Xoay Chuyển Vận Mệnh

Chương 5: Vân thị




Lẽ nào hắn biết ngọc bội này? Không thể a, đây là lễ vật mẫu thân đưa nàng khi nàng tròn một tuổi, nàng vẫn luôn đeo chưa từng rời người .

-"Ngọc bội này là của cô nương ?"

Tô Tâm Li không hiểu hắn tại sao lại hỏi câu hỏi này, nhưng vẫn gật đầu một cái.

- "Huyết ngọc rất hiếm, khối ngọc này có xúc cảm, màu sắc đều là thượng phẩm,phượng hoàng được chạm trổ tinh tế, thế gian ít có, cô nương tại sao đưa cho ta?”.

-"Không phải công tử lo lắng ta qua cầu rút ván sao?"

Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, đêm nay bọn họ và nàng đều là lần đầu tiên gặp nhau, nàng cũng không cảm thấy điều bọn họ lo lắng có gì sai, đời trước nàng cũng vì dễ dàng tin người mà bị rơi vào thảm cảnh.

Tùy tùng của hắn nói thay hắn, bọn họ căn bản không dễ dàng để nàng rời đi.

Chỉ còn vài canh giờ nữa là đến sinh thần của Tô Bác Nhiên, còn có nhiều chuyện nàng cần phải làm, nên không có nhiều thời gian đôi co với bọn họ.

Trước khi buổi tiệc kết thúc, nàng nhất định phải trở về, đưa phần đại lễ này cho Phương di nương và Tô Diệu Tuyết.

Dùng ngọc bội này đổi lấy một mạng của mình, đáng giá!

Thà tình nguyện tranh ăn với hổ, nàng cũng không buông tha cho Phương di nương với Tô Diệu Tuyết.

Nam tử áo tím liếc nhìn trâm vàng trên đầu nàng, sau lại nhìn thẳng mặt Tô Tâm Li dường như hiểu rõ mọi chuyện , “ Cô nương tại sao không mang trâm vàng cùng với vòng ngọc giao cho ta?”

Tô Tâm Li nhìn nam tử áo tím mỉm cười, “Hai thứ này đều bị dính máu, sợ công tử không vừa mất.”

Sự thật nàng cũng muốn dùng vòng ngọc thay cho ngọc bội, nhưng khi giết hai tên ở bãi tha ma, vòng tay cũng bị dính rất nhiều máu, càng khỏi cần nói tới cây trâm vàng trực tiếp được sử dụng làm vũ khí giết người kia. Đem đồ vật dính máu đưa cho người có bệnh sạch sẽ, ghét mùi máu tanh, nàng thực lo chữa lợn lành thành lợn què.

-“ Cô nương đúng là thận trọng ,ngọc bội kia ta tạm thời giúp cô bảo quản.”

-“ Ta còn có một thỉnh cầu, hi vọng công tử có thể đem xe ngựa cho ta mượn dùng một chút”

Nam tử áo tím muốn nàng sau này báo đáp, trước tiên nhất định phải giải quyết khốn cảnh cho nàng, nếu nàng đưa ra yêu cầu trợ giúp, hắn cũng không có lý do cự tuyệt

Hắn cười nhẹ, “ Tề Lỗi, người đưa cô nương về nhà”

Tô Tâm Li nghe hắn nói đưa mình về nhà, vừa muốn từ chối, hắn không nhanh không chậm mở miệng, “ Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cô nương cũng không hi vọng chuyện đêm nay có người biết chứ? Có Tề Lỗi đưa về, đảm bảo cô nương lên đường bình an”.

Tô Tâm Li sững sờ nhìn người áo tím, hắn đang nhìn huyết ngọc, không ngẩng đầu lên.Ngay lập tức hiểu ý, Tô Tâm Li mỉm cười, hơi gật đầu với hắn, “ Vậy đa tạ công tử.”

Chuyện đêm nay, xác thực càng ít người biết càng tốt, trong thôn đa số là bách tính nghèo khổ, nếu muốn tìm xe ngựa khẳng định quấy nhiễu tới nhiều người. Trên người nàng lại không có bạc, cũng chỉ có thể mang trâm vàng hoặc vòng ngọc đi cầm cố, khi bại lộ thân phận, Phương di nương sẽ mượn cớ hãm hạ nàng.

Hơn nữa, sau hai nhóm người này, khó bảo đảm sẽ không có nhóm thứ ba, có Tề Lỗi đi theo, nếu Phương di nương lại muốn giết nàng, cũng khó đạt được mục đích.

-“ Tại hạ Lan Dực Thư, xin hỏi đại danh cô nương?”

"Tô Tâm Li xoay người đi theo sau Tề Lỗi, nghe được âm thanh của Lan Dực Thư, quay đầu, ‘ -“Tô Tâm Li”.

Nếu để Tề Lỗi đưa mình về nhà, muốn biết thân phận của nàng tuyệt không phải việc khó, hắn lại đang giữ ngọc bội bên người của nàng, che che giấu giấu, chỉ làm người ta sinh phản cảm, chẳng bằng cứ tự mình nói ra.

Tô Tâm Li ngồi trên xe ngựa rời đi, Lan Dực Thư dựa vào gốc cây đại thụ phía sau, khuôn mặt đẹp như ngọc nổi lên ý cười sâu xa, “ Tề Vân, người đi một chuyến đến bãi tha ma gần đây”.

Nơi nàng vừa ngồi, trừ hương mai nồng đậm với mùi máu tanh đã bị gột rửa, còn thoáng mùi xác thối.

Sau khi Tô Tâm Li rời đi, không trực tiếp về Tướng phủ, mà đi tới phủ Định Quốc Công.

Ngựa Lan Dực Thư dùng chính là ngựa thượng đẳng, tốc độ rất nhanh, thời điểm trời còn tờ mờ sáng Tô Tâm Li đã đến nơi.

Tô Tâm Li xuống xe ngựa cũng không vào từ cửa lớn, nhờ sự giúp đỡ của Tề Lỗi trực tiếp nhảy vào hậu viện của Vân thị, cũng chính là gian phòng của ngoại tổ mẫu nàng, Vân Tiên Nhi.

Ba năm trước, sau khi mẫu thân và ca ca Tô Tâm Li gặp nạn, ngoại tổ phụ của nàng bi thương quá độ, đương kim hoàng thượng niệm tình ông tuổi tác cao, điều ông từ biên cảnh trở về nhưng cũng không có ngày nhàn rỗi, mà ngay lập tức được phong làm Tướng quân quản lí ở Kinh Lăng, thường ngày trời còn chưa sáng đã vào quân doanh thao luyện quân.

Lúc Tô Tâm Li vào gian phòng của Vân thị, Trình Bằng đã rời đi, Vân thị cũng đã rời giường, ngồi đối diện tấm gương để nha hoàn thiếp thân Vân Bích trang điểm.

-"Ai?"

Trước khi Vân Thị gả cho Trình Bằng, bà chính là nữ vương của đám sơn tặc, thân thủ cũng không kém so với Trịnh Bằng, dù đã có tuổi vẫn như bảo đao sắc bén, vô cùng cảnh giác, nhanh chóng nhận ra có người ở cửa.

-“ Ngoại tổ mẫu, là cháu”

Thấy trong phòng chỉ có Vân thị cùng Vân Bích, Tô Tâm Li liền đẩy cửa đi vào.

-"Li Nhi!"

Vân thi kinh hãi nhận ra Tô Tâm Li sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ chật vật đi vào, hai mắt sắc bén của bà toát lên cảm giác đau xót.

-"Chuyện gì thế này?"

Vân thị trầm mặt, cả người hiện lên vẻ tàn khốc

-"Ngoại tổ mẫu!"

Tô Tâm Li đứng ở cửa chớp mắt một cái, sau mở to hai con mắt, im lặng nhìn thật kỹ Vân thị cách đó không xa, dường như chỉ trong nháy mắt, hình ảnh này sẽ như tấm gương vỡ vụn ra, biến mất không còn tăm hơi, mũi chua xót muốn khóc, nhưng nàng cắn chặt môi không rơi lệ.

Viền mắt hồng hồng, lại có chút hốt hoảng, Tô Tâm Li đi tới trước mặt Vân thị, chờ khi thấy rõ Vân thị đứng trước mặt nàng, mũi hít hít, đột nhiên cười ra tiếng, ôm chặt lấy Vân thị không buông.

Ngoại tổ mẫu không có chết, ngoại tổ phụ cũng không xảy ra chuyện, phủ Định Quốc Công vẫn còn, tất cả mọi thứ đều là sự thật, không phải chỉ giấc mơ.

Tô Tâm Li lúc khóc đỏ mắt, lúc lại cười ra tiếng, làm Vân thị không hiểu ra sao?

-“ Li Nhi, trái tim tổ mẫu yết ớt lắm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hả? Kẻ nào dám bắt nạt cháu? Hay do di nương vô liêm sỉ của phụ thân cháu, nói cho ngoại tổ mẫu biết, ta mặc kệ hôm nay là ngày gì của phủ Thừa tướng, dám để tôn nữ của ta chịu oan ức, ta không để bọn họ đẹp mặt đâu.”

Di nương trong miệng Vân thị chính là Phương di nương, Phương Tĩnh Di.

Trịnh Bằng chỉ cưới một mình Vân thị làm chính thê, không nạp thiếp thất.

Vân thị sinh được hai trai một gái, hai con trai đều đã lập gia thất, sinh được toàn nhi tử, nên từ trên xuống dưới nhà họ Trình đối với Tô Tâm Li vô hạn sủng ái.

-"Phu nhân, nô tỳ sai người đi mời lão gia trở về."

Vân Bích không có hài tử, nhìn thấy bộ dạng này của Tô Tâm Li cũng không khỏi đau lòng, cảm thấy bất bình thay nàng.

- "Vân Di, ta không có chuyện gì."

Tô Tâm Li ngẩng đầu, hiện lên hai lúm đồng liền như hoa, kéo lấy Vân Bích đang muốn ra cửa.

-"Nhìn như vậy còn nói không có chuyện gì!"

- "Ngoại tổ mẫu, cháu thật sự không sao, đừng kinh động hạ nhân trong phủ.”

Phủ Định Quốc Công nhiều người như vậy, khó đảm bảo không có người của di nương, nàng muốn ở sinh thần của Tô Bác Nhiên gây bất ngờ không cho bọn họ kịp trở tay, đương nhiên không thể để bọn họ biết nàng thoát hiểm trở về.

Thân là chủ mẫu của phủ Định Quốc Công, phía dưới tuy không phải quản lý thiếp thất, nhưng đối với vài chuyện trong phủ của các gia tộc lớn khác cũng có hiểu biết phần nào.

-"Vân Bích, dặn dò hạ nhân chuẩn bị nước nóng và đồ ăn sáng, ngươi tự mình đi Tuyết Mai viện một chuyến, mang cho Li Nhi một bộ y phục lại đây."

"Vân Di, ta muốn y phục có kiểu dáng mới nhất năm nay, có màu khác nhau và vài món đồ trang sức nữa."

Nàng muốn cho mấy người kia thấy, tôn nữ của phủ Định Quốc Công so với dưỡng nữ của phủ Thừa tướng khác nhau như thế nào?