dài, tay ôm chặt hơn, “Bỏ đi, coi như một giấc mơ.”

“Câu nói ỉu xìu này không giống lời mà anh có thể nói ra.”

“Lúc anh về có thể nhận được đáp án chứ?”

“Ừm?” Tô Tiểu Tục buông tay thoát khỏi ngực hắn, cầm lấy va li đưa cho hắn, “Vậy anh sớm quay về nghe câu đáp án nhé ^_^.”

Thanh mai trúc mã hai mươi mốt năm, khi chúng ta chia tay không nói lời hẹn gặp lại.

“Trên đường vế nhớ cẩn thận.”

“Anh cũng vậy, thuận buồm xuôi gió!”

“Anh vào đây.”

“Ừ ừ.”

“Em về sớm nghỉ ngơi đi.”

“Này... Anh thật sự muốn làm mẹ em đó hả?”

“...”

Ninh Triệt xách va li đi qua cửa kiểm tra, Tô Tiểu Tục đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hắn, khi sắp biến mất, hắn đột nhiên quay lại tìm bóng hình cô, Tô Tiểu Tục vẫy vẫy tay với hắn, Ninh Triệt cuối cùng cười xoay người đi.