Xu Xu Đừng Khóc

Chương 64




oọoc…oọoc….

huk huk..

tôi phun nước sông ra phèo phèo trước khi mở mắt, nắng trưa xuyên qua vòm lá…chói chang..

tôi liền bật dậy.. thấy mình đã ngồi trên bờ sông..

Long ngồi trước mặt tôi, mở to mắt quan sát, và thở hì hục…

kế bên là anh Tiến, cũng thở mạnh cái phào, chắc họ đã rất lo lắng..

cả ba đều ướt mẹp..

“Lo Lo…cậu biết bơi mà? cậu lặn giỏi thế…sao lại…”

“hihi… tớ thích được Xu Xu lo lắng như lần trước…!!”

“huh?…”

“để coi nữ hùng có cứu nam nhân ko..? ai dè, anh hùng cứu mỹ nhân thật rồi..hehehe”

điệu bộ cười đùa của Long làm tôi nóng mặt, cả lồng ngực tôi cũng run lên vì giận, giỡn à? trò đùa như thế à… cậu ấy có biết tôi đã hoảng như thế nào…

thậm chí uống 1 bụng đầy nước sông! T_T… ọe..

người ta coi tôi là Xu khờ ko sao, còn Long…cậu ấy bảo thích tôi, yêu tôi, mà lại đem sự cả tin khờ khạo của tôi ra đùa??????

Bapp.

tôi tát mạnh vào má phải Long tóe lửa, bản thân tôi cũng ko nghĩ mình lại… mạnh tay như vậy

nhưng cơn giận đã làm tôi ko thể kìm chế..

anh Tiến giật mình ngó tôi ngơ ngác..

tôi đứng dậy đi khỏi nơi đó, Long vẫn bất động… ngồi như 1 cái xác..

“Xu Xu, em đi về à?? lên xuồng đi…”

anh Tiến đuổi theo tôi, gọi to, tôi cũng nhảy nhanh lên xuồng và kêu anh về mau, vì tôi ko thể chịu đựng được cơn lạnh của bộ đồ ướt..

cũng như ko muốn nhìn thấy mặt Lo Lo nữa.

“Long, em cũng lên đây về luôn chứ!”

Long ko đáp tiếng nào, cậu ấy vẫn như thế từ sao cái tát của tôi, đợi mãi ko được, anh Tiến bảo cậu ấy hãy đi bộ theo bờ sông là về tới nhà..

“nó đã lo sốt vó, cố tống nuớc ra khỏi phổi em bằng đủ thứ cách..”

“sao ạ?? cách nào?”

“thì ấn vào ngực, bế thốc em lên xốc ngược… dòm nó căng thẳng thấy thương...”

“thế…có trò hô hấp nhân tạo ko anh?? cậu ấy chắc lợi dụng lúc này để…”

“ko, anh có hỏi đùa sao ko thử cách ấy, nhưng nó bảo ko muốn đánh cắp nụ hôn đầu tiên của em gì đó.”

“haa? nụ hôn đầu tiên..??”

“uh, cái thằng buồn cười thiệt… em đánh nó hơi quá tay rồi..”

câu nói của anh Tiến làm tôi … xấu hổ, tôi đã nghĩ về Long quá thành kiến..

trò đùa trẻ con, có lẽ Long vẫn quen thói thôi, dù sao cậu ấy thực lòng muốn được tôi quan tâm..

tôi quay lại lén nhìn Long 1 thoáng trước khi xuồng đi khuất, có phải…tôi đã sai ko? đó ko phải là Long kiêu căng sao?

liệu cậu ấy có chấp nhận nổi việc bị 1 đứa con gái, đánh vào mặt như thế??

lại còn… nụ hôn đầu tiên…

Lãm đã “đánh cắp” trước rồi, Lo Lo ạ.

T___T

……………

tôi về nhà trong trạng thái con chuột mới bị trấn nước, bác hai và ông nội hỏi thì anh Tiến bảo rằng chúng tôi tắm sông cho vui..

ack ack…

thay đồ xong, ăn cơm xong, tôi leo lên giường nằm, đầu cứ xoay xoay nặng chịch..

nên quên hẳn Long cho tới khi gần 5h chiều, vẫn ko thấy cậu ấy về.

“chú Lo Lo đâu rồi, cô Xu Xu?”

nghe Rơm hỏi tôi mới ngồi dậy, cố gắng lết xuống giường, xọt đôi dép lê..

đi vòng vòng để xem cậu ta đã trốn ở đâu.

“Long chưa về hả chị?”

“chưa… ko thấy đâu cả..”

chị Oanh đáp lời tôi và tiếp tục chuẩn bị bữa chiều, tôi đi chậm ra ngoài, bộ đồ của Long vẫn còn treo trên sào...

ko biết sao tôi cứ đi mãi, đi mãi theo hướng con sông, tôi nghĩ cậu ấy có thể vẫn ở đó.

….

Long đúng là vẫn ngồi chỗ hồi trưa, 1 mình

áo quần hình như vẫn còn ẩm, nhưng tóc đã khô vì gió, tay cậu cầm 1 nhánh cây khô quẹt quẹt lên đất.. nhìn ra dòng sông..

bước chân tôi làm Long nhận ra, nhưng cậu ấy ko quay mặt lại, bỏ cành cây trên tay xuống đất..

“sao cậu ko về?”

“thích ngồi đây chơi.”

“cậu….giận tớ à?”

“Xu Xu… có biết là, chưa có ai dám tát tôi ko?cả ba mẹ tôi..”

“xin lỗi…nhưng ai bảo cậu lừa tớ như thế…”

Long cúi đầu, cười nhạt, rồi ném 1 viên đá ra sông, đồng thời nói khẽ đủ tôi nghe..

“đúng là khi yêu càng nhiều, tổn thương càng sâu nặng..”

tôi ko biết cậu ấy nói tôi, hay nói chính mình, vì thực ra cả tôi và Long đều đã bị tổn thương..

tình cảm càng nhiều, thì càng thấy đau lòng và giận dữ.

thật vậy sao?

“thôi về đi, cậu mặc đồ ướt cả buổi rồi..”

“đừng quan tâm tôi… nếu ko thích tôi…”

“cậu….”

tôi cứng họng ko nói được thêm, thái độ của Long cứ ngang bướng như thế..thì đành chịu…

tôi về đây, mai trở lại Sài Gòn rồi, phải đi ngủ sớm..

nhưng khi tôi quay đi thì, cậu ấy đã níu tay tôi lại, giọng nhỏ lí rí..

“đừng… bỏ tớ.”

……..

lần đầu tiên có người nói với tôi câu ấy.

thực sự là chỉ có tôi giở giọng năn nỉ Đu Đu đừng bỏ rơi tôi T___T

chưa có ai cần tôi, xin tôi ở cạnh, như Long lúc này…

tim tôi như tan chảy ra.

tự nhiên tôi ngồi xuống, cầm tay Long, vuốt tóc cậu ấy, rồi dỗ dành như 1 người…mẹ.

0____0