Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 13




Hai người hầu nọ nghe xong, trên mặt xuất hiện thần sắc kinh ngạc trong chớp mắt nhưng lại cũng không dám nói gì. Họ vội vàng kéo lê Yến Nhiễm nửa thân vẫn trần trụi từ trong phòng ra khỏi Mộng Bút Hiên.

Lúc này đang giữa trời đông giá rét, bên ngoài một trời băng tuyết. Trên người Yến Nhiễm chỉ có một lớp áo mỏng. Vừa ra đến cửa, hắn liền bị khí lạnh thổi co rút cả người, ngón tay ngón chân cũng tấy đỏ lên đau nhức, cả người run rẩy giống như lá khô mùa thu bị gió thổi bay.

Lý Tịch Trì vẫn ở lại trong phòng không hề đi ra. Nhưng hai người hầu nọ cũng không dám chậm trễ, lập tức dùng dây trói Yến Nhiễm vào một thân cây trong sân, sau đó đi tìm hai cái bản tử bằng gỗ.

*Bản tử: gần giống cái trượng như trên công đường, còn cái này thì nó dẹt như cái mái chèo để chèo thuyền.

Yến Nhiễm vì lạnh cóng mà khép hờ hai tròng mắt, lờ mờ thấy bản tử kia, trong lòng liền chết lặng. Lúc này, một người hầu len lén tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Trường Cát dặn chúng ta hạ thủ lưu tình, ngươi gắng chống đỡ một chút. Vương gia chắc sẽ hết giận nhanh thôi, một lúc nữa ngươi cứ xin tha, đừng cố gắng mạnh mẽ.”

Nói xong liền nhấc bản tử, bay thẳng đến sau lưng Yến Nhiễm “bốp bốp” mà đánh lên.

Tấm bản tử nọ chiều rộng khá lớn, đánh vào lưng Yến Nhiễm kêu răng rắc. Song nó chỉ phát ra âm thanh lớn thôi chứ trên thực tế không tạo ra nhiều thương tổn.

Chỉ là bây giờ Yến Nhiễm sao có thể chịu đựng được như người kháng kiện bình thường? Tuy rất ít bản tử rơi trên thân nhưng giống như tuyết thượng gia sương, hắn đành cắn răng tiếp nhận.

*Tuyết thượng gia sương: hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)

Thật sự chỉ mới qua một thoáng thời gian, hai người hầu nọ liền ngừng lại, lớn tiếng thông báo rằng Yến Nhiễm đã cầu xin tha thứ. Nhưng trong Mộng Bút Hiên vẫn như trước không có động tĩnh gì, cũng không biết Lý Tịch Trì đang làm những gì nữa.

Ngay lúc này, Yến Nhiễm người đầy vết thương bỗng nổi lên một trận đau đớn chấn động toàn thân.

Cảm thấy giống như có một khối gì đó trong bụng đang rơi dần xuống, đi kèm theo đó là một loại đau đớn chưa từng gặp qua, loại đau đớn tưởng chừng như bị xé rách.

Hắn lập tức rên rỉ vùng lên. Trên mặt băng trắng lạnh lẽo dưới đất xuất hiện vài giọt máu đỏ sậm.

Lý Tịch Trì sai người đem Yến Nhiễm kéo ra sân thụ hình, nhưng không hề rời khỏi Mộng Bút Hiên.

Một chút phiền muộn nơi mi tâm từ từ biến mất, y đá văng đống vải vóc bên chân, chậm rãi ngồi lên trên giường. Cúi đầu một chút, ánh mắt liền lơ đãng rơi vào sắc đỏ u ám của một mảng máu đã khô kiệt.

Y một tay kéo tấm chăn dính máu lại.

Tại sao chuyện lại đến tình trạng thế này chứ?

Đạm Thai Yến Nhiễm… ban đầu mình đã mang tâm tình gì mà đưa hắn từ sa mạc về đây? Như là mang về một người nô lệ hay một chiến lợi phẩm?

Lý Tịch Trì một tay đè lại trán, y tựa hồ đã không nhớ được.

Từ sau khi Bách Nguyệt bị Đại Diễm thiết kị công phá, từ một Yến Nhiễm hay tươi cười, nay khuôn mặt đó đã biến mất mà trở nên tái nhợt, có chút gì đó từng khắc sâu qua nhưng cũng nhanh chóng bị gió xua đi.

Song, nếu như chuyện có thể lựa chọn lại một lần nữa, chắc cũng không có kết quả thứ hai.

Bách Nguyệt nhất định sẽ biến mất tại thời điểm Đại Diễm phát động chiến tranh cường đại nhằm mở rộng lãnh thổ. Mà Yến Nhiễm, vương tử của Bách Nguyệt tộc, mặc dù không gặp phải Lý Tịch Trì, cuối cùng cũng sẽ trở thành tù binh của kẻ khác hoặc là phải chết.

“Cho nên ta cũng không làm gì sai cả…”

—— Lý Tịch Trì lại một lần nữa tự nhủ với chính mình.

Chỉ là một câu nói này, y đã không còn khẳng định như trước.

Trên sàn nhà mơ hồ còn lại vài vệt máu, đó là Yến Nhiễm mới vừa rồi ngã xuống đất chảy ra. Lý Tịch Trì chậm rãi cúi người xuống, vươn tay gom những mảnh vụn tản mát khắp nơi thành một đống.

Những mảnh vụn nhỏ mang sắc men xanh này vẫn như trước rực rỡ động lòng người, nhưng rốt cục chẳng có cách nào có thể gắn lại thành hình dạng không tì vết như trước kia được.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bản tử đánh vào thân thể kêu răng rắc, nhưng lại thủy chung không có động tĩnh gì từ Yến Nhiễm.

Lý Tịch Trì cảm giác thanh âm nọ cách chính mình càng ngày càng xa, trở nên không thể truy đuổi. Thẳng đến khi đột nhiên nghe thấy có người bắt đầu hô lớn.

“Không tốt rồi không tốt rồi! Vương gia ngài xem đây là… Vương gia! Yến Nhiễm hắn ———— “

Cùng lúc đó, ngoài phòng rốt cục truyền đến tiếng thống khổ rên rỉ không áp chế được của Yến Nhiễm.

Run run nắm lấy những mảnh vụn, lòng bàn tay lập tức lưu lại một vệt huyết ngân. Lý Tịch Trì lập tức đá cánh cửa ra, đập vào mắt là một bãi máu đỏ tươi rực rỡ.

Yến Nhiễm cả người đã hoàn toàn gục xuống, toàn bộ dựa vào dây trói đang buộc chặt mới miễn cưỡng chống đỡ nửa người vào thân cây. Hắn hơi hé đôi mắt để quan sát, yếu ớt mà rên rỉ , sắc mặt hiện ra vẻ suy yếu lụi bại. Lý Tịch Trì nhận thấy lớp áo mỏng phủ trên người hắn đã biến thành một mảng đỏ tươi. Rất nhiều máu lượn dọc theo hai bắp đùi xanh tím vì lạnh của hắn chảy xuống đất.

“Các ngươi làm gì hắn thế hả?!”

Lý Tịch Trì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, một tay túm cổ áo tên người hầu đang cầm bản tử.

“Vương gia, ngài ra lệnh cho chúng ta đánh, chúng ta cũng không biết đến tột cùng là làm sao nữa…” Người hầu nọ kinh hãi nói không mạch lạc.

Lý Tịch Trì một tay túm lấy vạt áo hắn, nặng nề đẩy ra hơn một trượng, mạnh mẽ hô lớn: “Gọi đại phu! Nhanh đi tìm đại phu!”

Hai người hầu không dám chậm trễ, lập tức lảo đảo chạy ra ngoài.

Lúc này dưới thân Yến Nhiễm đã là một mảnh đỏ sẫm. Máu rơi hòa trộn vào trong băng tuyết ngưng kết thành một mảng sẫm màu. Lý Tịch Trì vội vàng cởi sợi dây, ôm hắn trở lại Mộng Bút Hiên.

Trong phòng đang đốt hỏa lò sưởi ấm bởi vậy hết sức ấm áp, nhưng thân thể băng lãnh của Yến Nhiễm vẫn như trước lạnh tựa băng tuyết. Lý Tịch Trì đá văng tấm bình phong màu ngọc bích, đem Yến Nhiễm cẩn cẩn dực dực đặt ở trên giường, lại kéo tấm áo ngủ bằng gấm che phủ lên người hắn. Song chỉ một lát sau, y nóng nảy xốc chăn mền lên, trực tiếp ôm cả người vào trong lòng mình.

Song vô luận hắn làm như thế nào, đều không thể làm cho thân thể Yến Nhiễm ấm áp lên được.

Lúc mới bắt đầu, Yến Nhiễm còn có thể trợn tròn nửa mắt. Nhưng theo thời gian mất máu, ánh mắt hắn bắt đầu tan rã, bất tri bất giác lâm vào hôn mê.

Hành quân chiến đấu nhiều, Lý Tịch Trì tự nhiên biết sự đáng sợ của loại mê man này. Vì vậy y vội vàng vỗ vào mặt Yến Nhiễm. Vừa lại khẩn thiết mà hô: “Ai cho ngươi ngủ. Mau tỉnh lại cho bản vương!”

Nhưng lúc này đây, Yến Nhiễm có thể bất tuân mệnh lệnh của hắn mà không sợ bị trách phạt.

Trên giường máu đã thấm ướt thành một mảng thật lớn mà không hề có dấu hiệu ngừng lại. Lý Tịch Trì sốt ruột, đột nhiên nghe được những tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa.

Y kinh hỉ vì thấy đại phu đã tới, ngẩng đầu lại thấy Trịnh Trường Cát đang tiến vào.