Xu Thiên Dẫn

Chương 1-1




Bầu trời xanh thẳm trải dài vô tận, biển rộng mênh mông, rồng uốn lượn rồi hạ xuống bên dưới. Một nam tử vóc người cao lớn đứng hiên ngang, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ bệ vệ ngửa mặt lên trời, đôi mắt nhìn xuyên qua bầu trời.

Trên cây, nơi chú vàng anh đang chiếm giữ, người ấy chuyển mắt nhìn qua, vươn một ngón tay ra.

Con chim nhỏ thế nhưng lại như có linh tính, giương cánh nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cành cây, đáp xuống đầu ngón tay thon dài.

Gió thổi qua lá cây kéo theo âm thanh ‘sàn sạt’, cảnh vật xung quanh mang theo vẻ hào hùng, oai phong như sắp sửa ra trận. Con chim nhỏ lần đầu khó gặp cảnh vật ấy thế mà không biết thưởng thức, cũng không biết e dè sợ hãi gì, liền đứng ở trên đầu ngón tay của hắn dùng cái miệng nhỏ chải vuốt bộ lông bóng loáng, xinh đẹp trên thân, trông thật ngốc nghếch.

Cử chỉ làm càn như vậy, cư nhiên không hề làm mích lòng tới huyền bào nam tử. (huyền bào: áo đen loại áo có vạt dài của TQ)

Hắn liếc mắt bỏ qua, tùy ý cho vàng anh nhỏ hăng say cả gan làm loạn, thậm chí còn cố ý lắc lắc đầu ngón tay trêu đùa. Chú chim vàng anh cất giọng trong veo dễ nghe, giữa bầu trời xanh cao yên tĩnh, ngân nga tiếng hát vui đùa trong gió cùng tiếng ‘sàn sạt’ của hàng thông.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ.

Hắn quay đầu lại nhìn, đầu ngón tay vẫn như trước trêu đùa chim nhỏ.

“Chuẩn bị tốt?”

Người tới thân hình cực kỳ cao lớn, đứng ở bên ngoài bóng râm thế nhưng cứ như mây đen che cả một vùng.

“Dạ thưa Đế Quân, tất cả đã được sắp xếp.” Thanh âm thô kệch lại có vẻ trầm ổn, vàng anh nhỏ không thể che dấu nỗi sợ hãi trong lòng, lông chim bị người mới đến chọc sợ đến nỗi đựng hết cả lên, cái đầu vội vã rụt lại.

“Ừ, tốt.”

So với khí thế dữ dội phía sau lưng, huyền bào nam tử thế nhưng lại ung dung, thản nhiên vô cùng.

Một cơn gió nhẹ lướt qua người, vạt áo đen của nam tử nhè nhẹ bay lên, chưa đầy hai cái chớp mắt tựa như nước từ trên cao vụt xuống thác đổ, rơi thẳng xuống đáy vực vạn trượng!

Dưới vực sâu, ánh lửa bốc sáng tận trời, hàng vạn yêu tinh nhốn nháo, ác điểu* (chim ưng) bay trên không, ác yêu hiện hình. Chúng yêu tập hợp đông đủ: có hình người mặt thú, có thân thú đầu người, cũng có loài yêu tính quá nặng, căn bản quên thu liễm bớt bản tính mà lộ liễu ra hình dáng vốn có, yêu quái xấu xí hung tàn, răng nanh sắc bén, bờm rộng râu dài dữ tợn không gì sánh được!!

Lũ yêu ở đáy vực sâu rạo rực ngóng nhìn lên chờ đợi, chỉ chờ huyền bào nam tử đứng trên rặng mây mệnh lệnh.

Lúc này ở phía Nam, mây trắng tầng tầng núi non trùng điệp, mây mù che khuất, gió ùn ùn kéo nhau tới. Trong chớp mắt, trống trận truyền vọng vang trời, thanh âm hò hét như đất lở cuồn cuộn!

Mười vạn thiên binh ẩn dưới mây bỗng chốc hiện hình, ngọn cờ phất phới bay trong gió, kim khôi ngân giáp, thương kích san sát, búa rìu trải hàng dài. Thần binh từ trên trời giáng xuống phảng phất như dời núi lấp biển, khí thế uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.

“Đế Quân!” Sau lưng huyền bào nam tử, vị tướng cao lớn kim khôi chiến giáp trên người nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng hắn chỉ là cười nhe, phảng phất như chiến trường trước mặt bất quá chỉ là một ván cờ vừa mới bắt đầu. Đầu ngón tay khẽ động, vàng anh nhỏ hoảng sợ, giương cánh bay vào trong khoảng không.

Bóng vàng óng ánh khuất khỏi tầm mắt, nghe thấy hắn thản nhiên nói: “Hôm nay đánh một trận, bất kể thắng bại, đều không phải do mệnh trời an bài.”

Quân tướng ôm quyền đại lễ: “Nguyện sát cánh cùng Đế quân!”

“Tốt!”

Nam tử chợt xoay người, trường bào đen tuyền huyền bí mang theo đạo sát khí hào hùng, long ngâm (con rồng) ngược gió bay thẳng lên chín tầng mây!

“Đạo trời bất công, nay hãy xem bản tọa dẹp loạn thế, nghịch thiên mệnh!!”