Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 62




Ban đêm tháng ba, gió đông hiu hiu thổi, vẫn cứ mang theo một tia rét lạnh mơ hồ. Song, tại một tiểu viện sau Lãm Cúc Hiên của Vương phủ lại mang đầy ý vị sắc xuân, ôn nhu, hiền hòa tan vào khí quyển.

Phía dưới hàng ba tiêu xanh ngắt như cố ý che đậy một góc tiểu viện, một lương đình tỏa hương khó hư huyễn mê say, khoái nhiệt lòng người. Đây lại chính một suối nước nóng tự nhiên, từ tốn, chậm rãi phát ra thứ hơi ẩm ướt, nồng cháy mà cũng thực dịu dàng.

Yến Nhiễm hạ thắt lưng ngồi ngay ngắn trong nước, những sợi tóc dài ướt đẫm tản mát, vô ý ôm lấy tấm lưng trắng trẻo. Ngâm suối nước nóng, quả thực rất có lợi, bởi vậy sau giờ cơm tối, Lý Tịch Trì liền đưa hắn đến nơi này thanh tẩy, mà, rốt cuộc đấy cũng chẳng phải điều quan trọng nhất.

Bên bờ suối là khay gỗ đựng bố khăn dùng để lau người cùng với một kiện áo lót màu trắng thuần. Đây là kiện quần áo duy nhất y yêu cầu Yến Nhiễm mặc đêm nay.

Ngay cả chính mình cũng không biết vì sao phải đáp ứng y, trong lòng Yến Nhiễm vài phần hỗn loạn, vài phần không yên, nhưng hối hận thì tuyệt nhiên không có.

Đêm nay, hắn sẽ theo y đến tận cùng. Ngày mai đây, chỉ cần bước ra khỏi đại môn Liên Vương phủ, hết thảy những thứ đã qua cũng chỉ là phù du, bất quá là một cơn mộng. Giờ phút này đây, những khoảng thời gian cuối cùng hắn còn lưu lại bên y, cái sự tình vốn là trái luân thường đạo lý này, thôi coi như lần sau chót hắn đáp ứng cho y…

Yến Nhiễm trong lòng chính là nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng lá tiêu sàn sạt rung động. Ngẩng đầu lên xem đã thấy chủ nhân phủ đệ hoa lệ này, một thân xích lõa chỉ dùng một cái bố khăn che lấp hạ thể, lẩn khuất đứng dưới tàng cây.

“Ngươi… Làm cái gì vậy!”

Yến Nhiễm lấy làm kinh hãi, không tự chủ rời ánh mắt đi.

Mà Lý Tịch Trì cũng có vẻ rất xấu hổ, lập tức giải thích: “Mới vừa rồi Tiểu Thu ở bên ngoài nói với ta ngươi đã không còn ở chỗ này rồi. Ta mới tiến vào…”

Yến Nhiễm lập tức rõ ràng sự tình vốn là như thế nào, hắn không nói gì nữa mà đứng dậy muốn với tay sang bờ bên kia lấy bố khăn.

Lý Tịch Trì thấy hắn không có phản ứng gì, liền lập tức từ trong cây hàng ba tiêu đi ra, lội nước hướng tới gần Yến Nhiễm, tiến thẳng.

Trong sương mù dày đặc thân thể trần trụi như ẩn như hiện. Đến khi Lý Tịch Trì đủ gần để thấy rõ vệt nước chảy dài trên tấm lưng trần của đối phương, cùng lúc Yến Nhiễm đã nắm được bố khăn lên, muốn bước khỏi ôn tuyền.

Dưới tình thế cấp bách, Lý Tịch Trì lập tức bắt lấy cánh tay hắn khẩn thiết nói: “Đừng đi!”

Yến Nhiễm chần chờ một chút, hơi xoay người lại, hai gò má trước nay luôn tái nhợt bị hơi nước hấp hơi ửng hồng, giống như cánh hoa tường vi non nớt, trong lúc nhất thời làm đôi con ngươi của Lý Tịch Trì hóa đá.

Hai người cứ im lặng như vậy nhìn nhau chỉ chốc lát, Lý Tịch Trì đột nhiên kéo bố khăn quấn quanh người xuống, cả người ngồi vào trong nước, đồng thời kéo lấy tay Yến Nhiễm, quyết không buông.

“Tiếp tục ngâm trong chốc lát đi, ta giúp ngươi chà lưng.”

“Chà lưng?”

Yến Nhiễm hiển nhiên là chưa nghe nói qua loại chuyện này, mang theo ngữ khí nghi vấn hỏi lại một lần.

Lý Tịch Trì gật đầu, sau đó đè bả vai Yến Nhiễm lại, làm cho hắn ngồi trở lại trong nước.

Cảm thấy cơ thể Yến Nhiễm cứng đờ, y tận lực thốt ra thanh âm ôn nhu, giải thích: “Ngươi buông lỏng, ta chỉ là muốn giúp ngươi lau chùi. Tại Trung Nguyên này đây là một phương thức thân mật bày tỏ lòng cảm tạ.”

Nghe y giải thích tự thị như phi, Yến Nhiễm chần chờ trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngươi không có gì phải cảm tạ ta cả.”

“Cần phải hướng ngươi xin lỗi.” Lý Tịch Trì thở dài nói: “Ta xin lỗi, mặc dù đã nói rất nhiều lần, nhưng ta vẫn muốn xin lỗi.”

Thanh âm y phát ra từ phía sau Yến Nhiễm, âm thầm lượn lờ qua vai rồi nhanh chóng thẩm thấu vào màng nhĩ hắn.