Xuân Ngốc

Chương 52




Hôm nay khi dì Thái làm cơm, mí mắt cứ giật giật. Tục ngữ nói mắt trái giật là được của, mắt phải giật là điềm phải vạ.

Vâng, mắt phải giật mấy cái, lẽ nào xảy ra chuyện không tốt sao?

Dì Thái quyết định uống miếng nước an ủi, vừa tới cửa bèn thấy Từ Tái Xuân hậm hực trở về.

Phải nói rằng, cô gái Từ Tái Xuân này luôn luôn sống vô tư, thực ra cũng chỉ nói vậy, chứ tình huống thực sự chính là người ngốc có phúc của ngốc. Mặc dù sẽ có phiền não nhất thời, nhưng đều nhanh chóng quên đi, mỗi ngày của cô đều không tim không phổi, hiếm khi hôm nay có dáng vẻ này.

“Sao vậy? Vượng Vượng?” Dì Thái tiến lên phía trước, vuốt đầu Từ Tái Xuân.

Từ Tái Xuân cầm móng vuốt đỏ ửng, ai oán thở than, “Dì Thái…”

“Hả?”

“Có phải con thực sự không tốt không… Mẹ anh bảo anh tìm người khác…”

“…” Tìm người khác? Cô gái khác? Năng lực phân tích ngữ văn của dì Thái luôn luôn tròn điểm, dì cười cười, vuốt đầu Từ Tái Xuân, giáo dục, “Đứa bé ngốc, chút chuyện này để tâm làm gì, ngày nào đó cậu tìm cô gái khác, con cứ thiến nó là xong…”

Trương Nghiêu đâm đầu đi tới: “…”

Từ lão hổ đi theo sau: “…”

Trương Nghiêu cảm thấy nếu không giải thích với Từ Tái Xuân, thì nói không chừng ngày nào đó lúc thức dậy dưới thân thiếu mất một đoạn. Hình ảnh này không trọn vẹn lắm, ngay cả nghĩ Trương Nghiêu cũng cảm thấy khó chịu…

Đợi sau khi Từ Tái Xuân lên lầu, Trương Nghiêu trừng dì Thái một cái cũng bước theo.

“Từ Tái Xuân!”

“Dạ…” Từ Tái Xuân hơi ấm ức.

“Sao vậy?” Trương Nghiêu ôm cái eo không tính là mảnh khảnh của cô, “Hửm, gần đây dường như lại béo thêm chút nha…”

“Em… em không có…” Vung móng! Cô béo chỗ nào! Rốt cuộc béo chỗ nào!

“Được rồi được rồi…” Trương Nghiêu giữ móng vuốt đang phát điên kia của Từ Tái Xuân, khẽ hôn một cái, hừ, mùi thuốc đông y nồng thật.

“Đã nói rồi, em ngoan ngoãn, anh luôn bảo vệ em…”

Nét mặt Từ Tái Xuân hơi rối rắm, “Nhưng dì Thái nói không thể tin lời đàn ông.”

Trương Nghiêu: “…”

Cảm giác của anh cuối cùng cũng ứng nghiệm rồi, cái nhà này rõ ràng người kinh khủng nhất chính là dì Thái, được chưa.

“Rốt cuộc em tin dì ấy hay tin anh?”

Nét mặt Từ Tái Xuân càng thêm rối rắm.

Lần này đến lượt Trương Nghiêu phát điên, “Không thể nào, em còn phải tự hỏi à! Anh là người đàn ông của em…”

Nghe vậy, mặt Từ Tái Xuân thoáng đỏ bừng, bất quá lần này rốt cuộc cô gật đầu.

“Thế mới ngoan chứ, này, đợi bà ngoại khỏe hẳn anh dẫn em đi chơi, có rất nhiều đồ ngon.”

Từ Tái Xuân gật đầu, mặt đỏ bừng một mảng, vâng, thời gian tới… ngẫm lại không tệ nha.

Nhưng lời Trương Nghiêu nói không ứng nghiệm, vì bà ngoại không khỏe hẳn. Bà tiếp tục suy yếu từng ngày, song Trương Nghiêu không có bất kỳ biện pháp nào.

Đến cuối cùng, bà ngoại không muốn ở bệnh viện nữa.

“Thiết Ngưu, bệnh viện có mùi, bà không muốn ở nữa. Đưa bà về nhà đi.”

“Nhưng…”

Bà ngoại rất quật cường, có lẽ cho tới bây giờ đều là vậy. Giống như trước đây khi Trương Nghiêu còn nhỏ, rất nhiều người đều nói Trương Nghiêu là con hoang, bảo bà vứt đứa nhỏ này đi, nhưng bà không làm…

Về sau Trương Nghiêu bị bán trở về Trương gia, bà ngoại bán hết tất cả ở quê nhà theo lên đây. Bà không có cách nào tự mình chăm sóc cháu mình, nhưng có thể trông chừng ở gần đó nhìn cháu trai lớn lên.

Bà là một người quật cường, biết mình sống không được bao lâu, bà nói bà không muốn những ngày sau cùng của mình đều lãng phí trong bệnh viện lạnh lẽo.

“Thiết Ngưu, bà muốn về thăm nhà một chút… về quê…”

Trương Nghiêu hơi do dự, cuối cùng gật đầu.

Khi Trương Nghiêu dẫn bà ngoại xuất viện, A Nguyệt cũng đến.

Một khoảng thời gian bà ta không nhận được tiền, ban đầu còn tới bệnh viện, song cuối cùng vẫn không có tiền, nên ngay cả bệnh viện bà ta cũng không đến.

Hôm nay, bà ta thực sự hết cách rồi mới tới đây.

Hi vọng Trương Nghiêu có thể cho bà ta một khoản tiền, bà ta thực sự sắp chịu không nổi nữa.

“Thiết Ngưu…” Thấy Trương Nghiêu đi ra, A Nguyệt tiến lên đón, “Thiết Ngưu, cầu xin con, đừng tuyệt tình thế, mẹ thực sự sống không nổi nữa…”

Trương Nghiêu thoát khỏi A Nguyệt, khẽ nhăn mày, “Tôi nói rồi, tôi đã hết lòng hết dạ!”

“Mẹ là mẹ con! Con có tiền đồ rồi ngay cả mẹ cũng không nhận sao? Con bạc tình bạc nghĩa vậy, có khác thằng cha vô dụng kia của con chỗ nào…”

Bà ngoại không thấy nhưng vẫn nghe được giọng A Nguyệt. Huống chi A Nguyệt là con gái bà.

“A Nguyệt…”

“Mẹ…” A Nguyệt nghênh đón, “Mẹ xem đứa cháu ngoan mẹ dạy kìa, con chỉ…”

“A Nguyệt, con biết đủ chút đi. Thiết Ngưu không phải cây rụng tiền của con, mẹ cũng không phải, con lớn thế này rồi, lẽ nào không chịu trách nhiệm trước việc mình làm sao…”

“Chịu trách nhiệm…” A Nguyệt gần như hét lên một tiếng, “Tại sao con phải chịu trách nhiệm… Đúng! Con do mẹ sanh, ngược lại là mẹ, mẹ phải chịu trách nhiệm với con! Mẹ, giờ con sống không nổi nữa sắp bị người ta đánh chết rồi, mẹ cho con tiền đi! Mẹ cho con tiền đi!”

Trương Nghiêu ở một bên thực sự nghe không nổi bèn nắm tay bà ngoại, “Bà ngoại, chúng ta đi…”

A Nguyệt thấy mềm cứng đều không có tiền, nhất thời có chút nóng nảy, kéo tay Trương Nghiêu, “Trương Thiết Ngưu! Mày phải vô tình vậy hả?!”

“Vẫn là câu nói kia, tôi đã hết lòng hết dạ!”

“Mày…” A Nguyệt cười lạnh, “Hết lòng hết dạ giúp đỡ? Mày có tiền thế, cho tao một chút thì đã sao? Tao là mẹ mày, mày đối xử với mẹ ruột vậy sao?”

Trương Nghiêu không còn gì để nói, dẫn bà ngoại lên xe trực tiếp rời đi.

Trong kính chiếu hậu, anh còn thấy được vẻ mặt oán hận hung ác của A Nguyệt.

“Thiết Ngưu…”

“Bà ngoại…”

“Bà không ngờ… nó… bà tưởng nó về rồi, nhiều năm thế, thực sự muốn cùng con…” Dù sao bà ngoại đã già, nguyện vọng lớn nhất đời này của bà chính là cháu trai được hạnh phúc, với bà mà nói, tình thương của mẹ đương nhiên không thể thiếu. Chẳng qua, từ nhỏ anh không có được, nên bà ngoại càng hi vọng anh có thể nhận được.

Bà cũng không phải kẻ ngốc, tuy mắt không nhìn thấy, nhưng lòng vẫn sáng ngời.

Bà hi vọng biết dường nào A Nguyệt trở về thực sự đơn thuần là thăm Trương Nghiêu, nhưng bà đã quá kỳ vọng A Nguyệt rồi.

Sao A Nguyệt có thể trở về vì lý do đơn thuần vậy?

“Bà chỉ hi vọng hai người có thể hòa thuận với nhau.” Trước khi bà chết đi.

Trương Nghiêu không nói gì, một lúc sau mới nắm tay bà ngoại, “Bà ngoại… có một số việc, không nên cưỡng cầu.” Dừng một chút, Trương Nghiêu nói thêm: “Thực ra, con cảm thấy hiện tại rất tốt. Tuy Trương gia không tốt, con cũng không có cha mẹ tốt, nhưng bà ngoại à, bà rất tốt, bà để con cảm thấy rất tốt. Từ Tái Xuân nữa, mặc dù Từ Tái Xuân hơi ngốc, một số thời khắc con cũng cảm thấy cô ấy rất ngốc, nhưng cô ấy thực sự rất tốt, cả nhà bọn họ ai cũng tốt với con cả, nên giờ con không cần tình mẹ giả tạo này, con chỉ muốn bà sống thật tốt, để con và Từ Tái Xuân thấy bà yên ổn… những thứ khác, không còn quan trọng nữa…”

“Được… là bà ngoại hi vọng xa vời…”

Chắc do Trương Nghiêu tận tình khuyên bảo, rốt cuộc bà ngoại cũng buông tha, bà hết hi vọng việc A Nguyệt và Trương Nghiêu có thể hòa thuận rồi, hiển nhiên, đứa con gái này bà cũng thất vọng tràn trề.

Giống như Trương Nghiêu nói vậy, con gái thế này không có cũng được.

Trương Nghiêu dẫn bà ngoại về quê, Từ Tái Xuân cũng đi.

Khác với trong trí nhớ, thị trấn Trương Nghiêu ở đã biến hóa rất lớn, đường phố trong trấn nhỏ mọc thêm rất nhiều ngôi nhà to, lúc Trương Nghiêu dẫn bà ngoại về, hàng xóm láng giềng ở lại trước kia thoáng cái nhận ra Trương Nghiêu ngay.

“Á, đây không phải Thiết Ngưu sao? Lớn thế này rồi à… A, dáng dấp đẹp trai vậy, đẹp như mẹ nó lúc còn trẻ…”

Trương Nghiêu không thích người khác nói tới A Nguyệt, nhưng anh không nói gì thêm, chỉ khẽ cười cười.

Dọc đường đi, bọn họ gặp rất nhiều người. Nhân duyên bà ngoại ở cái trấn này không tệ, rất nhiều người biết bệnh tình bà ngoại, đều hết sức thương tiếc.

Một số thời khắc, nghe rất nhiều lời an ủi, Trương Nghiêu càng cảm thấy khó chịu. May mà, những lúc đó, Từ Tái Xuân đều ở bên cạnh cầm tay anh, khẽ nắm lấy.

“Anh, không sợ, em ở đây, em luôn ở đây.”

Cô vợ ngốc này, có thể trong mắt người khác chính là đồ ngốc, nhưng trong lòng Trương Nghiêu, cô là người phụ nữ tốt nhất, cũng là người nhà tốt nhất thế giới.

“Ừ, không sợ.”

Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, khẽ gật đầu.

Khi Khoai Tây vinh quang thăng chức lên làm cha mấy con cún, một buổi chiều yên ả bà ngoại ra đi. Lúc Trương Nghiêu bước vào, bà ngoại ngồi trên ghế nằm ở ban công, bên chân bà còn có một ổ cún đáng yêu đang làm ổ.

“Bà ngoại…”

Trương Nghiêu kêu một tiếng, không ai trả lời.

Trong lòng anh lộp bộp, do dự một giây, kêu thêm tiếng nữa.

Song, vẫn không ai đáp lại. Tay anh run run, lần mò bà cụ trên ghế nằm kia.

Người bà vẫn còn chút hơi ấm, nhưng mắt không mở ra, dường như bà đang ngủ, chẳng qua vĩnh viễn không tỉnh lại thôi.

Tang lễ bà ngoại được làm rất đơn giản, trong thành phố này bà chỉ có cả nhà Trương Nghiêu là người thân. Tang lễ ngày ấy, mưa phùn rơi không ngớt.

Trương Nghiêu vẫn không nói gì, anh ôm con cún bà thích nhất kia, đứng mãi trước cửa sổ.

Đó là nơi cuối cùng trong khoảng thời gian này bà ngoại thích ngẩn ngơ nhất.

Bà không nhìn thấy, nhưng bà luôn luôn nói nơi này có phong cảnh tốt nhất.

Có phong cảnh gì tốt chứ? Không ngắm không được…

Trương Nghiêu nằm xuống ghế mây, nhắm hai mắt lại, anh đang nghĩ, trong bóng tối bà ngoại đã nhìn thấy cái gì.

Không đúng, anh thực sự thấy được.

Anh ‘thấy’ tiếng khóc nức nở của Từ Tái Xuân ở dưới lầu, còn ‘thấy’ tiếng mưa rơi tí tách ở nơi xa. Và, mùi thơm của cỏ xanh phiêu dạt trong gió.

Trong lòng ấm áp, không biết từ lúc nào, Từ Tái Xuân đã ôm con cún ngồi vào lòng anh.

“Anh… Hoa nơi này, thơm quá.”

Trương Nghiêu ngẩng đầu, thấy cái cây to trước cửa, cuối cùng mấy bông hoa từ trên nhánh cây rơi xuống.